Thẩm Việt rửa sạch tay từ nhà bếp đến nhà chính, thoáng qua thức ăn bàn, ăn. Mới gấp gáp trở về từ Chu gia thôn, phơi nắng lúc chạng vạng, trở về liền uống một gáo nước giếng to, hiện tại miệng đang vô cùng nhạt nhẽo, cái gì cũng cảm thấy ăn.
Nhìn quanh bốn phía, cha, nương, , ba mỗi la liệt một cái ghế xếp, thường sờ sờ bụng.
Ngưu thị hỏi: "Thức ăn để cho con, ăn ah?"
Thẩm Việt cảm thấy giờ phút động tác của ba bọn họ là kỳ quái, liền hỏi: "Mọi ? Mới ăn cơm sờ bụng , coi chừng chướng bụng"
Muội Trầm Ngư ợ một cái: "Ăn no căng bụng."
Thẩm Việt ba bọn họ thức ăn bàn, đều là chút thức ăn bình thường, cũng thể ăn nhiều đến căng bụng? Chợt thoáng qua cái chén đang úp ngược bàn: "Đây là cái gì?"
Trầm Ngư đột nhiên hưng phấn : "Ca, để cho đó, đồ , mau nếm thử."
Thẩm Việt giở chén lên, liền thấy phía đặt một cái chén nhỏ, trong chén đựng đầy từng miếng thức ăn trong suốt như ngọc, nước tương màu hạt dẻ, ớt cay màu đỏ, hành lá xanh mượt, khỏi nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên lập tức vài phần ăn.
Ngồi xuống bưng chén lên ăn, nuốt miếng đầu tiên xuống, sửng sốt một chút. Ngay đó nhanh nhẹn ăn hết chén.
"Còn nữa ?" Hắn kẹp miếng hành còn sót trong chén ăn, hỏi.
"Không vẫn còn nhiều đồ ăn bàn như , cứ tiếp tục ăn a, còn cái thạch đậu là , do bên nhà Lý tẩu tử sát vách bưng tới đó" Trầm Ngư .
Thẩm Việt nhớ tới mới gặp một nữ tử ở cửa sân , bỗng nhiên hiểu , thì nàng tới để đưa cái
Hắn cái chén , các món ăn khác mặt bàn.
"Không ăn, đến núi dạo tiêu thực." Nói xong liền sải bước rời .
Ba liệt trong nhà chính bóng dáng , đồng thời sờ sờ bụng, ba no nê cùng ợ một cái.
Chu Lê nhớ tới dưa chuột trong đất núi hẳn là cũng đủ lớn, thừa dịp lúc trời còn tối hẳn, nàng mang giỏ tre lưng lên núi thu hoạch dưa chuột.
Miếng đất của nhà bọn họ cách cũng xa, một khắc (15') sẽ đến. Mọi việc ban ngày đều về nhà ăn cơm, bốn phía ai, chỉ một nàng
Nàng chui từng giàn dưa chuột, liền bắt đầu hái. Trong lúc hái nàng còn đang suy nghĩ, nếu thạch đậu đặt thêm dưa chuột, cho thêm ít hương thảo, càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái ?
Nàng hái tiếp một quả dưa chuột, cọ cọ , cắn một miếng, phát âm thanh giòn rụm sảng khoái.
Hái dưa chuột nửa sọt, nàng chui khỏi giàn dưa chuột, dọc theo bờ ruộng xuống núi.
Khi đang ngang qua một mảnh rừng trúc, thấy một đang ở nơi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-7.html.]
Trong ánh tà dương vàng rực của buổi hoàng hôn, tay cầm một quyển sách, đang xem chuyên chú. Mày nhíu, rặng mây đỏ xuyên thấu qua khe hở của khóm trúc xanh đỉnh đầu, chiếu lên trường sam cũ của những quang ảnh loang lổ, tựa như vô tinh quang tụ
Nàng dừng bước chân do dự, vẫn tiếp tục dọc theo con đường , là đường vòng? Vài gặp mặt, tam thúc đối với nàng đều lạnh nhạt, khả năng nhiều lời cùng nàng
Nàng quan sát khắp bốn phía, dù dù , cũng chỉ một con đường xuống núi như . Nếu đổi đường khác, hoặc là dẫm lên đất trồng rau nhà khác, hoặc là, nhảy lên rìa đường cao cao cách nàng xa.
Nàng đang cúi đầu do dự, theo bản năng cắn một miếng dưa chuột trong tay, phát một tiếng giòn vang lớn.
cũng cho Thẩm Việt nâng đầu.
Chính lúc , Chu Lê cũng ngẩng đầu, hai bốn mắt
Lúc nàng mới ý thức , tám phần là do cắn dưa chuột cắn đến tiếng quá lớn. Nàng vội vã che kín miệng.
Thẩm Việt cũng sợi dây thần kinh nào đúng, ngây ngốc một chút lên. Chạy là chạy?
Một khắc trôi qua, liền thấy nữ tử cách đó xa buông tay che miệng, , gọi: "Tam thúc." Rồi tới phía
Hắn cảm thấy chính nên trả lời lung tung nhanh chân chạy như mấy đây, cũng vì , thấy khuôn mặt nàng tươi ánh mặt trời đỏ rực, hai chân giống như rót chì, thể di chuyển nửa phần, chỉ như khúc gỗ đờ đẫn ở nơi đó, cho đến khi nàng đến bên cạnh
Hắn phát hiện lỗ tai bắt đầu nóng lên.
Chu Lê hàn huyên : "Tam thúc ở đây sách àh?"
"Ờ."
Chu Lê nhớ tới chuyện sáng hôm nay, nàng cảm thấy hẳn nên cảm tạ nữa
"Tam thúc, sáng hôm nay đa tạ thúc, nếu , thúc ăn dưa chuột ?" Nói, liền buông sọt, lấy từ bên trong một trái dưa chuột đưa qua.
Thẩm Việt về phía dưa chuột, ánh mắt bất tri bất giác chuyển qua bàn tay cầm dưa chuột của nàng, dưa chuột màu xanh lục cho da tay nàng còn trắng hơn đậu hoa, móng tay vô cùng trong suốt, tựa như từng miếng ngọc mỏng mài giũa tỉ mỉ, nhớ tới va chạm cửa viện nhà bao lâu đây, tim lập tức đập nhanh.
Do dự một lát, nhận lấy dưa chuột: "Đa tạ."
Chu Lê nhớ tới thạch đậu, cả nhà bọn họ đều ăn ngon, khi trở về ăn . Lúc nàng về còn thấy Yêu bà bà để cho một chén nhỏ.
"Tam thúc ăn thạch đậu ?"
Thẩm Việt gật đầu.
"Ăn ngon ?"
Thẩm Việt gật đầu.
Thấy nhiệt tình, trong lòng ít nhiều cũng chút mất mát, xem cũng mỗi đều cảm thấy ăn đặc biệt ngon.
Nàng gục đầu xuống: "Ta xuống núi ." Nói, nữa cõng sọt lên tránh khỏi , về phía