Đến lúc trả tiền khám bệnh, Chu Lê mới nhớ ngoài mang tiền. Thẩm Việt tự nhiên trả giúp
Thẩm Việt cõng Bảo Nhi về tiệm, sắp xếp đến phòng hậu viện, Lý thị thấy buổi sáng còn khỏe mạnh, tan học trở về liền bệnh đến hôn mê bất tỉnh, khẩn trương thôi, nhanh chóng cầm thuốc nhà bếp sắc thuốc, trong phòng nhất thời chỉ còn Chu Lê cùng Thẩm Việt.
Chu Lê nhúng khăn đắp lên trán Bảo Nhi, dịch dịch góc chăn cho , chờ xong hết thảy động tác, tâm mới bình tĩnh chút, mới nhớ tới Thẩm Việt còn ở một bên
“Tam thúc, hôm nay may mắn thúc ở thư viện, đa tạ.”
“Không cần khách khí với .”
Chu Lê nhớ tới hôm qua , tò mò hỏi: “Tam thúc hôm qua thư viện dạy học , hôm nay .”
Thẩm Việt liếc mắt nàng một cái: “Cách kỳ thi mùa xuân còn ba bốn tháng, đó suy nghĩ , rãnh rỗi việc gì , vẫn nên dạy học thì hơn.” Hắn thể với Chu Lê, đêm qua khi cùng mấy phu tử trong thư viện thuyền đêm, trong lúc vô tình nghĩa tử Lý thị đang ở thư viện học, hơn nữa A Lê thường xuyên đón đưa.
Hắn tự chỉ cần A Lê và đều là Thẩm gia gia phả, liền tuyệt đối khả năng, nên chỉ thể nhiều thêm vài
Lý thị sắc một chén thuốc mang đến, ướp lạnh nền tuyết đến độ ấm thích hợp, liền mang trong nhà. Liền thấy hai trong phòng trơ cách vài thước, bầu khí tựa hồ chút cứng nhắc: “A Lê, bếp còn sắc thuốc, con hỗ trợ một chút.”
Chu Lê theo tiếng phòng.
Thẩm Việt cáo từ Lý thị, Lý thị : “Việt Lang tối nay ở nơi dùng cơm chiều , ngươi chậm trễ đến lúc , trời bên ngoài cũng sắp tối .”
Thẩm Việt chối từ cần. Lý thị : “Ngươi còn bao giờ hưởng qua trọn vẹn tay nghề A Lê ? Hôm nay đến đúng lúc đó.”
Thẩm Việt kỳ thật chút động tâm, nhưng mặt khó xử:
“Này…… Ta một nam tử, chỉ sợ tiện lắm?”
Lý thị : “Này cái gì, là tẩu tử ngươi, lớn hơn ngươi mười mấy tuổi, còn A Lê……” Bà tạm dừng một chút, ý vị thâm trường , “Ngươi mới trở về chắc còn , kỳ thật A Lê nàng……”
Chính lúc , Chu Lê từ ngoài cửa tiến : “Nương, tối nay ăn cái gì, con cơm chiều.”
Lời Lý thị đánh gãy: “Tối nay Việt Lang ở ăn cơm, con thêm hai món đồ ăn.”
Chu Lê ngoài ý về phía Thẩm Việt, thấy Thẩm Việt phủ nhận, lập tức nhà bếp chuẩn đồ ăn.
Lý thị đút Bảo Nhi uống thuốc, thấy Thẩm Việt còn ở trong phòng, hình như chút cứng nhắt, cố ý : “Việt Lang đến bên lò ở bệ bếp sưởi ấm , trong phòng đốt than, lạnh lắm.”
Thẩm Việt nhà bếp, thấy Chu Lê đang ở bệ bếp thêm củi, liền xung phong nhận việc : “Ta đến đây , ngươi xắt rau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-86.html.]
Chu Lê thật chút ngoài ý : “Thúc như thế nào đây, một , thúc là khách, còn là sách, thể để thúc đến nơi khói dầu .”
Lời Thẩm Việt vui, cái gì gọi là khách? Quá xa lạ. Mặt ngoài hiện, chỉ : “Nương ngươi bảo đây sưởi ấm.”
Nói xong, liền bên cạnh nàng, chà xát tay, duỗi hai tay để sát cửa lò.
Chu Lê về phía đôi tay , đốt ngón tay chút phiếm hồng, nghĩ chắc lạnh thật. Thật nàng cũng lưu ý tra hỏi nữa, liền dậy đưa ghế dài đến nhường cho , bệ bếp bên cạnh xắt rau
Thẩm Việt thấy tất cả nguyên liệu nấu ăn nàng chuẩn , tựa hồ là sắp thịt kho tàu, thịt chiên, còn đậu hủ xào thịt khô cùng vài món thức ăn, khỏi âm thầm kinh hỉ, đây đều là món thích ăn ngày thường
Nhớ tới đó nàng cá trích nấu hoắc hương, trong lòng đột nhiên toát một vấn đề, A Lê món yêu thích?
Hắn chuyển suy nghĩ, đột nhiên bắt đầu sinh một ý tưởng xa xỉ, A Lê từng hỏi thăm nhà ?
Nghĩ như , trong lòng bất chợt nổi lên gợn sóng. Củi lửa trong bếp tí tách vang lên, đột nhiên tuôn một chút đốm lửa, dừng mu bàn tay , đau đến rụt rụt tay. Mà chút gợn sóng trong lòng cũng tùy thời bình phục xuống
Sao thể, chỉ suy nghĩ vớ vẩn, A Lê chỉ xem ngươi như trưởng bối, như thế nào sẽ hỏi thăm chuyện liên quan đến ngươi!
Hắn nhặt một nắm cùi bắp khô lên, cùng với phán đoán thực tế của , ném hết trong bếp lửa, ngọn lửa nháy mắt tràn ngập, cùi bắp mới bỏ , nháy mắt ngọn lửa nuốt sạch hầu như còn.
Chỉ là đột nhiên, bếp lò phát tiếng “Tách tách tách” liên tiếp, vô đốm lửa nhảy ngoài, Thẩm Việt nghĩ đến, kịp trốn tránh, tay, xiêm y lập tức đốm lửa đốt thành vô điểm đen.
Thẩm Việt lên, Chu Lê thấy thế ném đao chạy đến mặt Thẩm Việt, theo bản năng duỗi tay chụp đốm lửa
“Mùa đông củi ẩm, đặc biệt dễ dàng nổ, nhưng nổ lợi hại như , nhất định là cẩn thận đổ nước ở xuống, thật , tam thúc, thúc chứ?”
Vừa , cẩn thận vỗ giúp , cũng lưu ý chuyện khác, hãy còn từ n.g.ự.c một đường đập về phía hai tay, đến bụng, xổm xuống giúp đập vạt áo.
Mà Thẩm Việt từ khi nàng xông tới, một khắc tay nàng đặt n.g.ự.c khiến ngây ngẩn cả . Hương hoa mai tóc nàng phảng phất quá mức nồng nặc, khi tới gần gây tê liệt thần kinh , cho đến lúc nàng xổm , vỗ vỗ chân , mới giật tỉnh . Cũng tùy theo xổm xuống, nắm lấy bàn tay đang vỗ của nàng
Cổ tay Chu Lê cứng , kinh ngạc ngước mắt, đối diện với đôi mắt đầy gợn sóng của Thẩm Việt
Chu Lê giật giật rút tay, thế nhưng rút mảy may, đối phương ngược nắm càng chặt
Chu Lê khó hiểu : “Tam thúc?”
Ánh lửa trong bếp chiếu mắt , ánh mắt ngay lập tức biến hóa, đột nhiên liền pha tạp một ít sắc thái thống khổ, thanh âm mang theo một chút khàn khàn, tựa như giọng pha cát sỏi:
“Cả ngày ngươi kêu tam thúc tam thúc, phảng phất như lão ông bảy tám chục tuổi.”
Chu Lê thuận miệng hỏi: “A? Vậy thì gọi là gì?"