"Tam, tam thúc, ngượng ngùng , nãy bởi vì quá sốt ruột, mới gọi thẳng tên thúc, ý tôn trọng thúc . Thúc yên tâm, mặc dù khỏi gia phả, nhưng vẫn xem thúc là tam thúc như cũ."
Chu Lê giải thích một phen, vốn trông cậy đó Thẩm Việt thể nguôi giận, ai ngờ, tức giận trong mắt nam tử càng ngày càng tăng
Chu Lê co rúm một chút, chợt cúi đầu, hai mắt liền chỉ thấy n.g.ự.c . Nàng ngập ngừng : "Tam, tam thúc, thúc đừng như , cái cho cảm thấy thực xa lạ, chút sợ hãi."
Đỉnh đầu vang lên tiếng Thẩm Việt: "Vì đó cho ? Ngay cả Vương Hứa cũng ."
Chu Lê rũ đầu như cũ: "Loại chuyện dễ , cũng Vương đại ca , nhưng nay với ngoài, nếu gặp liền , chẳng khác sẽ quả phụ lâu , lập tức tái giá, nam nhân đến điên ."
"Ta cũng là ngoài ? Ngươi rõ cho ."
" dù đây cũng là chuyện của , liên quan đến thúc lắm, cố ý nhắc đến mặt thúc, vẻ kỳ quái."
Không vì , hôm nay Thẩm Việt luôn cảm thấy Chu Lê chuyện dễ giận, ngửi mùi hoa mai tóc nàng bay tới, trán nóng lên, lời gần như chút nghiến răng nghiến lợi: "Như thế nào liên quan đến , Chu Lê, cho ngươi , về ngươi gì đều thể với , lớn từ
chuyện ngươi khỏi gia phả, nhỏ đến chuyện hôm nay ngươi ăn cái gì, nơi nào, chỉ cần ngươi , mỗi một chữ, đều sẽ kiên nhẫn hết"
Chu Lê sửng sốt một cái chớp mắt, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hạnh tìm tòi nghiên cứu Thẩm Việt.
Thẩm Việt lúc mới ý thức cảm xúc chút mất khống chế, hơn nữa lời cũng quá...... chua, mà còn Chu Lê như , mặt lập tức chút nóng.
Chu Lê hé miệng, hai chữ "Vì " lăn một vòng đến kẽ răng nàng, nuốt trở về, cuối cùng cũng hỏi
Lúc nàng mới phát hiện, cách hai thật sự cách gần, gần đến mức nàng chỉ giơ tay, là thể dễ dàng chạm . Nàng lui về phía một bước, dời ánh mắt , dãy núi uốn lượn nơi xa
Thẩm Việt thấy nàng bỗng nhiên rời khỏi , tim bỗng chốc đập lỡ một nhịp. Có A Lê dọa sợ ?
Rốt cuộc trong lòng A Lê, mặc kệ trong gia phả , đều chỉ xem là tam thúc, là trưởng bối. Nàng giống , vị trí của nàng trong lòng sớm đổi, thái độ đối với nàng cũng đổi.
Một bụng tức giận nãy biến mất hầu như còn.
"Thực xin , ngữ khí của quá hung dữ, ý là, nếu đáp ứng ca ca ngươi chiếu cố ngươi, cần giống một ca ca, đối với mỗi việc của , đều để trong lòng." Cuối cùng, bỏ thêm câu, "Ta đối với Ngư nương cũng như ."
Chu Lê liếc liếc mắt một cái: "Cũng cần như thế, ca ca của , cũng bao giờ gặp qua. Ta hiện tại sống khá , nương, Bảo Nhi, còn một cửa hàng đậu hoa, thỏa mãn. Cho nên mặc dù khỏi gia phả, cũng tính gả chồng. Lời của tam thúc hôm qua quá nặng, A Lê dám nhận."
Nhìn ánh mắt Chu Lê kinh hoảng chút trốn tránh, Thẩm Việt lúc mới nhớ tới, hôm qua phát hỏa với nàng bên đường, tức khắc ảo não thôi.
Hai cứ ở nơi chuyện, tựa hồ cũng xong, Thẩm Việt dứt khoát sang chuyện khác: "Trên núi quá lạnh, chúng xuống núi ."
Vì thế, hai chậm rãi xuống chân núi
Dọc theo đường trầm mặc. Chu Lê ở phía , Thẩm Việt theo phía nàng. Nhìn bóng dáng nữ tử, Thẩm Việt đột nhiên một chút.
Từ nay về , bọn họ bao giờ là thúc cháu.
Đây ý nghĩa gì? Có nghĩa là Thẩm Việt thích nàng, cũng hề là loạn luân.
Hắn thể thích nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-93.html.]
Chỉ là chút chuyện, thể nóng vội.
Ở trong lòng A Lê, hơn nửa là còn xem là tam thúc, là trưởng bối.
"A Lê." Hắn đột nhiên gọi nàng
Chu Lê dừng bước, đầu
"Ngươi về còn gọi tam thúc ?"
Chu Lê : "Đó là tự nhiên, , thúc vĩnh viễn......"
Lời còn xong, Thẩm Việt nhanh chóng đánh gãy:
"Được, ."
Cũng như hỏi, Thẩm Việt nghĩ thế.
Chu Lê cảm thấy chút hiểu , đầu tiếp tục . Chỉ là đột nhiên chút tự nhiên, luôn cảm thấy phía một đôi mắt nóng bỏng lưng nàng, nàng dày vò thôi.
Cuối cùng tới chân núi, sắp về thôn.
Chu Lê dừng bước chân, Thẩm Việt : "Tam thúc, chúng chia đường ở đây , thúc bên về nhà, bên trở về trấn ."
Thẩm Việt lập tức hiểu dụng ý của nàng, nàng đây là sợ trong thôn thấy hai bọn họ cùng xuống núi, sinh lời đồn gì .
"Vậy ngươi đường cẩn thận." Thẩm Việt .
Chu Lê gật đầu, cáo từ, xoay đến lối rẽ bên .
Thẩm Việt bóng dáng nữ tử càng lúc càng xa, nghĩ, nếu bọn họ hề là thúc cháu, như một ngày nào đó, nắm tay A Lê, quang minh chính đại trong tầm mắt .
Trước đó bọn họ cắt ngang bởi luân thường lễ nghĩa, tuyệt đối khả năng, từng mong cầu xa vời là A Lê cũng thể thích , chỉ là từ hôm nay trở , bắt đầu mong đợi.
Mong đợi tấm lòng của A Lê
Khi Chu Lê trở trong trấn, trời tối đen. Lý thị cùng Bảo Nhi ở nhà, đoán chừng khi ăn cơm xong, Lý thị mang hài tử lên phố tiêu thực
Tâm thần Chu Lê chút hoảng hốt, nàng sớm rửa mặt, trở về phòng lên giường.
Nhìn đỉnh màn đen nhánh, Chu Lê chút tâm thần yên. Nàng cũng hiểu lắm, đó cho Thẩm Việt chuyện khỏi gia phả, nàng an tâm, còn hiện giờ rõ , nhưng vì tâm nàng vẫn an?
Nàng nhớ tới lời Ngưu Nhân Nhân . Nàng sợ chậm trễ Thẩm Việt. Bất quá nghĩ , đây cũng chỉ là lời một phía của Ngưu Nhân Nhân, chính miệng Thẩm Việt qua những lời đó, nàng cần gì suy nghĩ.
- - Chỉ là ở nhà bếp, Thẩm Việt chủ động hôn nàng. Vậy thể giải thích như thế nào?
- - Có thể giải thích như thế nào nữa, nam nhân cùng nữ nhân cách gần như , tự nhiên phản ứng.
Chu Lê đột nhiên cảm thấy tâm mệt, dứt khoát dùng sức lắc đầu, đuổi hết những suy nghĩ lung tung rối loạn khỏi đầu óc.