"A! ." Giọng Triệu Vũ chút ngượng ngùng: "Cố đại sư, La Tường ở khách sạn đúng là , nhưng chỉ lo lắng cho thôi, chứ nhắm cô. Cho nên, cô thể nào... giúp một chút ?"
Triệu Vũ tự cảm thấy lời giải thích của chút yếu ớt, bởi vì bất kể La Tường vì mục đích gì, thì việc nhiều nhằm Cố Sanh ở khách sạn lúc đúng là gây tổn thương cho cô.
Ngay lúc Triệu Vũ đang suy nghĩ xem cách nào hơn để thuyết phục Cố Sanh , thì thấy Cố Sanh : "Được thôi."
Triệu Vũ hai tay nắm chặt điện thoại, xác nhận : "Cố đại sư, thật sự chứ ạ?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Giọng Cố Sanh vẫn mềm mại, trong trẻo lạnh lùng và xa cách như cũ, nhưng hề mang chút ý đùa cợt nào, dường như chỉ đang bình thản thuật một sự thật: "Có thể, chỉ là phí dịch vụ hiện tại của đắt một chút."
"Không ! Bao nhiêu tiền cũng thành vấn đề! Thật sự vô cùng cảm ơn cô, Cố đại sư."
Triệu Vũ vô cùng kích động, nghĩ đến việc La Tường thể cứu, vội vàng bày tỏ tiền bạc thành vấn đề.
Lần đầu tiên Cố Sanh thấy mấy đó ở khách sạn Tôn Hưởng, cảm thấy gia cảnh của họ chắc chắn tồi. Tuy cô nhận nhãn hiệu quần áo họ mặc, nhưng cách gia công cũng là rẻ. Lại thêm việc ba học sinh du lịch bên ngoài mà ở một khách sạn như Tôn Hưởng, hề lo lắng chuyện tiền nong, lúc trả tiền cũng chỉ một , hai còn tùy ý đó, trong mắt hề chút ngượng ngùng nào. Tình huống thường thì, hoặc là hai mặt dày, hoặc là chút tiền đó trong mắt họ chẳng đáng là bao, ai trả cũng như .
Dựa một vài quan sát khác, Cố Sanh sơ bộ phán đoán là trường hợp .
"Vậy Cố đại sư, đặt vé máy bay cho cô ngay bây giờ nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-huyen-hoc/chuong-145.html.]
Cố Sanh đồng ý. Sau đó cúp điện thoại, thấy tin nhắn thông báo vé máy bay, cô liền quẳng điện thoại sang một bên, dậy thu dọn vài bộ quần áo.
Xách chiếc vali nhỏ cửa, mở cửa, thấy đàn ông đang bên ngoài, cô sững .
Phòng của cô là phòng cuối cùng ở tầng tám. Vì thích sự yên tĩnh nên cô cố ý chọn một góc khuất. Mà bây giờ, Tề Thịnh đang dựa góc tường, một tay đưa về phía , giống như đang chuẩn gõ cửa phòng cô.
Nhìn thấy Cố Sanh , ánh mắt đàn ông rõ ràng dịu một chút, ngay đó, tầm mắt hạ xuống, thấy chiếc vali trong tay cô.
"Cô ngoài ?"
Cố Sanh hiểu tại đột nhiên chút cảm giác chột , nhưng tài che giấu bề ngoài của cô luôn , giờ phút mặt biến sắc, tim đập nhanh, khẽ gật đầu.
" bay một chuyến đến Lâm Thị."
"Sao cho ?"
"... mới định cửa."
Thật Cố Sanh , cũng nhất thiết cho , nhưng hiểu tại , lời đến bên miệng đổi thành " mới định cửa".
Tề Thịnh mắt híp , trông chút đáng sợ, nhưng khi thấy lời giải thích của cô, một chút kinh ngạc, ngay đó liền thả lỏng.