Cố Sanh nghe bọn họ nói chuyện một lúc, đột nhiên cảm thấy chuyến đi này cùng Lâm đạo trưởng thật sự không lỗ. Không nói đâu xa, chỉ riêng kiến thức về tiểu quỷ, cô quả thực không biết rõ bằng Lâm đạo trưởng.
Bên ngoài phòng bệnh, Lâm đạo trưởng hỏi Cố Sanh: "Nhìn ra được gì không? Con tiểu quỷ kia có ra không?"
Cố Sanh lắc đầu: "Trước đó tôi ở trong phòng nhìn rất lâu, cũng không thấy bất kỳ âm khí nào, đương nhiên, cũng không có chỗ nào tà môn. Tiểu quỷ có thể rời xa chủ nhân bao lâu?"
"Xem ra cô thật sự không hiểu chút gì về tiểu quỷ rồi. Tiểu quỷ phần lớn là những hài nhi chưa kịp chào đời, có người cung phụng chúng, chúng sẽ xem người cung phụng như cha mẹ mà đối đãi, quen rúc vào bên cạnh. Đương nhiên, người bình thường cũng không nhìn thấy chúng, nhưng người cung phụng lúc nói chuyện chỉ cần hướng về phía tấm hồn bài kia, chúng liền có thể nghe được."
Cố Sanh như có điều suy nghĩ, hai ngón tay vô thức điểm lên cằm: "Nói cách khác, tiểu quỷ cũng sẽ không kè kè bên cạnh Tưởng Tuyên mọi lúc mọi nơi?"
Lâm đạo trưởng nghĩ nghĩ: "Có thể nói như vậy."
Tiểu quỷ đối với người cung phụng có sự ỷ lại bẩm sinh, bình thường nếu không có mệnh lệnh của người cung phụng, chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi người đó. Mà cô vừa rồi ở trong phòng Tưởng Tuyên, cũng quả thực không nhìn thấy có bất kỳ điều gì không ổn, chứng tỏ tiểu quỷ giờ phút này không có trong phòng Tưởng Tuyên.
Mà theo suy đoán của Tưởng Tuyên, kẻ hại anh, hẳn là đang ở trong đoàn làm phim. Tưởng Tuyên trong đoàn làm phim hiện tại đang giữ vai chính, sau lần bị thương ở sa mạc vẫn mang thương tiếp tục làm việc, cho nên không bị thay thế, ngay sau đó lần này lại gặp sự cố dây cáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-huyen-hoc/chuong-183.html.]
Gặp sự cố còn chưa tính, đối phương còn phái tiểu quỷ đến bệnh viện thêm một lần nữa, e là vì sự việc ở sa mạc lần trước, nên lần bị thương này cũng không yên tâm, muốn xác nhận anh bị thương đến mức không thể quay lại được nữa, mới chịu dừng tay.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Bởi vì đứng ở hành lang bệnh viện quá lâu, rất nhiều bác sĩ bệnh nhân qua lại đều sẽ liếc nhìn thêm một cái. Lâm đạo trưởng lại mặc đạo bào, khó tránh khỏi bị một trận ánh mắt kỳ quái dò xét, rất nhanh liền không chịu nổi.
Ông nói với Cố Sanh một câu: "Tôi vào trước đây." Rồi nhanh như chớp lủi vào trong.
Cố Sanh nhìn cánh cửa phòng bệnh khép hờ, do dự một chút, cuối cùng vẫn không vào, đồng thời còn khép chặt cửa lại hơn.
Ngay sau đó, cô dựa lưng vào tường, lấy điện thoại di động ra lướt trang web kia.
Những bức ảnh đăng lên trước đó đã nhận được không ít lượt thích và bình luận. Ảnh ở đây đều đã qua xét duyệt, rất ít khi xuất hiện tình huống giả mạo, hơn nữa đối tượng người xem đều là những nhân sĩ không tầm thường, cho nên phản ứng cũng hoàn toàn khác biệt so với trên mạng trước đó.
Cố Sanh lướt qua, nhìn thấy từng hàng khen ngợi.
—— Con quỷ này sợ là đã c.h.ế.t nhiều năm rồi, oán khí rất sâu a!
—— Đồng ý với lầu trên, con quỷ này nhìn thì nhỏ, nhưng luồng oán khí quanh thân nó xuyên qua ảnh chụp cũng có thể cảm nhận được, trình độ không phải dạng vừa đâu.