Cố Sanh không nhịn được mà để ý thêm vài giây, nhưng bản tin rất ngắn, một phút đã chiếu xong. Cô lại lên điện thoại tìm kiếm, tin tức trên mạng cũng phần lớn là thảo luận và suy đoán, hình ảnh thì có hai tấm mờ ảo, chứ muốn tìm ảnh rõ ràng hơn thì không có.
Cố Sanh cảm thấy việc khách sạn này một tuần mà c.h.ế.t ba người có chút kỳ quái. Lần trước Phó Cảnh đến đó, trong vòng một đêm cũng bị hút không ít dương khí, sau đó được cô dùng linh khí bù đắp lại. Không biết lần này ba người c.h.ế.t có liên quan đến thứ gì đó trong khách sạn kia không.
Cố Sanh đối với chuyện của khách sạn Cẩm Dương chỉ dừng lại ở mức tò mò, nhưng không có ý định nhúng tay vào.
Chuyện ở xa như vậy, lại không có ai mời cô đi, cô mà đi thì mới thật sự là xen vào chuyện của người khác.
Hơn nữa, cô hiện tại cũng có chuyện mình quan tâm, không có tâm tư đó.
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh như thường lệ dậy sớm, chạy bộ buổi sáng, thu dọn xong xuôi thì đi tìm Lâm đạo trưởng. Lâm đạo trưởng mới vừa thức dậy, tay còn vịn cửa, mắt nhắm mắt mở nhìn Cố Sanh.
"Cố đại sư, cô dậy sớm thế?"
Cố Sanh gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị: "Là ông dậy quá muộn."
Lâm đạo trưởng bị cô nói cho một câu, cái ngáp đang định phát ra cũng phải gắng gượng nuốt vào.
Ông dậy trễ?
Muộn sao?
Cũng mới bảy giờ rưỡi sáng thôi mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-huyen-hoc/chuong-193.html.]
Có chút giờ giấc của thanh niên thời nay không vậy? Đây là người hay ma quỷ gì đây trời?
Lâm đạo trưởng trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng Cố Sanh cứ đứng ở ngoài cửa, cũng chẳng nói gì ông, cũng không giải thích, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm.
Cuối cùng, Lâm đạo trưởng đành chịu thua trước.
"Được rồi." Ông cam chịu quay vào thay quần áo, rửa mặt. Lúc thu xếp xong xuôi mọi thứ bước ra, Cố Sanh đã xuống lầu, cùng Tiểu Phương ngồi trong xe chờ ông ta.
Lên xe rồi, Lâm đạo trưởng mới coi như hoàn toàn tỉnh táo. Ông nghĩ đến chuyện hôm qua mình mấy lần muốn hỏi Cố Sanh, nhưng vì hoàn cảnh không tiện, cuối cùng về đến khách sạn lại quên mất, trong lòng có chút do dự.
Cuối cùng, ông vẫn không nhịn được, khều khều tay áo Cố Sanh, nhỏ giọng nói: "Cố đại sư, cô thật sự có thể... cái đó?"
Cố Sanh khẽ cau cậu, không hiểu ý ông ta: "Cái đó?"
"Chính là..." Lâm đạo trưởng liếc nhìn Tiểu Phương, thấy cậu ấy đang chuyên tâm lái xe ở phía trước, liền lặng lẽ xích lại gần, thì thầm: "Hôm qua cô nói có thể trục xuất oán khí, là thật hay là nói cho oai vậy?"
Cố Sanh hoàn toàn không ngờ ông ta lại đột nhiên hỏi chuyện này, khẽ chớp mắt: "Đương nhiên là thật."
Lâm đạo trưởng tuy vẫn còn kinh ngạc, nhưng nghe được câu trả lời khẳng định của cô, cũng yên tâm không ít.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Vậy thì tốt rồi. Tôi nói cô nghe, cái vị trong bệnh viện kia cô đừng nhìn vẻ ngoài ôn hòa của cậu ấy, chứ thật sự chọc tới cậu ấy thì lòng dạ hiểm độc lắm đấy! Cô xem lần này Phạm Kiều..."
Lâm đạo trưởng yên tâm rồi, cũng không biết là từ đâu mà nắm được chút chuyện cũ của Tưởng Tuyên và Phạm Kiều, tưởng Cố Sanh không biết nên lại kể cho cô nghe một lần.
Cố Sanh đối với chuyện này đã rõ như ban ngày, cũng biết Lâm đạo trưởng nhắc nhở mình như vậy là vì sao, đơn giản là sợ cô mạnh miệng lừa gạt Tưởng Tuyên, lại còn đòi hỏi thù lao kếch xù, đến lúc đó không giải quyết được, lại liên lụy ông ta cùng chịu tiếng xấu.