Có Quả Hồng - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-21 03:15:15
Lượt xem: 883
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, một cách kỳ lạ, họ đến với . Có một thời gian, họ sống như một đôi vợ chồng bình thường.
khi Tiên hoàng lên ngôi, hoàng thúc phong Lễ Thân Vương. Tiên hoàng chọn một tiểu thư thế gia chính phi cho ông.
Hoàng thúc vì bận ở trong cung nên nhận bất thường. Đến khi trở về phủ, ông phát hiện nàng c.h.ế.t trong vũng máu.
Nàng đang mang thai.
Có kẻ g.i.ế.c cả lẫn con để tuyệt hậu.
Tiên hoàng nghĩ rằng nàng chỉ là một thất quan trọng, hơn nữa, hoàng thúc từ đến nay luôn lạnh nhạt với nữ sắc, nên chuyện đáng lo.
hoàng thúc phát điên. Ông ôm t.h.i t.h.ể của nàng định nhảy sông tự vẫn, nhưng ngăn . Thi thể nàng cướp , đốt thành tro, chôn trong chùa.
Tiên hoàng cho rằng hoàng thúc tà ma ám ảnh, dùng nghi thức để xua đuổi tà khí.
Có lẽ Tiên hoàng bao giờ hiểu vì dám hy sinh bản vì tình yêu.
Hoàng thúc đó trở nên bình thản đến đáng sợ. Ông từ chối phong vị, tán gia bại sản việc thiện, mang tro cốt của nàng rải cánh đồng hoa. Cuối cùng, ông xuống tóc, trở thành tăng nhân, và lấy pháp hiệu "Diệu Ngôn".
Ta thở dài.
Khi nàng còn sống, ông nhận tình cảm của . Đến khi nàng mất, ông mới hiểu, nhưng tất cả quá muộn.
Diệu Ngôn tiễn cửa, đột nhiên một câu:
"Người , vẫn còn di mệnh."
Ta kinh ngạc.
"Người " mà ông , chính là thái tử phế truất năm đó.
Có lẽ ngay cả phụ cũng điều .
Ta rõ Diệu Ngôn ý gì, nhưng chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý rằng hiểu.
15
Một thời gian , cuối cùng đoàn cũng chuẩn xuống núi, trở về kinh thành.
Tạ Trì và Lệ Yên Nhiên chung một xe ngựa phía , còn thì một xe riêng ở phía . Trên đường dừng chân nghỉ ngơi, chợt nhớ đến Tô Duẫn, liền bảo Vân Châu dẫn tới để xem tình trạng hồi phục khi trúng độc.
Ta hiếm khi chủ động triệu , Tô Duẫn lộ rõ vẻ bất ngờ, gương mặt vẫn còn chút tái nhợt do bệnh, nhưng ánh mắt thì sáng rỡ, tràn ngập niềm vui.
Dù , vẫn giữ một cách an , ở góc xa nhất, cẩn thận hỏi:
"Nương nương triệu thần đến, điều gì phân phó?"
Ta chỉ kiểm tra xem trúng độc rắn xong hồi phục . Gần đây, Tô Duẫn bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, còn năng lắm lời như , điều khiến tò mò.
Hắn bối rối, cúi đầu lí nhí:
"Sợ lây bệnh cho nương nương."
Ta bật :
Hồng Trần Vô Định
"Sao bỗng dưng ngốc nghếch thế? Ngươi trúng độc rắn chứ nhiễm bệnh truyền nhiễm ."
Tô Duẫn càng tỏ phấn khởi, nét mặt rạng rỡ hẳn lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-qua-hong/chuong-11.html.]
"Nương nương, còn bắt đầu mắng thần !"
Ta: "…"
Ta đang nghĩ liệu chất độc ảnh hưởng đến đầu óc , thì nhận một điều khác.
Khuôn mặt bệnh trạng của Tô Duẫn, vẻ bình thản xen lẫn khí chất lạnh nhạt hiếm thấy, như một lớp vỏ che đậy bản chất bình tĩnh, điềm nhiên trong xương tủy. Ta bất chợt nhớ cách Vân Châu từng trêu chọc, đùa cợt .
Phải , cũng bắt đầu đùa cợt .
Tiềm thức còn giữ cách quá lớn với như nữa.
Hắn hẳn cũng nhận điều . Tô Duẫn kém phần nhạy bén, thậm chí thể sánh ngang với . May mắn là vẻ là bạn chứ thù.
Hắn giữ cách xa như , lẽ vì gây những lời đồn đại bất lợi cho .
nghĩ , Tô Duẫn vốn là Lệ Yên Nhiên cài để gài bẫy . Lâu như mà tiến triển, chẳng lẽ nàng gây khó dễ cho ? Hay là nàng vốn chỉ hành động tùy hứng, nhất thời nghĩ đó bỏ quên?
"Nương nương."
Giọng của Tô Duẫn kéo khỏi dòng suy nghĩ.
Sắc mặt đột ngột trở nên lạnh lùng, thấp giọng với :
"Xung quanh điều gì đó ."
"Không ở chỗ nào?"
Ta còn kịp hỏi kỹ, bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng động lạ.
Hàng loạt mũi tên lạnh lẽo từ bốn phía b.ắ.n , như phủ kín cả bầu trời.
16
Chúng phục kích bởi một nhóm thích khách.
Cơn mưa tên ập xuống bất ngờ khiến nhiều kịp trở tay, thương vong ngay lập tức. May mắn , đội hộ vệ huấn luyện bài bản, nhanh chóng tập hợp bảo vệ xe ngựa.
Trong lúc hai bên giao tranh ác liệt, con ngựa kéo xe trúng tên, hoảng loạn lao thẳng về phía . Xa phu kiểm soát , cả xe và chực lăn xuống dốc.
Ta thấy xe của Tạ Trì trong vòng bảo vệ của Ngự Lâm quân đang gấp rút rút lui.
Lúc , Tô Duẫn dù run rẩy vì hoảng sợ, nhưng vẫn nhanh nhẹn cướp lấy một con ngựa, phóng tới phía . Khi thấy xe ngựa sắp lật xuống vách đá, chút do dự nhảy lên xe.
Hắn đúng là đồ ngốc, nhất định cùng rơi xuống vách đá.
Con ngựa lôi cả xe lao qua một đoạn vách đá nhỏ, cuối cùng rơi xuống một khu vực thấp hơn. Xe ngựa lật, rung chuyển dữ dội, gần như vỡ vụn, lăn vài vòng khi dừng . Xa phu cành cây đ.â.m vai, ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng hề hấn gì.
Tô Duẫn ôm chặt trong lòng, dùng chính cơ thể để đỡ phần lớn cú sốc. Hắn vốn mới khỏi bệnh, giờ khuôn mặt càng thêm nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đầy kiên định.
Hắn nhặt thanh kiếm của xa phu, một tay cầm kiếm dài, một tay kéo lưng. Sát khí bao trùm xung quanh như cản . Trong tiếng lá rơi xào xạc của gió, dịu dàng :
"Nương nương, lẽ sẽ truy binh. Thần , thần , ."
Hắn sẽ bảo vệ , dù trả giá bằng mạng sống.
Tô Duẫn đến mức khiến kinh ngạc. Dáng cao ráo, gương mặt như tạc, nhưng vẻ bệnh trạng yếu ớt khiến trông mong manh như một mỹ nhân dễ vỡ. Thế mà, khi ánh sáng từ lưỡi kiếm phản chiếu trong đôi mắt , một sự lạnh lùng, sắc bén lộ rõ, như thể một ngọn núi chắn hiểm nguy.
Một nhạc công thể thành thạo kiếm thuật?