Còn về cảm giác an ...
Tay đột nhiên  nắm chặt, Lâm Mãn Hạnh cảm thấy  khó chịu, cô khẽ giãy giãy tay đang   Lâm Khiên Dao nắm, nhíu mày :
“ Lâm Khiên Dao,  nắm tay em đau quá.”
Nghe thấy giọng Lâm Mãn Hạnh,  Lâm Khiên Dao mới nhận    để lộ cảm xúc.
Anh vội vàng cúi đầu xuống  lời xin  với Lâm Mãn Hạnh,  đó nhanh chóng lấy  bình tĩnh,  thẳng về phía , thái độ lễ phép:
“Xin ,    bất tiện. Vậy chúng    phiền  nữa. Tạm biệt.”
*
Nhìn hai bóng  biến mất khỏi tầm mắt, Vu Cảnh Hoán chống nạnh, bực bội “chậc” một tiếng, cuối cùng vẫn  nhịn  tức giận, hung hăng đá mạnh  cái nia bên cạnh.
“Hai kẻ thần kinh!”
Vu Cảnh Hoán  mắng  đập phá đồ đạc cho hả giận,  hiểu  trong lòng cứ bực bội  yên, chỉ cần nhớ  chuyện   là cảm thấy uất ức.
Cuối cùng, Vu Cảnh Hoán   ống kính tối om, nghĩ đến việc  còn  ở cái nơi khỉ ho cò gáy  thêm vài tháng nữa, gã càng thêm khó chịu, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
“Ấy,  Vu,  Vu ơi cái    đập!”
“Cậu Vu bình tĩnh  nào!”
Thế là,  ánh mắt kinh hãi của các nhân viên, Vu Cảnh Hoán đá bay cái giá ba chân,  đó  nhấc bổng một chiếc máy  phim đập xuống đất, còn giẫm lên   bao nhiêu , nghiền nát thiết  thành từng mảnh.
Sau đó, gã hung hăng  đám nhân viên, quát lớn:
“Quay  ,  cái gì! Cút hết cho !”
Lũ ngu!
Một đám ngu xuẩn!
Đừng tưởng gã   , còn xin , xin  cái rắm, rõ ràng là đến khoe ân ái!
Thật là não tàn, tưởng tên ngốc đó là miếng bánh ngon ? Gã  thèm để mắt tới chắc! Còn bày đặt vênh váo  mặt gã!
Cút hết , lũ ngu!
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
“Rầm!”
Lại một  nữa đạp bay một cái máy , Vu Cảnh Hoán hùng hổ  về căn nhà xiêu vẹo, đóng sầm cửa .
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-thon-que-cung-co-the-tro-thanh-gai-van-nguoi-me/chuong-18-co-gai-que-mua-cung-co-the-khien-cong-tu-bot-rung-dong-sao.html.]
Trên đường về, Lâm KhNgmDao cứ suy nghĩ mãi xem nên mở lời thế nào.
Anh   Lâm Mãn Hạnh dính dáng gì đến tên công tử bột , dù chỉ là quan hệ thù ghét cũng  .
 năm nay   chuẩn  thi đại học,  khi còn  tham gia vài cuộc thi để kiếm tiền thưởng, chắc chắn  thể lúc nào cũng trông chừng Lâm Mãn Hạnh . Anh cũng  thể cấm cô  ngoài, nếu  thì…
“ Lâm Khiên Dao, em xin .”
 lúc ,  Lâm Khiên Dao bỗng  thấy câu  ,  ngẩn , trong lòng dấy lên chút hoang mang: “Sao ? Mãn Mãn,  em  xin  ?”
“Em  chuyện , khiến  và  buồn.” Lâm Mãn Hạnh .
Tuy miệng  lời xin , nhưng  mặt cô vẫn là vẻ ngây thơ vô  tội,  hề  chút hối  nào.
Dường như cô bé  hiểu vì     câu đó, cũng chẳng hiểu ý nghĩa của nó là gì. Chỉ là   thôi,  thôi.
 Lâm KhiênDao  rõ, cô  cố gắng hết sức .
Dù   dạy cô nhiều năm như , trong  nhiều trường hợp, cô căn bản   cái gì là đúng, cái gì là sai. Ngay cả khi bây giờ cô  xin  , e rằng cũng chỉ vì cô nhận   dường như  vui.
Không vui, chính là  sai.
Lâm Mãn Hạnh chính là hiểu như .
“Không ,   buồn.”
Lâm KhiênDao cúi ,  thẳng  cô, chạm  đôi mắt trong veo ,  liền đặt môi lên, hôn nhẹ lên mí mắt Lâm Mãn Hạnh, dịu dàng :
“Sau  ít gặp   thôi,    nguy hiểm,  ?”
“Ừm.”
Lâm Mãn Hạnh gật đầu đáp ,  mặc cho  Lâm Khiên Dao hôn .
Thật  Lâm Mãn Hạnh vốn chẳng   gì với  Lâm Khiên Dao.
  còn cách nào khác, cô  sống với  Lâm Khiên Dao mười mấy kiếp , cô quá hiểu , chỉ một chút gió lay cỏ động,  cũng sẽ căng thẳng tột độ.
Để tránh    chuyện như cấm cô  ngoài, thậm chí sai Lâm Lệ Quyên  đứa trẻ nào đó   chữ  theo dõi cô... cô chỉ  thể dỗ dành  chồng  ghen tuông, đa nghi  .
Đương nhiên, cô  đồng ý với  , nên cô sẽ  chủ động  tìm Vu Cảnh Hoán.
Chỉ là...
Nếu Vu Cảnh Hoán tìm đến cô thì ?
Vậy thì cô chỉ  thể vui vẻ đón nhận thôi.
      --