15.
 
Đường  về âm phủ,  quen thuộc hơn bất cứ ai.
 
Vừa đặt chân xuống,   thấy tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
 
 men theo âm thanh trôi , tới  một cánh cửa. Đến nơi mới nhận , đây là phòng của nữ qu.ỷ Tiểu Tam
 
Cửa  khóa,  trôi thẳng  trong.
 
May mà  là trôi  chứ    bộ, chứ căn phòng  đến gián cũng  thể lạc đường, bát đĩa, quần áo vứt lung tung, hỗn độn đến mức   nổi chỗ đặt chân.
 
 tới phòng khách, thấy bố của Ám Ẩn  đó, còn nữ qu.ỷ tiểu tam thì đang quỳ rạp  đất.
 
“Đồ ăn cháo đá bát,     với cô thế nào? Bảo cô đừng quyến rũ con trai ,   thì thôi,  còn  tay gi.ết nó!
 
“Đến cả cô giáo Mộ cô cũng dám hại,  thấy cô thật sự là  ch.ết !”
 
Nói xong, bố Ám Ẩn vung roi quật mạnh lên  nữ qu.ỷ, tiếng la hét đau đớn vang vọng khắp căn phòng.
 
“Cô giáo Mộ, cháu yên tâm. Từ nay bác sẽ  để nó  ngoài hại  nữa.”
 
Ngay  đó, Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, lôi sềnh sệch nữ qu.ỷ .
 
Bố Ám Ẩn cất roi, treo lên hông,  nặng nề thở dài:
 
“Cô giáo Mộ, con trai bác cái gì cũng , chỉ  điều… lúc yêu  thì  ngốc chút.  với cháu, nó thật lòng,  giả dối .”
 
“Lúc  cháu là giáo viên ở dương gian,  vu oan nên mới t.ự t.ử,  khi xuống âm phủ, cháu từng   sống nữa, còn cầu xin bác đày cháu xuống mười tám tầng địa ngục.  lúc đó, con trai bác đang thiếu một gia sư, bác mới nhờ cháu kèm cặp nó học hành. Sau đó cháu dần sống tích cực trở ,  đầu thai, bắt đầu cuộc sống mới, bác thật lòng mừng cho cháu. Khi  bác   con trai    lòng cháu .”
 
“Đến kiếp thứ hai, nó lén đầu thai, chạy lên dương gian tìm cháu. Lúc bác phát hiện thì  muộn, hai đứa  bên  , nên bác cũng  can thiệp. Vì bác hiểu tính nó, y chang bác … sợ vợ, si tình.”
 
“Kiếp ,   một con thủy qu.ỷ ngoại quốc cho : cô    hạ độc mới ch.ết đuối,   tự tử.  liền điều tra, định phái  ngăn nữ qu.ỷ , ai ngờ cô   tay .
 
“Cô giáo Mộ, cháu yên tâm. Con bác  sạch sẽ, nữ qu.ỷ đó đến một đầu ngón tay con trai bác cũng  chạm  . Chỉ tại vợ bác thích con bé đó, mang nó về nhà. Không ngờ nó  qu.ỷ kế đa đoan, ngày ngày mê hoặc vợ bác, bày mưu  cưới con trai bác.  bác luôn  về phía cháu, đừng lo.”
 
Nhìn Bố Ám Ẩn đánh nữ qu.ỷ thành bầm dập như , mà   về phía cô  thì  cũng chẳng tin.
 
 lúc , trong đầu  chỉ  là Ám Ẩn. Đã mấy ngày    gặp  , quả thật  nhớ  đến phát .ê.n.
 
“Thằng bé ở tẩm cung đấy, nhưng tình trạng   lắm, cháu  xem .”
 
Nghe đến câu “  lắm”,  lập tức trôi nhanh về phía tẩm cung.
 
Thấy  gấp gáp, tiểu nha  vội mở cửa.
 
Lúc    trôi nữa, mà chạy thẳng , chỉ  lập tức thấy  .
 
Trong phòng   ai, chỉ  tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, xen lẫn là tiếng thút thít khe khẽ.
 
Cửa phòng tắm  khóa,  đẩy .
 
Chỉ thấy Ám Ẩn đang   vòi sen,    cọ rửa đỏ ửng đến mức như sắp tróc cả một lớp da.
 
 mở cửa buồng tắm, khóa vòi sen .
 
“Mộ Nhiễm,  thật sự  bẩn… em tránh xa   …”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-ba-kiep-cua-diem-vuong/chuong-11.html.]
Anh  đẩy  ,  dám để tay chạm  .
 
  nhịn  nữa, vòng tay ôm lấy eo  .
 
“Không bẩn,   bẩn.”
 
 nâng mặt Ám Ẩn lên, hôn nhẹ lên trán,  đến chân mày, sống mũi, mắt, môi, cằm…  chừa chỗ nào.
 
“Ám Ẩn, những nơi  đều là em  hôn qua,   chỉ cho phép  em chạm ,  ?”
 
“ mà…”
 
 bịt miệng   . Bị nữ qu.ỷ hôn một cái lên trán thì , em  ghen thật, nhưng bây giờ  là của em.
 
Bất chợt, bụng  cảm nhận  một bàn tay ấm áp đặt lên.
 
“Mộ Nhiễm, nếu đứa bé   bố,  hai  con ở với  !”
 
Cho tới lúc  Ám Ẩn ôm lên giường,  vẫn  để ý tới  .
 
Anh    giận, liền ôm eo , để mái tóc ướt sũng vắt lên hõm cổ.
 
“Kiếp , vì  chúng    con?”
 
“Vì    chia sẻ em với ai cả… kể cả con cũng  .”
 
Giọng  trầm thấp vang lên,  bỗng hiểu  tất cả.
 
Không    quan tâm, mà là... vì con.
 
  đầu   đôi mắt u uất của  .
 
“Vậy nếu em   con thì ?”
 
“Chỉ cần em thích…  cũng thích.”
 
 vỗ một cái thật mạnh lên tay Ám Ẩn, tức ch.ết mất! Quả nhiên như lời bố   , não yêu đương!!!
 
“Ngày mai,   kỹ cuốn Cẩm nang bà bầu âm phủ giùm em!”
 
“Ừ ừ!”
 
Hôm ,    trung tâm thương mại thì đụng  một “bức tường thịt”.
 
Ngẩng đầu  … ngoài Ám Ẩn thì còn ai  đây.
 
 định giơ tay đ.ấ.m cho   một phát, m Ẩn  nắm lấy tay , kéo  trôi thẳng tới cửa hàng đồ trẻ em.
 
Trước mặt ,   bảo nhân viên dọn sạch  bộ đồ sơ sinh trong tiệm mang về nhà.
 
 tức quá, bỏ về ngay lập tức!
 
Não yêu đương thì thôi , giờ còn tiêu hoang! Mua lắm thế cất  cho hết?
 
Dù  chỗ cất, chờ đứa bé lớn tới chừng nào mới dùng hết chỗ đó?
 
Anh  đuổi theo ôm chầm lấy , hôn lên đuôi tóc, gương mặt điển trai tràn đầy hạnh phúc.
 
“Mộ Nhiễm, cảm ơn em.”