18.
 
Trước ngày sinh con một hôm,  gặp  một , chính là cô bạn  của .
 tưởng bạn   ch.ết , sợ đến mức suýt động thai.
 
Cô   là do Ám Ẩn phái đến bảo vệ , vì giờ    tiện lộ diện.
 
Bạn  :
 
 “Ám Ẩn yêu sâu quá… mỗi  đều dè dặt từng chút, chỉ sợ dọa mày chạy mất.”
 
Rồi  :
 
 “Sau khi Ám Ẩn ch.ết,  nữ qu.ỷ tiểu tam hạ cổ lên xác. Cô  vốn định xóa sạch ký ức của  , nào ngờ Ám Ẩn như  đoán , khóa ký ức ba kiếp  trong đầu. Muốn xóa cũng chỉ  Diêm Vương mới  .”
 “Nữ qu.ỷ  thuê pháp sư hạ cổ khiến Ám Ẩn tỉnh  nghĩ rằng  tự sát,  khi ch.ết còn từng ngủ với cô . Mãi đến khi Diêm Vương  chuyện, mới khôi phục ký ức cho  , lúc đó   mới nhớ  tất cả những gì  xảy  ở dương gian.”
 
Bnạ  còn  thêm:
 
 “Ám Ẩn mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng,  khi   từng  nữ qu.ỷ tiểu tam hôn qua, suýt chút nữa thì lột luôn cả da  .”
 
Rồi chỉ vì thấy chán nên tiện đường xuống chơi với  một chút…
Kết quả   xong, tức đến mức sinh non.
 
Bên ngoài, Ám Ẩn cùng bạn   đang cãi   ngớt.
Còn  trong phòng, toát mồ hôi đầm đìa, đau đớn gào tên  .
Chẳng bao lâu , con  chào đời.
 
Bà đỡ bế em bé lên, vui mừng hô lớn:
 
 “Chúc mừng Diêm Vương! Phu nhân sinh một tiểu hoàng tử !”
 
Ám Ẩn chẳng thèm  lấy con một cái, lập tức nhào tới giường, ôm lấy   bù lu bù loa:
 
 “Mộ Nhiễm,   thôi đấy! Sau    để em sinh nữa ,  sợ lắm, sợ mất em lắm!”
 
Người  đầy mồ hôi, mùi cũng chẳng dễ ngửi gì…
Vậy mà Ám Ẩn vẫn ôm , còn dịu dàng hôn lên trán .
 
Đến thôi nôi con,  lượng .ma qu.ỷ đến còn đông hơn cả đám cưới chúng  nữa.
Lão Diêm Vương  mở livestream như  ,  xin quà,  quảng cáo dịch vụ order hàng hóa địa phủ.
 
Bạn   bận rộn trông con,   với Ám Ẩn  nâng ly uống rượu.
 
Bất ngờ, Ám Ẩn kéo  bay thẳng về phòng ngủ.
Bạn   thấy  cũng chỉ :
 
 “Cứ  , bên  để đại tỷ đây lo!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-ba-kiep-cua-diem-vuong/chuong-13.html.]
 còn tưởng    gì bất ngờ cho .
Nào ngờ,   phòng, Ám Ẩn  ôm chặt eo .
 
 “Ám Ẩn…”  đẩy     “Hôm nay là tiệc mừng thôi nôi con trai mà…”
 
Anh  vùi đầu  n.g.ự.c , ấm ức như con nít .
 
 “Em chỉ quan tâm con thôi, còn  thì ?”
 
 cúi đầu , thấy hàng mi cong vút của Ám Ẩn  long lanh ánh nước.
Chưa đầy một giây , nước mắt rơi .
 
Trời ơi…   nữa .
 
 hoảng hốt nâng mặt   lên.
 
 “Đừng  mà! Khi nào em  quan tâm  chứ?”
 
 “Là em  quan tâm ,  hề!”
 
Ái chà, bắt đầu giở thói nhõng nhẽo  đấy.
 
 “Vậy…   em  gì đây?”
 
Thật  nghĩ , mấy tháng nay  đúng là lơ là với   thật.
Con trai quấy quá,  mệt rã rời,  còn sức quan tâm cảm xúc của  .
 
Thấy  thôi  giãy giụa nữa, Ám Ẩn càng trở nên táo bạo…
Lần tiếp theo tỉnh dậy  là ban đêm.
 
Dưới ánh đèn vàng dịu,  thấy một bóng  đang bế con  quanh phòng, dỗ mãi mà con vẫn .
Bất đắc dĩ,   đành đặt bé con  nôi.
 
Ám Ẩn xưa nay miệng cứng lòng mềm…
Đấy, đang  tã cho con đây .
 
Miệng thì càu nhàu đòi ném con  ngoài, tay  nhẹ nhàng lau từng chút một.
Tình yêu của  , luôn âm thầm như thế…
 
Mười năm .
 
Ám Ẩn ôm    đình nghỉ mát, bên ngoài là cánh  đào rơi lả tả như tuyết hồng đầu xuân.
 tựa  lòng Ám Ẩn,  mắt hạnh cong cong của   đang hướng về cây  đào đang nở rộ  mặt.
 
Lâu thật lâu , Ám Ẩn nhẹ giọng thì thầm:
 
 “Mộ Nhiễm,   cùng em… trồng một bông hoa vĩnh viễn  bao giờ tàn… ở địa phủ .”