Ngô Đại Phượng : “Không đến thì , chúng thể ăn nhiều thịt hơn, chị cũng gặp Lý Sảng. Chị luôn cảm thấy lúc cô chị em thì trong mắt chỉ sự ghét bỏ.”
Trân Trân : “Chị dâu, chị suy nghĩ nhiều quá .”
Ngô Đại Phượng: “Chắc chắn .”
Trân Trân thích bàn chuyện thị phi, lưng khác, còn là mà qua . Cô chuyện với Ngô Đại Phượng hai câu đổi chủ đề, nhắc đến Lý Sảng nữa.
Trân Trân thứ trong nồi hỏi: “Đây là thịt kho tàu ?”
Ngô Đại Phượng : “Đây là thịt hầm, chị ninh lâu, ăn ngon.”
Trân Trân cũng : “Đợi lát nữa em nếm thử thôi.”
Thị Hoài Minh ở nhà tắm rửa xong bộ đồ khác. Lúc mang quần áo chỉnh tề ngoài thì đúng lúc gặp Lý Sảng và Hà Thạc dẫn Hà Tử Nhiên về. Gặp thì chào hỏi, Thị Hoài Minh hỏi Hà Thạc: “Chờ nhà cùng luôn nhé?”
Hà Thạc : “Cậu , chúng sẽ đến ngay.”
Thị Hoài Minh cũng gì nữa, một đến nhà lão Chu.
Hà Thạc và Lý Sảng mở cửa nhà.
Lý Sảng : “Em mệt, đến nhà lão Chu, dẫn theo Tử Nhiên .”
Tất nhiên Hà Thạc cảm thấy như thế , việc gì cũng tới, đây là cho lão Chu thể diện . Anh dịu giọng khuyên Lý Sảng: “Chúng đến cho lão Chu thể diện , qua ăn bữa cơm đơn giản thôi, ăn xong sẽ về ngay.”
Lý Sảng suy nghĩ một lát: “Vậy em ăn no về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-68.html.]
Hà Thạc: “Được, em dẫn con về ngủ .”
Bàn bạc xong thì Hà Thạc và Lý Sảng ở nhà thu dọn một chút dẫn Hà Tử Nhiên đến nhà lão Chu.
Lúc gõ cửa đúng lúc Ngô Đại Phượng xong tất cả các món ăn. Một bàn ăn nóng hổi như , xuống là thể ăn ngay.
Lý Sảng tất nhiên là chú ý đến đại cục, vô cùng khách sáo và lễ phép. Cô dự định ăn xong sẽ . cô những món ăn bàn, ngửi mùi thì trong nháy mắt còn chút thèm ăn nào. Không chỉ thèm ăn mà còn buồn nôn. Đương nhiên cô biểu hiện ngoài, chỉ là lúc tất cả đều động đũa gắp thức ăn, thì cô chỉ vươn đũa gắp một miếng tượng trưng, chú ý đến lễ nghĩa, nhưng ăn. Cô định qua loa đại khái cho xong bữa cơm nhưng cũng qua loa .
Nếu như là tinh ý thì sẽ chỉ oán thầm trong bụng, như thấy. Ngô Đại Phượng như , khi cô phát hiện Lý Sảng đụng đũa một miếng nào thì chằm chằm Lý Sảng, hỏi: “Ôi Lý Sảng, em ăn ? Chị cực khổ nấu cả một đêm, em một miếng cũng ăn ? Em đừng con chị đầy bụi bặm như , chứ chị rửa đồ ăn cũng sạch sẽ. Chị là lôi thôi, sẽ để em ăn đau bụng , em thể yên tâm mà ăn.”
Lý Sảng hổ : “Chị dâu, em ăn mà.”
Ngô Đại Phượng chỉ cái bát mặt cô : “Em ăn gì chứ? Em chỉ gắp một ít rau giá mà chúng đều ở trong bát kìa.”
Lão Chu thấy khí lúng túng thì duỗi tay đập Ngô Đại Phượng một cái: “Người ăn gì thì ăn cái đó, ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, em quản nhiều như gì chứ? Ở đây nông thôn, thể giống ở nông thôn .”
Ngô Đại Phượng cũng thèm nể mặt: “Sao đến thành thị với nông thôn , em đây thì thế nào chứ? Mấy món bàn đều là đồ , chút đồ từ nông thôn cũng nuốt xuống. Em ý bảo em ăn nhiều chút mà em còn ?”
Cô tiêu tiền tốn thời gian nhiều món ngon như mà Lý Sảng đó một miếng cũng ăn. Vậy là Lý Sảng sai, cô sai ? Bây giờ đến đến cửa khách thì khách nào như chứ, khiến ghét bỏ ?
Hà Thạc cũng hỏng khí bữa ăn. Anh hiệu cho lão Chu đừng nữa, mà vươn đũa gắp một miếng thịt hầm cho Lý Sảng: “Em thử miếng thịt , ăn ngon.”
Lý Sảng thịt trong chén, thực sự là ăn chút nào. nếu ăn miếng nào thì đúng là vứt hết mặt mũi vợ chồng lão Chu . Cô cũng Hà Thạc khó xử, liền cầm đũa gắp thịt đưa đến bên miệng cắn một miếng.
Ngô Đại Phượng vẻ là hài lòng, : “ , gì em cũng ăn thử , chị nấu cơm cũng quá khó ăn .”
cô dứt lời thì đột nhiên Lý Sảng bỏ đũa tay xuống, bịt miệng vội vàng dậy, đó xoay chạy nhà vệ sinh. Ngay đó trong nhà vệ sinh truyền đến âm thanh… “Ọe.”