Ngày hôm huấn luyện buổi sáng, lên lớp khác gì ngày thường. Lúc nghỉ giữa giờ thì Hà Thạc gọi Thị Hoài Minh ngoài tản bộ. Lúc ánh mặt trời ấm áp, Hà Thạc hỏi Thị Hoài Minh: “Tiểu Miên Hoa nhà thế nào?”
Thị Hoài Minh Hà Thạc: “Thế nào?”
Hà Thạc : “Cô với cô và Lý Sảng mâu thuẫn ?”
Thị Hoài Minh: “ thể đoán , nhưng hỏi cô thì chẳng chịu cái gì cả.”
Hà Thạc: “Thực là Lý Sảng sai, lời tổn thương cô .”
Thị Hoài Minh: “Rốt cuộc là ?”
Với tính cách của Trân Trân và Lý Sảng, hẳn là hai nên cãi mới đúng.
Hà Thạc bình thở, kể đơn giản chuyện xảy giữa Lý Sảng và Trân Trân cho Thị Hoài Minh . Thị Hoài Minh xong thì gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Hà Thạc còn : “Chúng cũng quản , để mấy cô tự giải quyết .”
Thị Hoài Minh : “Nếu Lý Sảng thực sự cảm thấy bản sai thì để chị đến xin với Trân Trân nhà .”
Hà Thạc Thị Hoài Minh: “Lý Sảng còn đang mang thai đó.”
Thị Hoài Minh: “Mang thai thì ? Mang thai thì thể xin ?”
Hà Thạc tiếp lời.
Lại đến giờ lên lớp, hai trở về phòng học, tập trung tinh thần lên bài vở,
Trân Trân chép chữ Hán đến tận trưa. Cô xem đồng hồ thấy cũng còn sớm thì củng cố kiến thức, đó đến giờ nấu cơm trưa.
Cô đến phòng bếp đốt lò nấu bữa trưa. Đầu tiên nấu cơm , xào hai món, đủ cho hai ăn. Cuộc sống gia đình thường ngày tất nhiên cũng chỉ ăn mấy món đơn giản. Trân Trân nấu thịt ba rọi xào bắp cải, chiên mấy miếng thịt cho mỡ, đổ trong bắp cải xào lên. Sau khi nấu xong xào thêm một món rau, ăn tươi mát ngon miệng.
Nấu xong cơm chờ một lát thì từ trong cửa sổ thấy Lý Sảng, lão Chu mấy bọn họ về. Trân Trân tiếng mở cửa thì bếp xới cơm.
Thị Hoài Minh về nhà treo mũ lên phòng ngủ, khi ngoài thì rửa tay, xuống ăn cơm. Anh cầm đũa im lặng ăn cơm một hồi mở miệng hỏi Trân Trân: “Bây giờ tâm trạng hơn chút nào ?”
Trân Trân như thì sửng sốt. Cô Thị Hoài Minh, nháy mắt mấy cái đáp lời: “Vẫn ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-81.html.]
Thị Hoài Minh chuyện biểu cảm sắc thái gì: “Nếu như trong lòng em chuyện gì thì thể với .”
Trân Trân đoán hẳn là gì đó. Cô cúi đầu, dùng đũa chọc chọc cơm trong bát, nhỏ giọng : “Em sợ chê em phiền.”
Lão Chu phiền Ngô Đại Phượng, cô cuộc sống của giống như cuộc sống của hai bọn họ.
Thị Hoài Minh : “Tính cách của em thể phiền đến chứ?”
Trân Trân ngẩng đầu về phía Thị Hoài Minh, do dự một lúc : “Hôm em đến cửa hàng thực phẩm phụ, cẩn thận chị dâu Lý Sảng như thì trong lòng em tư vị gì nữa, khó chịu.”
Thị Hoài Minh: “Chị khẩu thị tâm phi. Lúc em bảo tính cách em , tất cả đều thích em .”
Trân Trân lắc đầu: “Là tự em đa tình thôi.”
Thị Hoài Minh : “Không , là chị khiến em cảm thấy chị thích em, đó sai. Hành động của chị thể hiện chị thích chơi với em, đó thể giả , Lý Sảng cũng loại thích giả vờ như .”
Trân Trân ngẩn Thị Hoài Minh, nghiêm túc suy nghĩ những lời . Cô nhớ đến lúc Lý Sảng chơi với thực sự vui vẻ hòa hợp, Lý Sảng bao giờ thiếu kiên nhẫn với cô, vẫn luôn đối xử với cô một cách cẩn thận, cũng chấp nhận dạy cô các thứ. Nghĩ nghĩ , nghĩ đến những lời của Lý Sảng ở cửa hàng thực phẩm phụ.
Thôi bỏ … vẫn đừng nghĩ nữa thì hơn.
Cơm nước xong xuôi thì Trân Trân thu tâm tình, đến phòng Thị Hoài Minh xuống, chuẩn học hành.
Thị Hoài Minh xuống bên cạnh cô, vội vàng giảng bài mà vươn tay lấy hai thứ đặt mặt cô.
Hai cái hộp giấy dẹt, mỗi hộp lớn một bàn tay.
Trân Trân chữ hộp liền hỏi Thị Hoài Minh: “Đây là cái gì ?”
Thị Hoài Minh : “Là sôcôla, ăn tâm trạng sẽ dễ chịu hơn.”
Trân Trân sôcôla mặt đầu Thị Hoài Minh. Khóe miệng cô nhếch lên, bất giác để lộ nụ . Sau đó cô : “Cảm ơn ba.”
Thị Hoài Minh thu sự thoải mái: “Tâm trạng thì chúng bắt đầu học bài .”
Trân Trân gật đầu, bỏ hai miếng sôcôla qua một bên, tập trung chú ý, cùng Thị Hoài Minh học tập nội dung mới. Dạy xong nội dung trưa nay thì Thị Hoài Minh lên lớp.
Trân Trân Thị Hoài Minh mở cửa ngoài thì buông bút chì trong tay xuống, cầm sôcôla tay. Cô mở mặt mặt chiếc hộp xem, đó cẩn thận mở nắp hộp giấy đổ sôcôla trong hộp , bên còn bọc một lớp giấy bạc.
Trân Trân cẩn thận mở lớp giấy bạc thì thấy bên trong chứa thứ đồ màu đen sì. Mà một miếng lớn chia thành từng ô vuông nhỏ vô cùng chỉnh tề.