Dù  thể gặp mặt, chỉ   giọng  thôi cũng  là đủ.
   từng nhận  cuộc gọi nào, một tuần, một tháng, một năm, bốn mùa xuân hạ thu đông trôi qua, chiếc điện thoại khiến  vô cùng thất vọng.
Anh thậm chí nghĩ rằng điện thoại  hỏng, cố gắng nhờ ông nội đổi cho  nhiều chiếc khác.
Về   mới ,   điện thoại hỏng.
Mà là  điện thoại , sẽ  bao giờ gọi đến.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng.
Giang Lê mở cửa, thấy Diễn Ma   cửa với nụ   môi.
"Thiếu gia Giang, đến giờ ngủ  đó!"
Giang Lê  từng  thấy giọng  dịu dàng như , tai  đỏ ửng lên, "Vâng, cháu  ngủ ngay!"
Diễn Ma thấy  bối rối, tay   đặt ở  chỉ  gãi đầu, nụ  càng thêm rạng rỡ, "Vậy  ngủ , tiểu thư nhờ  nhắn với , những chuyện trong quá khứ, nếu  , hãy vứt bỏ như rác. Nếu  cứ mãi  buông bỏ, hiện tại    thể thực sự vui vẻ ?"
Trái tim Giang Lê như  ngâm trong nước ấm.
"Diễn Ma, cháu hiểu ."
Diễn Ma gật đầu, thấy điện thoại  liên tục đổ chuông,  mở lời, "Muốn buông bỏ quá khứ,  tiên  dám đối mặt với nó."
Diễn Ma rời .
Giang Lê đóng cửa phòng, cầm lấy điện thoại.
Nhìn  điện thoại  ngừng gọi đến,   đến rơi nước mắt.
Anh nhấn nút  máy.
Giọng  mệt mỏi của Từ Úc Lam vang lên, "Con trai,   con ghét  vì  ở bên con từ nhỏ.   cũng  nỗi khổ riêng, mong con hiểu cho."
Giang Lê cứng cỏi lau  giọt nước mắt ở khóe mắt, từng chữ một : "Mẹ, con hiểu nỗi khổ của ."
Từ Úc Lam sửng sốt.
Anh   sẵn sàng gọi bà là !
Giọng  của bà bỗng tràn đầy niềm vui, "Con   đến sống cùng  ? Con trai,   xem phòng thí nghiệm của con . Con đúng là thiên tài, nếu con đồng ý đến phòng thí nghiệm với , chắc chắn sẽ  trọng dụng."
Giang Lê chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, như  đám mây đen che phủ tầm mắt.
  nghĩ đến lời của Diễn Ma.
Tiểu thư : Những chuyện trong quá khứ, nếu  , hãy vứt bỏ như rác.
Người  ,  lẽ  quên mất   một đứa con. Từ nhỏ  bắt nạt, sống  bằng chết.
Có lẽ bà nghĩ,  sinh  một cỗ máy. Tự lớn lên,  cần bà bận tâm một chút nào. Chỉ khi cần, mới gọi đến bên cạnh, trở thành thứ để bà khoe khoang.
"Con   nghiệp...    con    ?" Giọng Giang Lê chỉ còn  sự bình thản.
Đầu dây bên  im lặng hai giây, "Ừ, con   nghiệp. Vậy ngày mai   trở về phòng thí nghiệm , con thực sự  ở  kinh thành ?"
Giang Lê trống rỗng đáp, "Vâng!"
Từ Úc Lam thở dài, "Vậy   thể mang đồ trong phòng thí nghiệm của con   ?"
Giang Lê hít một  sâu, "Mẹ thích thì cứ lấy !"
Cúp máy.
Tầm mắt Giang Lê cuối cùng  còn tối đen.
Anh  chằm chằm  điện thoại, cuộc trò chuyện   giữa hai  con, tựa như một cơn ác mộng khủng khiếp.
Trong mơ,   chuyện bình tĩnh như , nhưng  nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ.
Hãy để Từ Úc Lam lấy  sản phẩm thí nghiệm của , đầu độc tất cả bọn họ !
 !
Nếu   Cẩn Triều Triều,  lẽ    như thế.
Theo Từ Úc Lam rời , dùng virus của , khiến tất cả    chết.
Đây chẳng  là điều  luôn   ?
Vân Vũ
Ngoài cửa.
Diễn Ma vẫn  đó,  rời .
Bà  rõ  bộ cuộc trò chuyện bên trong.
Đời  đều khổ, chúng sinh trăm mối ngàn tơ. Bà  tiện đánh giá, nhưng cũng cảm thấy đau lòng cho Giang Lê.
Đứa trẻ  bản tính  , dù  bắt nạt nhiều năm,  cũng  từng thực sự  chuyện g.i.ế.c .
Có lẽ  cũng khao khát ánh sáng, chờ đợi một bàn tay kéo   khỏi bóng tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-111-ton-thuong-tu-cha-me-moi-la-sau-sac-nhat.html.]
"Cốc cốc cốc!"
Diễn Ma gõ cửa.
Cánh cửa  mở .
Diễn Ma vẫn nở nụ ,  đôi mắt đỏ ngầu của Giang Lê, "Thiếu gia Giang,   rảnh ,   dạy  pha  an thần."
Giang Lê ngây , "Dạy cháu ư?"
" , tiểu thư  . Bình thường cô  bận,  thể lơ là việc chăm sóc , nên bảo  dạy  một  kỹ năng sống. Khi   ai chăm sóc,  vẫn  thể tự lo cho bản ."
Giang Lê mím môi, màu đỏ trong mắt dần tan biến.
Anh theo Diễn Ma xuống lầu.
Phía  phòng ,  một tủ thuốc lớn.
"Đây là ý dĩ, đây là đại táo, đây là nhân sâm hai mươi năm..." Diễn Ma giới thiệu từng loại dược liệu.
Giang Lê  bên cạnh chăm chú lắng .
Diễn Ma giới thiệu xong, lấy  một  dược liệu, cho  ấm , thêm nước đun sôi.
Giang Lê  làn khói bốc lên từ ấm , ngẩng đầu  Diễn Ma: "Cháu   đang mơ  , bác và sư phụ sẽ luôn đối xử  với cháu chứ?"
Diễn Ma , "Đồ ngốc,  mà tiểu thư chúng  bảo vệ, Diêm Vương cũng  nhường đường. Cháu may mắn lắm, gặp  cô  chính là phúc phận."
 !
Diễn Ma  quá chuẩn.
Gặp  Cẩn Triều Triều, từng lời , hành động của cô đều ấm áp khiến   như tan chảy.
Anh thích cuộc sống hiện tại, cũng thích những  xung quanh.
Những điều   trong quá khứ còn đáng gì nữa?
"Cháu thật  phúc!" Giang Lê cuối cùng cũng nở nụ . Ngay cả khí chất u ám    cũng biến mất!
Diễn Ma thầm thở phào nhẹ nhõm.
•	
Phòng ngủ của Cẩn Triều Triều.
Diễn Ma kể  chuyện  xảy .
Cẩn Triều Triều đặt sách xuống mỉm , "Sáng mai, bác  gặp Từ Úc Lam  chuyện , mang theo tư liệu về quá khứ của Giang Lê."
Với một đứa trẻ, tổn thương từ cha  mới là sâu sắc nhất.
Diễn Ma đáp: "Vâng!"
Sáng hôm .
Bàn ăn nhà họ Phó càng thêm nhộn nhịp.
Phó lão gia  tươi, "Ta   , đàn ông đến tuổi là  lấy vợ. Từ khi Triều Triều đến, nhà họ Phó càng thêm náo nhiệt. Ngôi nhà  cũng   thở cuộc sống!"
Giang Lê vẫn còn ngại ngùng, "Ông nội, cháu   phiền ông ?"
"Nói gì thế, cháu và Minh Dạ, cùng Diễn Ma đều là  nhà họ Phó,  vui còn  kịp." Ông tuổi  cao, chỉ mong con cháu đầy nhà.
Những đứa trẻ ,  Cẩn Triều Triều dạy dỗ  ,  hiểu lễ nghĩa.
Ông đương nhiên là thích  kịp.
Cẩn Triều Triều lén  Phó Đình Uyên.
Phó Đình Uyên  ngẩng đầu,  với lão gia: "Cháu định vài ngày nữa dọn đến nhà mới. Ông nghĩ ?"
Phó lão gia gật đầu lia lịa, "Ta tán thành, nhà mới xây xong, phong cảnh  thế, cứ để  mãi cũng  ."
•	
Sau bữa sáng.
Tư Minh Dạ  học.
Cẩn Triều Triều gọi Giang Lê đến, "Mấy ngày nay, cháu nghỉ ngơi ở nhà, đừng  ngoài nữa."
Giang Lê đáp: "Vâng!"
......
Nhà họ Lục những ngày  đang bận rộn chuẩn  tiệc trăm ngày cho cháu trai mới sinh.
Lục lão gia  coi trọng, nên con cháu nhà họ Lục cũng dốc sức chuẩn  cho buổi tiệc.
Ngày diễn  tiệc, nhà họ Lục trang hoàng lộng lẫy, nội thất  bày trí cực kỳ xa hoa.
Từ sáng sớm, khách mời  mặc trang phục lộng lẫy,  lượt đến dự.