Ba của nhà máy thực phẩm liên quan đến bà cô, chỉ là theo của lãnh đạo tới thăm họ hàng.
Tiết Hoa Bình: "Nói như , hẳn là họ hàng của lãnh đạo lớn, mùng một cũng thể bắt công nhân cùng thăm họ hàng.”
Nghe Tiết Hoa Bình như , Miêu Thải Ngọc cũng ý thức : "Không chị đúng , nhà máy thực phẩm mùng một cho nghỉ?"
Tiết Hoa An: "Có thể riêng gì họ hàng, nếu đối phương ở thành phố, chừng đồ nhà máy sản xuất dựa bọn họ đưa đến thành phố.”
"Có chút khả năng, điều mùng một cho nghỉ đúng là thể tha thứ, em nhà máy thực phẩm việc nữa, quả nhiên em vẫn đến căn tin khách sạn thêm hơn."
Tiết Hoa Bình: "Chị dâu, chị thể thử, chừng sẽ thành công, em tin chị.”
Cô tin tưởng năng lực của chị dâu.
Miêu Thải Ngọc: "Không , những nơi cần bằng cấp ba thì cũng quan hệ, nhà chúng ai việc trong thành phố, cơ hội xa vời, đáng tiếc năm đều khỏe mạnh, nếu nào thương chúng cứu giúp, chừng chúng sẽ phát đạt."
Tư tưởng của Miêu Thải Ngọc nguy hiểm, Tiết Hoa Bình cảm thấy đúng: "Năm bọn họ là điều kiện sống , dựa theo kịch bản phim truyền hình, cứu những , thể sẽ thăng chức nhanh.”
Trình độ văn hóa của hai nhà Miêu Tiết ở bộ công xã thể xem là cao, bọn họ bộ nghiệp trung học cơ sở, nhưng chỉ là nghiệp trung học cơ sở, còn là trường trung học cơ sở của công xã, hầu phân công việc trong thành phố.
Cứu so với năng nổ việc càng khả năng thăng chức nhanh hơn.
Tiết Hoa An cảm thấy nên một câu: "Không cần nghĩ đến chuyện từ trời rơi xuống, hơn nữa nhất định là chuyện , trong phim còn diễn cứu , cả nhà diệt môn nữa kìa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nha-nong-thap-nien-70/chuong-174.html.]
"Em chỉ tưởng tượng thôi mà, để em tưởng tượng chứ, khụ, Hoa Bình, chúng cái khác, tâm sự chuyện khách sạn quốc doanh , em từng thành phố ?”
Tiết Hoa Bình lắc đầu: "Chưa từng , em thành phố ít hơn cả và em út, trong nhà chuyện thành phố, đa phần đều là bọn họ .”
Cô từng , thể bỏ qua đáng kể.
“Anh từng ăn cơm ở khách sạn, ăn ở khách sạn cần phiếu lương thực và tiền, ở nhà tự còn ăn ngon hơn." Tiết Hoa An thành phố cho tới bây giờ cũng khách sạn quốc doanh.
Cần hơn nửa ngày thì sẽ tự mang theo lương khô.
Mặc dù Miêu Thải Ngọc tới việc ở căn tin khách sạn, nhưng cô cũng cho rằng thức ăn ở căn tin khách sạn ngon lành cỡ nào: "Tuyệt đối ngon bằng đồ ăn nhà chúng , bọn họ chỉ là nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn chúng , đồ ăn phong phú hơn mà thôi.”
“Anh phụ cơm trưa, hai trò chuyện ." Tiết Hoa An lên.
“Em cũng em cũng , em đói bụng , Hoa Bình, chúng phụ nấu cơm." Nói đến nấu cơm, Miêu Thải Ngọc liền đói bụng, đói bụng thể phòng bếp ăn chực một chút?
“Ừ.”
Ba phòng bếp hỗ trợ, hôm nay cơm trưa ăn khoai lang hấp, thức ăn thừa cơm tất niên tối hôm qua, cùng với rau trộn đậu hũ sợi, cũng phí sức, Miêu Thải Ngọc bọn họ giúp bao nhiêu, an vị ở trong phòng bếp đợi tới giờ ăn.
“Con nhớ Hoa Khang vài câu, thể cả ngày dính lấy Tư Niệm ." Cơm xong, cả nhà chỉ chờ Tiết Hoa Khang trở về, Tôn Tố Lan ngừng nhắc con trai thứ ba vài câu.
Miêu Thải Ngọc thèm ăn, ăn mấy sợi đậu hũ sợi , hùa theo lời chồng, chỉ ở bên cạnh Hoa An ăn vụng.