Tiết Hoa Bình gật đầu: "Quả thật thể tham khảo, lúc ở nhà để ý tới là .”
"Ừ, ở bên ngoài thì cứ giả vờ bình thường, về nhà đừng để ý tới , khó đổi sở thích của bản , hai đều cần vì đối phương mà đổi sở thích thói quen của , nên như thế nào thì cứ như thế đó."
“Hoa Bình, ít vì thích một đặc điểm nào đó của đối phương mà quyết định kết hôn, Tiết Thái Lai sẽ chỉ vì em thích trốn lưng khác mà thích em, chị cũng , chị thích đàn ông cao lớn, nhưng cao lớn cũng điều kiện duy nhất.”
“Em , nhưng em vẫn cảm thấy đàn ông thích phụ nữ nhát gan vấn đề." Tiết Hoa Bình thừa nhận nhát gan.
"Vậy cả em càng vấn đề , chị cảm giác em ba thích Tư Niệm gần giống Tiết Thái Lai thích em, bọn họ thích con gái nhỏ nhắn hoặc thể cho bọn họ ý bảo vệ, chị ngoại trừ lớn lên xinh thì gì cả, thường xuyên giống đàn ông, mười mấy tuổi dậy thì vẫn bảo chị đừng cao nữa, cao nữa đàn ông nào thích."
Không đàn ông thích?
Lúc cô nghĩ còn chuyện ?
Khi còn bé kết hôn, chỉ cả đời ở bên cạnh cha , hận thể cao hơn cha, như cũng cần lập gia đình rời khỏi cha .
Đáng tiếc tâm nguyện đến nay vẫn thực hiện .
"Anh cả em là bình thường nhất, chị Thải Ngọc chỉ xinh , tính tình cũng , trượng nghĩa, cả em khó thích chị." Hoa Bình cũng thích chị dâu.
Miêu Thải Ngọc nhịn xuống đắc ý trong lòng: "Em cũng , em xinh , ôn nhu, Tiết Thái Lai khó thích em, đừng bởi vì sở thích của mà tức giận, em trốn thì trốn , mỗi trốn thể chọc lưng cho hả giận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nha-nong-thap-nien-70/chuong-217.html.]
Tiết Hoa Bình nhịn thở dài: "Sau ở mặt nhà thể trốn nữa, hiện tại em quen mặt hết nhà , chờ quen mặt xong nhất định sẽ chú ý, ở trong thành phố việc thể trốn lưng khác, em sẽ cố gắng bỏ tật .”
“Đi thì đúng là thể, dù cũng giống lao động tập thể trong đội sản xuất, bọn chị là hoạt động thể lực, bọn em còn giao tiếp." Bọn họ nông dân cần nhiều văn hóa, thể lực thể đuổi kịp là .
“ , bọn em phân công đồng thời còn kiểm tra đối chiếu lượng, nếu đúng thì thể tan ca đúng giờ, còn tìm hỏi.”
"Nếu như xưởng đậu hũ còn ở trong tay nhà chúng thì cũng cần chịu tủi như , nhà buôn bán, mệt thì mệt, nhưng sẽ động, hơn nữa mỗi ngày còn thu nhập thật, giống như công xã, cuối năm mới thể đổi chút tiền."
Tiền của xưởng đậu hũ đội sản xuất chính là xưởng đậu hũ nhà họ Tiết, ông bà nội nhà họ Tiết chủ, chủ động nộp lên tập thể, xưởng đậu hũ đóng cửa nhiều năm, mấy năm mới mở .
Cô nghĩ đến việc liền buồn bực, luôn cảm thấy sinh đúng lúc.
Tuổi trẻ khỏe mạnh chỉ thể mặt hướng hoàng thổ lưng hướng lên trời.
Làm việc đồng áng thì việc đồng áng , nhưng nếu lương thực và tiền phát theo tháng, cô cũng sẽ nhiều oán hận như thế.
Gặp thiên tai, thu hoạch thì toang, công sức cả năm mệt c.h.ế.t sống bộ uổng phí.
Đừng trong thành phố học nghề, nơi của bọn họ chỉ là thị trấn nhỏ hẻo lánh, cơ hội việc trong thành phố hạn, hàng năm đều nhân khẩu mới, trong thành phố cũng thể ai cũng công việc chính thức, nhiều nửa đời chỉ công tạm thời.
Tiết Hoa Bình nhớ rõ khi bốn năm tuổi, lớn trong nhà cả ngày việc ruộng, cô ấn tượng gì với việc kinh doanh của ông bà nội: "Em việc ở nhà máy thực phẩm, mỗi tháng phát tiền một , điểm quả thật hơn so với việc ở đội sản xuất, mỗi em lấy tiền công sẽ càng hăng hái hơn.”