Miêu Thải Ngọc lên: "Em thể hiểu , lúc tương đương với mướn, nhiều rủi ro, bây giờ tự chủ thì gánh vác nhiều hơn."
“Cũng gần như .”
Bánh Bao Hoa chủ, cô bé hiểu ý nghĩa cụ thể liền ông chủ.
Miêu Thải Ngọc: "Chờ con lớn tính, lớn mới thể ông chủ, trẻ con .”
Bánh Bao Hoa cô bé là lớn.
Hai con bắt đầu cãi .
Một nhà ba gian ngoài, Tiết Hoa An hỏi Thải Ngọc: "Quyển sách là cha tặng cho con ?"
"Quyển sách Bánh Bao Hoa là ông ngoại tặng nó, nhưng em cảm thấy đáng ngờ, ăn cơm tối xong em dắt Bánh Bao Hoa trả sách."
Tiết Hoa An hỏi con gái: "Bánh Bao Hoa, đây là sách ông ngoại tặng con ?
Bánh Bao Hoa kiên trì : "Ông ngoại tặng con!”
"Trên đó tên tác giả là Phượng Khánh, quan hệ gì với cha , bìa sách còn hình vẽ một nhà ba , cha chung, cha ôm đứa con." Tiết Hoa An đưa tay chỉ hình ảnh một nhà ba ở góc bên trái sách.
Hình vẽ một nhà ba chỉ đường nét, tô màu.
Có thể tài năng hội họa cao siêu của tác giả, đường nét sạch sẽ lưu loát, hình vẽ một nhà ba sinh động hình tượng.
Miêu Thải Ngọc cũng chú ý tới những chi tiết , bìa sách mộc mạc, cô chỉ thấy hai chữ "năm tháng" to đùng: "Em cơm nước xong hỏi một chút, lúc chuyện tìm em thương lượng.”
Cô lấy tiền dưỡng lão của cha là thật, bồi thường cũng thể trả hết, cô chạy thoát, ruột thể tin tưởng cô.
Lúc ăn cơm tối, nhà họ Tiết cũng chủ động nhắc tới chuyện xưởng đậu hũ, Miêu Thải Ngọc càng thêm kiên định ý nghĩ khuyên nhủ ruột của .
Cơm nước xong, Bánh Bao Hoa thấy cầm sách , sách là của cô bé.
“Ông ngoại tặng con, đụng cũng đụng ? Không cho đụng, sẽ gọi con là quỷ keo kiệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nha-nong-thap-nien-70/chuong-227.html.]
“Có thể." Bánh Bao Hoa gọi là quỷ keo kiệt, cho phép đụng sách.
“Đi thôi, chúng mang sách đến nhà ông bà ngoại.”
Tiết Hoa An: “Anh cũng cùng.”
“Được thôi, tất cả cùng .”
Miêu Thải Ngọc mang theo chồng và con gái trở về nhà đẻ, nhà đẻ ngoại trừ cô thì đều nhà.
“Cha, quyển sách là Bánh Bao Hoa lấy từ chỗ cha đúng , trả cho cha nè." Một nhà ba phòng cha .
Hiện tại phòng cha cũng coi như thư phòng của cha, trong phòng một giá sách nhỏ đặt đầy sách.
Miêu Ngạn Khánh đang chấm bài thi của học sinh: "Không , là cha tặng cho Bánh Bao Hoa.”
Miêu Thải Ngọc: "Là sách cha ?”
May mà cô ở mặt Bánh Bao Hoa nhấn mạnh lấy trộm sách của ông ngoại là đúng.
Nếu cô nhấn mạnh, Bánh Bao Hoa sẽ tức giận đến mức tìm ông bà nội ông bà ngoại cáo trạng.
Miêu Ngạn Khánh chút thẹn thùng, gật gật đầu.
“Bánh Bao Hoa xem cũng hiểu, tặng Bánh Bao Hoa gì, cha còn từng tặng sách cho con." Miêu Thải Ngọc ghế, mở sách xem.
Miêu Ngạn Khánh: "Quyển sách giống, là về chuyện khi con còn bé, con xem thể sẽ oán trách cha nhiều chuyện hổ của con.”
“Vậy thì càng thể cho Bánh Bao Hoa , chờ Bánh Bao Hoa lớn lên xem xong sẽ chê con mất. Muốn tặng thì tặng cho Hoa An ." Miêu Thải Ngọc là chuyện hổ của khi còn bé, động tác lật sách dừng , đem sách giao cho chồng đang khống chế con gái.
Bánh Bao Hoa thấy ông ngoại sửa bài thi, cho rằng ông ngoại đang vẽ tranh, cùng ông ngoại vẽ tranh.
Tiết Hoa An lấy sách, mở xem nội dung trong sách, khống chế con gái tăng động, thật sự là khó xử.