Miêu Thải Ngọc: "Cha, bút chì và giấy cho Bánh Bao Hoa chơi, ngày mai con tìm chị Hỷ Khánh sẽ tiện đường trả cho cha.”
Miêu Ngạn Khánh thở dài trong lòng: "Cầm , đừng để Bánh Bao Hoa vẽ một , lúc vẽ cũng cần lớn coi chừng.”
Ông thở dài vì cháu gái mượn giấy bút, mà là thở dài Mỹ Phượng cho con gái vay tiền.
Ông đồng ý cho con gái mượn tiền, nhưng tiền do ông quản.
Năm đó khi thầy Kim hấp hối, ông vay tiền con gái, con gái chút do dự cho ông mượn tiền, bây giờ đến lượt con gái vay tiền... Rõ ràng trong nhà cũng túng thiếu.
Sau ông nên giấu chút tiền riêng nhỉ?
Tiền lương giấu , tiền nhuận bút thể giấu một chút.
Miêu Thải Ngọc: "Bánh Bao Hoa, ông ngoại cho con mượn bút và giấy , về nhà vẽ tranh thôi.”
Nghe thể về nhà vẽ tranh, bạn nhỏ liền đòi ở nữa, cầm giấy và bút chì trong tay theo cha .
“Cha ôm con về nhà , cha còn giúp con cầm sách, để dắt con về." Miêu Thải Ngọc sách đúng thật là cha tặng con gái bèn yên tâm mang sách về nhà.
Bánh Bao Hoa cầm giấy bút trong tay cũng nhận gì đúng, để cho nắm lấy tay .
Lúc tới bọn họ cũng mang theo sách, một quyển sách cũng cản trở việc cha ôm cô bé chứ?
Một nhà ba tới cửa, lúc sắp mở cửa, Triệu Mỹ Phượng mở miệng hỏi mượn bao nhiêu tiền.
Miêu Thải Ngọc ruột lên tiếng, ngay lập tức thấy hi vọng, nhanh trở giường.
Cô cố ý để cho chồng ôm Bánh Bao Hoa , lợi dụng con gái kéo dài chút thời gian.
Bạn nhỏ Bánh Bao Hoa đang gì, tại đột nhiên xuống?
Tiết Hoa An ý vợ nên vội , để cho con gái tiếp tục vẽ tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nha-nong-thap-nien-70/chuong-230.html.]
“Ngày nghỉ con sẽ trong thành phố tìm Hoa Bình và Thái Lai thương lượng, cụ thể mượn bao nhiêu khó mà , việc xem con mượn bao nhiêu, mà là xem thể cho con mượn bao nhiêu, cho quá ít, con vẫn sẽ kéo chị Hỷ Khánh nhập bọn." Miêu Thải Ngọc c.h.ế.t, tiên hỏi thăm giá thị trường.
Nhất định hợp tác với chị Hỷ Khánh, cô tìm chị Hỷ Khánh mua ít mì, mì quan trọng hơn đậu hũ.
Cha chồng thể sẽ tiếp nhận xưởng đậu hũ, quán ăn thể bánh bao đậu hũ, nhưng thể mì.
Triệu Mỹ Phượng: "Ngày nào cũng Hỷ Khánh Hỷ Khánh, Hỷ Khánh mới là con.”
Lúc bạn nhỏ Bánh Bao Hoa lên tiếng sửa cách của bà ngoại, là bà ngoại Hỷ Khánh, mà là dì Hỷ Khánh.
Mẹ của là bà ngoại.
Dì Hỷ Khánh là của !
Bánh Bao Hoa quen dì Hỷ Khánh, thể là vô cùng quen thuộc, việc gì liền chạy đến tiệm mì của dì Hỷ Khánh chơi.
Miêu Thải Ngọc giáo d.ụ.c con gái lâu mới sửa tật thích đến tiệm mì dì Hỷ Khánh chơi của con gái.
Bánh Bao Hoa thật sự đến đó nghịch vỏ sủi cảo và bột mì.
Mỗi dẫn cô bé mua mì, Miêu Thải Ngọc đều đề phòng con gái vươn móng vuốt nhỏ tà ác về phía mì sợi.
Đối với Bánh Bao Hoa mà , những thứ vui hơn nghịch bùn đất.
Miêu Thải Ngọc vui mừng, tuy rằng con gái nhà một đống tật , nhưng thói quen thích sạch sẽ học từ cha nó, căn bản sẽ chơi cho lấm len bùn đất về nhà.
“Con nít chuyên tâm vẽ tranh, lén lớn chuyện đúng , bà ngoại tịch thu giấy bút của con." Triệu Mỹ Phượng bộ cướp bút chì từ tay bạn nhỏ.
Bánh Bao Hoa nắm chặt bút chì, trực tiếp sấp giấy, cho bà ngoại cướp .
Tiết Hoa An bảo con gái nên sấp như , cẩn thận sẽ bút chì đ.â.m trúng.