“Thời gian bên khá tự do, ngày hôm đó bày sạp cũng ai thể cướp quầy hàng của , vì bỏ tiền thuê , ai sự cho phép mà dám để đồ ở quầy hàng của , cũng thể mắng đó.”
“Sau tiết kiệm tiền mua một chiếc xe đap, xe đạp , về về nhanh hơn ?
“Nếu ở trong thành phố, thì để cho cha trong thành phố giáo viên trung học, nếu bằng cấp của cha thể giáo viên trung học trong thành phố, bảo cha thi bằng cấp, chúng nhiều cách.”
“Quầy hàng trong chợ thuê một năm, Thiêm Lượng nhiều tiền như , là bạn gái nó cho nó mượn tiền, nếu thì con chuyển cho khác thuê, xem chị em nào của thuê, con nhường cho bọn họ.”
Quán ăn của cô kinh doanh bốn năm ngày là đủ tiền thuê cho một năm, tiên cho cô thuê một năm thử xem.
Triệu Mỹ Phượng dần dần bình tĩnh , hỏi con gái: "Chỉ ba quầy hàng, bộ đều cho nhà chúng ?"
"Ừ, là con mặt liên lạc, con nhiều nhất chỉ thể lấy ba quầy." Hiện tại quan hệ của cô với vợ chồng phụ trách quầy hàng tệ, cô vẫn cho những khác trong nhà đẻ, bao gồm cả ruột phận của hai vợ chồng nọ.
Chỉ sợ ruột hỏi đông hỏi tây, quấy rầy đến .
Đôi vợ chồng ít đến quán ăn ăn cơm, cô hai bọn họ.
Triệu Mỹ Phượng: "Anh em nhà họ Tiết cần còn thể hiểu , nhưng con nhường cho Viên Viên?"
Nhà họ Tiết bây giờ đều đặt hết tinh thần xưởng đậu hũ, quả thật cần trông coi quầy hàng trong chợ.
Miêu Thái Ngọc: "Viên Viên , Viên Viên chuẩn công ở chỗ con để dành dụm tiền, tiền tích góp thì thôn mở cửa hàng ăn sáng, tự bà chủ.”
Viên Viên việc ở quán ăn một thời gian, quyết định mở một quán ăn nhỏ trong thôn.
Người nhà họ Ngô một chút cũng phản đối hai vợ chồng bọn họ công ở quán ăn, lúc bận rộn đồng áng cũng định để cho bọn họ trở về.
Có thời gian bằng ở quán ăn công tích góp tiền, bọn họ công cũng cơ hội.
“Vợ chồng Viên Viên học hết tay nghề quán ăn của con .” Triệu Mỹ Phượng xong trong lòng nảy sinh khúc mắc.
"Học hết cũng , mở quán ăn trong thôn, con mở trong thành phố, khách hai bên chúng con giống , sẽ cướp khách." Quán ăn của cô khách hàng cố định, cho dù khác mở một quán ăn tương tự ngay bên cạnh cũng cần lo lắng.
Triệu Mỹ Phượng hỏi Viên Viên xong hỏi đến Tư Niệm: "Tư Niệm vẫn còn ở quán ăn của con đúng chứ?”
Miêu Thải Ngọc: "Tư Niệm tạm thời tính toán khác, chủ yếu là quán ăn kiếm ít, em lý do gì tiếp, về phần xưởng đậu hũ, Tư Niệm cũng quan trọng.”
Nhà họ Tiết kế hoạch trong tương lai khuếch trương việc ăn của xưởng đậu hũ đến huyện bên cạnh, dịp tết trong nhà cũng thương lượng qua.
Miêu Thải Ngọc mặc kệ việc ăn của xưởng đậu hũ đến , cô chỉ hiểu rõ suy nghĩ Tư Niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nha-nong-thap-nien-70/chuong-261-phien-ngoai-tien-tram-hau-tau-2.html.]
Cô suy nghĩ thật sự của Tư Niệm cho ruột , Tư Niệm cảm thấy việc ở xưởng đậu hũ, tiền kiếm dường như của cô , mà là của chồng.
Hai vợ chồng bọn họ hằng ngày ở chung, Trình Tư Niệm xem như là “kèo ", tiền kiếm từ xưởng đậu hũ cho cô cảm thấy khí thế thấp hơn chồng một bậc.
Quán ăn của Thái Ngọc và nhà họ Tiết cũng quan hệ dây mơ rễ má, nhưng bà chủ là Thải Ngọc, trong quan niệm của cha chồng, quán ăn là Thải Ngọc và nhà đẻ cô mở.
Thái Ngọc là chị dâu Tư Niệm, Tư Niệm việc ở quán ăn chị dâu, cha chồng ý kiến gì.
Đã kiếm tiền, nội tâm cũng cần tra tấn.
Miêu Thải Ngọc Tư Niệm một quan điểm mưu mà hợp với chồng, hai đều quá khách sáo, tự tôn.
Triệu Mỹ Phượng: "Mẹ bán bánh bao cướp việc ăn của quán con ?"
Tốt lắm, ruột thuyết phục .
"Không , nhưng đừng bán quá nhiều, tiên bán thử thôi, bánh bao cũng món ăn ngon nhất của quán con, cướp cũng , nhưng nhớ là tự bỏ tiền mua bột mì đấy nhé, nếu bán bánh bao đường đỏ, tiền nguyên liệu nấu ăn dư cũng lấy, củi lửa con tính, chỉ tính phí nguyên liệu nấu ăn."
"Mẹ bán bánh đường đỏ, bánh bao đường đỏ ngọt, bán bánh bao trắng, bánh bao trắng để lạnh ăn ngon."
Bánh bao trắng bán trong quán ăn và bánh bao đường đỏ giống , bánh bao đường đỏ đắt hơn, vị cũng ngọt hơn và mềm hơn.
Bánh bao đường đỏ cũng đặt sạp hàng điểm tâm như bánh quẩy và bánh hạt vừng, trẻ con thấy đều đòi cha mua cho ăn.
"Được, thể tìm Thiêm Minh Thiêm Lượng thương lượng xem ai bán cái gì, bán thịt trứng nhất định cho con , con tìm phụ trách một tiếng, thuận tiện điền đơn luôn.”
“Nếu Thiêm Minh Thiêm Lượng thu mua rau, tìm chị em của hỏi xem bọn họ rau bán cho , nhớ là rau tươi nhé, rau tươi mang đến quán ăn để nhà ăn, thành phố sẽ mua rau ỉu .”
Triệu Mỹ Phượng: "Cái , con mở quán ăn lúc nào cũng mua rau tươi , tươi , rau tươi mới bán."
Mẹ ruột nghĩ thông suốt là .
Miêu Thái Ngọc: "Mẹ, bây giờ đến quán ăn cùng về thôn là ở đây một đêm thương lượng chuyện quầy hàng.”
Ba giờ chiều lúc quán ăn đóng cửa, cô liền đưa ruột đến nhà thuê của bàn chuyện quầy hàng.
Triệu Mỹ Phượng: "Mẹ về nhà thương lượng với cha con, ở đây nữa.”
Mấy hôm chồng còn tới quán ăn hỗ trợ, hôm nay bắt đầu tới, sắp khai giảng, ông bận rộn chuyện trường học.
Miêu Thải Ngọc: "Được, về quán ăn .”