Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều TN 80: Gả Lão Công Làm Mẹ Kế Nuôi Con - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:32:21
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Anh kiếm tiền ?”
Dụ Duyệt suýt nữa bật vì lời của ông .
“Anh kiếm tiền cái thá gì! Anh lâu như thế mang về nhà một xu nào, tất cả đều mang ngoài nuôi bồ nhí hết !”
“Nói chung là hai tìm con đòi tiền thì con thật sự , một xu cũng , bây giờ tiền ăn uống mua thức ăn trong nhà con đều do chồng con chi trả, hai đứa con gái của con b.ú sữa đủ sắp c.h.ế.t đói , hai thể mở mắt kỹ xem con sống khổ sở đến mức nào ? Đừng chỉ mỗi căn nhà ?”
Cô kiệt sức, nhưng Dụ Quốc Hào và Từ Ái Đào hề hiểu cho cô .
Hay đúng hơn là họ thể hiểu, nhưng hiểu.
Hai , gượng gạo, “Sao thể , căn nhà chẳng vị trí , thể bán ? Bán chẳng là tiền ?”
Dụ Duyệt họ đầy vẻ thể tin nổi, cứ như thể hôm nay là ngày đầu tiên cô quen họ .
“Bán? Bán nhà con ở ? Ba đứa con của con ở ? Hai vì cứu con trai mà con dắt díu cả nhà ngủ trong ổ ăn mày ?”
Kiếp cô chịu cảnh góa bụa nhưng tiền nong rủng rỉnh, mỗi Dụ Thiên Tứ nhập viện cần tiền, cô ít nhiều cũng thể đưa một chút cứu nguy, nhưng phần lớn tiền bạc mỗi đều là Dụ Sanh bỏ , vì Dụ Sanh và Trạch Lập Quần bề ngoài sống sung túc, sung túc đến mức khiến là đỏ mắt.
Thế nên cô ngại bỏ một chút tiền nhỏ để đổi lấy tiếng thơm, em trai cũng sẽ ơn cô .
Mà Dụ Sanh và chồng cũng ngại bù đắp một chút cho nhà đẻ.
Đối với Dụ Sanh kiếp mà , tiền đó chẳng qua chỉ là hạt mưa nhỏ, đưa một chút cũng hề tiếc, hơn nữa chỉ cần đưa tiền là thể đổi lấy một thời gian yên , nào cô cũng đưa tiền thoải mái.
kiếp vì đặc biệt khác biệt.
Dụ Sanh rõ ràng vẫn giàu , nhưng cô thà giả bệnh trốn trong nhà còn hơn là bỏ tiền mua sự yên tĩnh.
“Con chẳng vẫn thể chuyển về khu nhà tập thể của đơn vị ở ? Trước đây hai vợ chồng con chẳng ở đó ?”
Cô rõ ràng chỉ một than phiền với Từ Ái Đào về việc khu nhà tập thể đó chật chội khó chịu đến mức nào, mà bây giờ Từ Ái Đào còn khuyên cô bán nhà chuyển về đó.
Dụ Duyệt tức đến mức cho con b.ú nữa, dứt khoát ném hai đứa con sang một bên mặc cho chúng .
“Con bao giờ là ở đó hả? Mẹ ơi, ở khu nhà tập thể con và Lập Quần chỉ một phòng! Một phòng là khái niệm gì ? Bây giờ con sinh ba đứa con ! Ba đứa con cộng với hai lớn, năm chúng con ngủ trong một phòng hả? Cái giường nhỏ xíu như thế, cố tình con sống khổ sở đúng !”
“Duyệt Duyệt, ý đó.”
Từ Ái Đào thấy thông, vội vàng chữa lời.
“Mẹ con sống cũng khó khăn, nhưng bây giờ là chuyện liên quan đến tính mạng con , em trai ruột của con mà đóng tiền nhập viện thì sẽ c.h.ế.t đấy, con chẳng lẽ thực sự nhẫn tâm để nó cứ thế đau khổ rời xa chúng ? Nếu chúng khả năng, tiền, chúng cần đến tìm các con, chúng cũng là hết cách .”
“Duyệt Duyệt, con cứu một , Thiên Tứ, thực sự sống nổi nữa, chỉ mỗi nó là con trai thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-yeu-kieu-tn-80-ga-lao-cong-lam-me-ke-nuoi-con/chuong-220.html.]
Nói đến chỗ đau lòng, Từ Ái Đào còn quỳ xuống mặt Dụ Duyệt.
“Bây giờ chỉ con mới thể cứu nó thôi, coi như cầu xin con ? Con bán căn nhà , đưa tiền cứu nguy , nhất định lăn lộn ăn vạ cũng bắt Dụ Sanh bù tiền đó cho con, con ơn , cứu em trai con .”
Dụ Duyệt thực sự ngờ Từ Ái Đào thể vì Dụ Thiên Tứ mà đến mức , thể quỳ lạy cô là con gái.
Cô thấy lạnh lòng, cũng đau khổ.
Bất đắc dĩ, đành ngửa bài với Từ Ái Đào và Dụ Quốc Hào.
“Mẹ ơi, con cứu em trai, là con thực sự cứu , căn nhà con căn bản mua nổi, con thực chỉ thuê ở đây thôi, căn nhà là của Dụ Sanh, bán nhà cứu em trai thì hai chỉ thể tìm nó, thật đấy, tìm con thực sự tác dụng gì, con thực sự tiền.”
Dụ Duyệt lấy hợp đồng thuê nhà cho họ xem, trực tiếp chứng minh cô thực sự tiền.
Mấy tháng nay cô thể , mỗi ngày đều chỉ chi tiêu, mà Trạch Lập Quần cũng thực sự mang về một xu nào.
Hồi Tết mua sắm đồ đạc các thứ, tất cả thứ trong nhà đều do cô sắm sửa, ngay cả tiền phẫu thuật sinh con cũng là do cô tự nộp.
Số tiền còn khi cô đóng tiền thuê nhà đó tiêu hết ít những chuyện lặt vặt lớn nhỏ , còn cô thể mang cứu , cũng định cho bất kỳ ai .
Cô thể để bản thực sự còn một xu nào, năm cô còn đóng tiền thuê nhà, nếu thì thực sự chuyển về cái căn phòng nhỏ xíu như cái lỗ mũi đó.
“Cái gì? Căn nhà con mua? Lại còn thuê của Dụ Sanh ?”
Tin tức đột ngột khiến Dụ Quốc Hào và Từ Ái Đào trở tay kịp.
Hai kinh ngạc tiêu hóa hết thông tin xong lập tức mở miệng c.h.ử.i rủa.
“Nó dám lẳng lặng mua hai căn nhà?! Trong tay nhiều tiền như thế mà còn giả bệnh trốn tránh chúng chịu đưa tiền! là tận lương tâm, chút nhân tính nào! nhất định tìm nó lý!”
Từ Ái Đào mất bình tĩnh, đầu ngoài đập cửa nhà họ Hạ.
Thật trùng hợp, lúc Chu Tú Dung xoay xe lăn mở cửa tiễn mấy bà chị già của bà về.
Hai phe chạm mặt ở cổng lớn, Từ Ái Đào còn kịp mở lời c.h.ử.i rủa, Chu Tú Dung nhanh chân xoay xe lăn nhà lấy một cái chổi .
“Hai đúng là mặt dày thật đấy! Đứng cửa nhà lâu như thế mà còn chịu ! Cứ tưởng nhà là nhà đại từ thiện gì đấy hả?”
Bà hai lời, cầm chổi bắt đầu vung vẩy.
Mấy bà chị già của bà cũng đều kinh ngạc la lớn.
“Trời ơi! Mọi mau xem ! Cha ký sinh trùng bán con gái cứu con trai đến nữa ! Thật là vô liêm sỉ quá thôi! Xem thường con gái đang mang thai, chọc cho suýt sảy t.h.a.i , còn cứ nhất định chắn ở cửa đòi tiền! là thế đạo suy đồi, đạo đức luân bại quá! Mọi mau xem !”
Mấy bà cô già giọng lớn, gần như cả khu phố đều thể thấy, chốc lát nhiều hàng xóm láng giềng tò mò đến cửa nhà họ Hạ.
Mọi thấy là Dụ Quốc Hào và Từ Ái Đào hai kẻ gây rối hồi Tết, lập tức cùng lên tiếng xua đuổi họ .