Kỹ thuật ghép thận cái thời còn nhiều giới hạn, cố bỏ tiền mua mạng, thì Dụ Thiên Tứ cũng chỉ thể cố kéo thêm mấy ngày vật vã thôi.
Từ Ái Đào với Dụ Quốc Hào chắc cũng rõ chuyện , với cô đồng ý giúp họ tìm Dụ Duyệt, nên họ còn đến kiếm chuyện với cô nữa.
Thấy cô và Hạ Đình cùng về, Từ Ái Đào mừng quýnh chạy đón, nhưng đợi bà rõ sắc mặt của hai , vẻ vui sướng mặt bà lập tức biến mất sạch.
“Chắc là tìm con bé ?”
Trên tay bà còn nắm chặt tấm ảnh của Dụ Duyệt.
Đó là hai tấm ảnh màu chụp một , Dụ Duyệt trong ảnh mặc hai bộ quần áo mới khác , trông vui vẻ lắm.
Dụ Sanh hồi cũng từng chụp một tấm ảnh màu chụp một , nhưng đó là do Từ Ái Đào ép cô chụp để kiếm nhà giàu thể trả giá cao mà gả chồng, tấm ảnh chỉ đúng một tấm, mà cô mặc là đồ cũ Dụ Duyệt bỏ .
lúc đây, Dụ Sanh chỉ nhớ đến chuyện đó, chứ cũng chẳng còn cảm giác gì khác mấy.
“Chúng chỉ tra cô về phía Xuyên thị, còn cụ thể ở thì cách nào tra , về đây là để báo cho bà chuyện . Nếu bà thực sự tìm, chỉ thể tự đến Xuyên thị mà hỏi thăm từ những dân ở đó thôi, chúng thể giúp tra tiếp nữa.”
“À, Xuyên thị… đó là cái nơi nào cơ chứ…”
Tính chuyện ăn
Từ Ái Đào từng xa bao giờ, câu trả lời của Dụ Sanh, bà chỉ thấy hoa mắt tối tăm mặt mũi, cả rơi trạng thái hoang mang .
Bà ngơ ngác Dụ Sanh, Hạ Đình, cuối cùng chỉ lẳng lặng nhà thừ , chẳng rõ đang nghĩ gì.
Dụ Sanh hết sức , chuyện còn cô xen và cũng chẳng định quản.
Về đến nhà, Hạ Đình định ngoài thì Trạch Lập Quần, kẻ đang say mèm, bỗng dưng gấp gáp chạy chặn .
“Hạ Đình, giúp tìm Dụ Duyệt , hôm nay về tin tức gì ? Có thể cho ? cô đang ở .”
Hắn tài cán, mối quan hệ, cũng chẳng manh mối nào, chỉ thể ở nhà chờ đợi mỗi ngày.
Thời gian chờ càng lâu, càng nhớ nhung, càng lo lắng.
Cuối cùng cũng nhận mắc nợ Dụ Duyệt, quá nhiều chuyện sai lầm và bù đắp, nhưng giờ thì muộn .
Hắn chỉ còn gửi gắm hy vọng Hạ Đình và Dụ Sanh.
Hạ Đình cũng chẳng hiểu nổi những hành động của từ đến nay, nhưng vẫn kể cho .
“Chỉ tra đang ở Xuyên thị, khỏi Xuyên thị, còn đưa đến chỗ nào cụ thể thì rõ, cũng thể tra . Nếu thực sự tìm cô , thể tự đến đó mà dò hỏi.”
“À, cảm ơn, cảm ơn , .”
Sau khi Hạ Đình rời , Trạch Lập Quần vẫn ở cửa với vẻ mặt còn ngơ ngác.
Hắn cũng từng đến Xuyên thị, đó là nơi nào, nhưng tìm Dụ Duyệt, dù chỉ là tìm cô để chuộc cũng .
Là tại hại cô , là sự vô trách nhiệm của mới khiến cô chọn tin khác, theo khác mà rời .
Tất cả đều là của .
“Anh định tìm cô ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-yeu-kieu-tn-80-ga-lao-cong-lam-me-ke-nuoi-con/chuong-232.html.]
Dụ Sanh ở cửa thấy cuộc đối thoại của họ.
Thật tình mà , cô vẫn ghét Trạch Lập Quần, coi thường .
nếu thể đổi, thể từ bỏ thứ để cứu Dụ Duyệt về, thì cô thấy cũng còn thể tạm coi là một con .
Biết sai mà sửa, thì lắm mà.
“À? Ừm, tìm cô .”
Trạch Lập Quần ngờ Dụ Sanh chủ động chuyện với .
giờ đây, còn cái cảm xúc căng thẳng, bối rối và mừng rỡ như nữa.
Hắn thở dài một tiếng thật nặng, ngẩng đầu Dụ Sanh một .
“Dụ Sanh, cảm ơn hai chấp nhặt chuyện cũ mà giúp hỏi thăm tin tức của cô . Trước đây chúng đều nhiều chuyện sai, sai nhiều hơn cả, cảm ơn hai chọn tha thứ cho chúng .”
“Lần , hy vọng thể tìm cô về. Nếu tìm , thì cũng sẽ nữa. Vậy nên, đợi nhà hết hạn thuê mà chúng về thì cô cứ nhận nhà .”
Dụ Sanh một cách chăm chú, hỏi.
“Thế còn mấy đứa con của hai thì ? Ba đứa trẻ thể cứ vứt hết ở nhà chứ?”
“Dẫn theo con tiện và cũng an , sẽ để hết tiền cho của chúng. Nếu ở Xuyên thị thể kiếm tiền, cũng sẽ gửi về hết.”
Hắn thể dẫn con , thứ nhất là con trai thì thể dẫn , Lưu Chiêu Đệ cho phép, thứ hai là hai đứa còn là con gái, mà tình hình bắt cóc ở Xuyên thị vốn nghiêm trọng, dẫn con gái sợ con gái cũng bắt cóc mất.
Dụ Sanh tỏ ý hiểu chuyện, thêm gì.
“Được , chúc lên đường thuận lợi, cố gắng tìm cô về sớm. Chỉ cần là , những thứ khác đều quan trọng.”
Hai câu cuối cùng thực chất là cô đang nhắc nhở .
Trạch Lập Quần lẽ đúng là đang mang tâm trạng chuộc tội, hối hận gì đó, nhưng thể phụ nữ lừa bán vùng núi sâu sẽ trải qua những gì.
Bị đ.á.n.h đập sỉ nhục, nuôi nhốt như lợn nái để đẻ con liên tục, những điều đều thể xảy .
Có lẽ còn hành hạ đến mức ma, thành một bà điên.
Một khi những chuyện thực sự xảy , Trạch Lập Quần khi tìm thấy lẽ sẽ càng hối hận hơn, nhưng cũng khả năng vì thế mà sinh sự ghét bỏ.
Cô chỉ mong đàn ông cuối cùng thể một dáng con .
“Ừm, , cảm ơn cô.”
Trạch Lập Quần rõ hiểu tầng ý nghĩa , gật đầu với vẻ mặt nặng trĩu nhà thu xếp hành lý.
Đợi Trạch Lập Quần rời khỏi thị trấn, căn nhà đối diện liền bỏ trống.
Lưu Chiêu Đệ ban đầu còn đến tìm mấy , nhưng tìm thấy nhà thì bà đành bỏ cuộc.
Chỉ là mỗi đến đều c.h.ử.i bới ầm ĩ, trách móc nên cưới con dâu Dụ Duyệt cái loại phá gia chi t.ử , cưới về ngoài việc đẻ một thằng con trai thì chẳng việc nào.
Dụ Sanh cũng chiều theo Lưu Chiêu Đệ, mỗi bà đến c.h.ử.i bới ầm ĩ là cô cầm chổi quét qua quét cổng nhà.
Lâu dần, Lưu Chiêu Đệ cũng đến nữa.
Dù bà cũng căn nhà của nhà họ Trạch, là do Dụ Duyệt thuê để ở, mà chỉ mới trả tiền thuê một năm thôi.