“Nhà Đại Sơn đó là do quản con dâu, con dâu mua về thì cả làng đều thể chơi, đợi đến khi con đàn bà đó t.h.a.i thì đ.á.n.h bỏ cái nghiệt chủng đó , ma nào nó còn đẻ nữa , theo lời bác sĩ Lý thì hầu hết phụ nữ khi phá t.h.a.i đều khó mà m.a.n.g t.h.a.i , nên nhà Đại Sơn là ba ngàn đồng tiền mất trắng, ha ha ha.”
Lão Điền dường như vui khi thấy những chuyện như .
Thậm chí đến cao trào, còn ngậm điếu t.h.u.ố.c lá cuốn hăm hở chạy xuống dốc đến căn phòng tối nhà Đại Sơn.
“Này , hả? Còn thở ?”
“Còn chứ, sống khỏe re, , ông cũng chơi một chút ?”
“Vớ vẩn, tốn tiền, lão t.ử ngu gì mà chơi?”
“Ha ha ha, , lát nữa chơi cùng nhé!”
Nụ dâm d.ụ.c của đám đàn ông đặc biệt chói mắt, tiếng chuyện và tiếng càng khiến cảm thấy lạnh sống lưng.
Dụ Duyệt mới sinh con xong, cơ thể vốn yếu ớt, giờ thấy cảnh tượng kinh hoàng , cả càng lạnh toát, gần như vững.
Thảo nào lão Điền dám đường đường chính chính thả cô khỏi căn phòng tối.
Hóa hôm nay đúng lúc là ngày con dâu mua về nhà Đại Sơn chịu hình phạt.
Ông cố ý thả cô lúc , còn dùng dây trói cô , chắc là cố tình để cô ngoài cho rõ, nghĩ cho kỹ.
Nếu cô dám chạy, chờ đợi cô chính là kết cục giống như phụ nữ .
Quá đáng sợ.
Chân Dụ Duyệt mềm nhũn, sụp xuống đất, tâm trạng tuyệt vọng vốn thể thoát khỏi càng trở nên sâu sắc hơn.
Cô ngẩng đầu những ngọn núi lớn bao quanh, trong lòng vô cùng bi thương.
Một lát , hai thằng ngốc .
Ban đầu chúng xách đứa con gái mới sinh của cô ngoài, nhưng giờ tay hai đứa chẳng gì.
Điều chứng tỏ con gái cô thể vứt bỏ ở nơi núi sâu hoặc một cái mương nước vô danh nào đó, thậm chí ném c.h.ế.t chơi đùa c.h.ế.t mới vứt bỏ cũng thể.
cô dám nhúc nhích dám lên tiếng, càng dám chúng thêm một cái.
Người ở đây đều quá đáng sợ.
Bất kể là trí lực bình thường khiếm khuyết, mỗi đều coi mạng là mạng .
Cô c.h.ế.t, cũng cả làng coi như đồ chơi như con dâu nhà Đại Sơn.
Vì dù bây giờ cô về mặt sinh lý đang buồn nôn với lão Điền và hai thằng ngốc, căm hận chúng g.i.ế.c con , nhưng cô vẫn chỉ thể lấy lòng nịnh nọt chúng.
“Vợ! Vợ, hì hì!”
Điền Đại Ngưu thấy cô phấn khích, lập tức xông đến mặt cô , xé áo cô định cởi quần áo .
Điền Nhị Ngưu cũng vui, miệng chảy dãi chạy đến ôm cô l.i.ế.m liếm c.ắ.n cắn khắp nơi.
Dụ Duyệt sợ hãi cứng đờ , cũng dám đẩy , chỉ thể c.ắ.n răng chịu đựng.
Cho đến khi lão Điền thấy từ xa, vội vàng chạy về.
“Đại Ngưu Nhị Ngưu! Làm gì đấy! Không chơi! Chưa đến lúc!”
Điền Đại Ngưu và Điền Nhị Ngưu đều cởi hết quần áo, quát dừng đương nhiên bực bội.
trong nhà họ Điền lời của lão Điền là thánh chỉ, chúng lời cũng sẽ đánh.
Vì hai thằng ngốc dù tiếp tục, nhưng vẫn luyến tiếc buông Dụ Duyệt .
Dụ Duyệt vội vàng mặc quần áo , mặt trắng bệch đáng sợ.
Quá đáng sợ , bây giờ cô còn hết sản dịch mà Điền Đại Ngưu cũng ngại, cứ thế thẳng thừng ôm cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-yeu-kieu-tn-80-ga-lao-cong-lam-me-ke-nuoi-con/chuong-274.html.]
Nếu thật sự quan hệ với chúng, lẽ thật sự thể m.a.n.g t.h.a.i nữa.
Không sinh con, cô nhất định sẽ c.h.ế.t thảm.
Dụ Duyệt sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Lão Điền chạy lên dốc về đến cửa nhà, đến nơi mở miệng mắng.
“Đại Ngưu Nhị Ngưu, bác sĩ Lý , còn đợi một tháng, tháng nếu chúng mày thực sự nhịn thì bảo nó nghĩ cách khác giúp, bất kể là tay miệng đều , tóm là chạm cái chỗ , rõ !”
Điền Đại Ngưu và Điền Nhị Ngưu chút khiếm khuyết về trí tuệ, nhưng chuyện nam nữ giao hợp sinh con lão Điền tự dạy chúng nhiều , nên mặc dù chúng hiểu tại đợi một tháng, nhưng vẫn ấm ức đồng ý.
“Biết .”
“Vậy con vợ ăn con.”
Điền Đại Ngưu thô lỗ trực tiếp, Điền Nhị Ngưu hiếu kỳ, đây ít hành hạ Dụ Duyệt.
Dụ Duyệt yêu cầu của nó, mặt càng trắng hơn.
“....”
Cô sinh con xong cần thời gian nghỉ ngơi.
đối diện với ánh mắt bất mãn của lão Điền, cô dứt khoát ngậm miệng .
Lão Điền thực quản chuyện nhiều, ông thấy phiền.
“Được , mày giải quyết cho chúng nó .”
Nói , lão Điền xua tay, vội vàng chạy xuống dốc đến nhà Đại Sơn.
Lúc bên ngoài căn phòng tối nhà Đại Sơn còn mấy .
Những đàn ông ăn no thỏa mãn đều thắt dây lưng quần trở về nhà một cách thỏa mãn, đến lượt lão Điền, ông đương nhiên thể chờ đợi mà nhanh chóng .
Chương 219: 【Ngoại Truyện】 Dụ Duyệt (Ba)
“Vợ, ăn!”
Dụ Duyệt lão Điền hăm hở chạy căn phòng tối trong lòng vẫn còn sợ hãi, Điền Nhị Ngưu đột nhiên kéo cô một cái.
Cô đầu , thì thấy Điền Đại Ngưu và Điền Nhị Ngưu đều hớn hở cô .
“Đi, phòng ăn!”
Hai đứa cởi trần một trái một nửa kéo nửa đỡ cô về phòng của chúng, phòng liền ấn cô xuống giường.
Điền Nhị Ngưu theo cách hiểu của , ấn đầu cô xuống.
Điền Đại Ngưu thì vẻ mặt hiếu kỳ chúng, còn kéo tay cô qua giúp đỡ.
Dụ Duyệt cảm thấy hôi thối quá.
Hai thằng ngốc thật là hôi thối đến tận trời.
Hình như mười ngày nửa tháng tắm.
Cô ngừng buồn nôn, mặt tái nhợt, gần như ngất .
bất kể cô lùi chống cự thế nào, Điền Nhị Ngưu đều dùng sức ấn đầu cô cho cô từ chối.
Đợi đến khi Điền Nhị Ngưu vui vẻ xong, Điền Đại Ngưu theo bắt chước.
Dụ Duyệt nôn hết đến khác, nhưng hai thằng ngốc dường như hề thấy bẩn, ngược còn đặc biệt hưng phấn.