Cô Vợ Xác Sống Của Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-12-06 09:02:52
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thầy Mạnh sợ tìm đúng, nên mở lời rõ địa chỉ một . Cứ thế, hai vợ chồng đoàn tụ chia tay, đạp xe về nhà đưa đồ, Lưu Ly theo thầy đến trường.
Năm nay trường tuyển sinh nhiều sinh viên đại học mới, các giáo viên từng thuyên chuyên cơ bản đều trở . Nếu họ, trường học thể hoạt động .
Theo thầy đến trường báo danh, cô là học trò của thầy Mạnh, lãnh đạo chút khó xử, “Vậy, ý thầy là cô sẽ học cùng Đại học năm nhất ? Cô qua thi cử, là tuyển sinh nội bộ ?”
“Không Đại học năm nhất, trình độ của con bé thể nghiệp đại học . Không tin các cứ tùy ý kiểm tra. Đây là học trò truyền của , sinh viên bình thường.”
Thầy Mạnh là hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ, những theo ông cơ bản đều việc lâm sàng trong bệnh viện. Sở dĩ ông là vì trường đang thiếu giáo viên trầm trọng, để ông xem xét tình hình cụ thể và sắp xếp.
“Thầy Mạnh, thầy chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn. Không tin các cứ tùy ý kiểm tra, kiểm tra thế nào cũng .”
Vì thứ đều bằng thành tích, thì dễ chuyện . Những năm nhiều biến động, nhiều thứ chính quy. Trường bọn họ đủ tư cách, chỉ cần đạt yêu cầu thì cấp bằng chứng nhận thành vấn đề.
“Vậy , sáng mai sẽ sắp xếp vài giáo viên cùng kiểm tra, nếu qua thì cô sẽ bỏ qua giai đoạn cử nhân, do đích thầy hướng dẫn. Bằng cấp gì thì cuối cùng thầy quyết định.”
“Nói cứ như đặc cách . Các cứ xem , năng lực của học trò sẽ khiến các bằng cặp mắt khác đấy.”
Vị lãnh đạo mối quan hệ với ông , bắt tay: “Được, chúng chờ kinh ngạc đây.”
Làm xong thủ tục, cũng trao đổi xong chuyện của Lưu Ly. Thầy về nhà , hai bước khỏi tòa nhà văn phòng thì thấy La Dược đang đợi lầu.
“Được , Lưu Ly trò sáng mai tám giờ đến đây, thầy dẫn trò gặp mấy ông già cổ hủ đó.”
“Vâng, cảm ơn thầy. Vậy chúng hẹn gặp ngày mai.”
Nói lời tạm biệt với thầy ở cổng trường, La Dược mới mở lời với cô về tình hình, “Thật là trùng hợp, hôm nay hai và ba cũng về. À, đúng , còn chị hai mà em gặp mặt nữa. Tàu hỏa chín giờ tối sẽ đến.”
“Vậy chúng đón họ .”
“Không cần.” Anh véo má cô, “Vợ hiền lành thế , em cũng xuống tàu mà lo đón hai ông chồng .”
Lưu Ly lườm : “Ngoài đường đấy.”
“Không ai thấy , cảnh giác lắm.”
“Vậy ai đón họ?”
“Anh đưa em về nhà , đón.”
“Không cần em cùng ?”
“Không cần, em về nhà nghỉ ngơi , tàu cả ngày cũng mệt .”
Mối quan hệ của Lưu Ly với bố chồng thiết như ruột thịt, cô về , hai ông bà mới yên tâm. Thằng con trai ngốc nhà họ trao cả trái tim cho cô , nếu cô về nữa là La Dược dù mới sẽ xin nghỉ việc để tìm cô mất.
Trần Chi Ngôn nấu món ngon cho cô, “Mẹ, cần đợi những khác ạ?”
“Không cần, con ăn , ăn xong lên ngủ.”
“Vâng.”
Quả thực mệt, ngày mai còn đến trường đối phó với buổi đ.á.n.h giá, tối nay nghỉ ngơi thật . Cô ăn xong, xách hai phích nước nóng lên lầu, pha nước trong phòng vệ sinh tầng hai để rửa mặt. Rửa xong xách phích nước xuống, hiện tại phòng nước nóng cung cấp, tắm rửa thì dùng phích, nên tần suất sử dụng phích cao.
Phòng của cô và La Dược rộng hai mươi mét vuông. Tủ quần áo lớn năm cánh cửa dựa tường, giường 1m6 hai bên đặt tủ nhỏ, đối diện là tủ ngăn kéo và bàn học. Rèm cửa và ga trải giường là màu cam, điều hợp với tính cách của La Dược.
Mẹ chồng gõ cửa bước , mang cho cô một phích nước nóng nữa. Cô mở lời hỏi: “Mẹ, rèm cửa và ga trải giường là ạ?”
“Không . Mẹ dám nhận công. Tất cả là La Dược đó, nó con chắc chắn thích màu xám.”
“Thế thì chắc chắn cũng là nhắc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-xac-song-cua-nam-phu-trong-truyen-nien-dai/chuong-99.html.]
Mẹ chồng , đúng là bà nhắc. Đàn ông tính tình thô vụng nghĩ những chuyện , bà cũng chỉ vì tăng thêm tình cảm cho đôi vợ chồng trẻ thôi. Con trai bà cũng lời, lập tức hành động.
Ở một nơi xa lạ, mà cô ngủ ngon. Tỉnh dậy trời rạng sáng, bên cạnh , La Dược dậy. Kể từ khi cơ thể khỏe , khôi phục nếp sinh hoạt cũ, dậy sớm để rèn luyện.
Cánh cửa cọt kẹt mở , là về. Trán lấm tấm mồ hôi, thấy cô tỉnh liền chạy nhanh đến, ôm cô lòng. Lưu Ly , mặc kệ . Tối qua thể nhịn phiền cô, xem cũng tiến bộ.
“Ưm.” Vừa tiến bộ, nụ hôn ập đến, đè cô xuống gối chăn, “Anh gì đấy?”
“Em xem gì?” Hơi thở ngời đàn ông nặng nề, mùi mồ hôi thoang thoảng nhưng khó chịu. Vừa hôn lầm bầm, rằng nhịn cả đêm . Cô đồng hồ thấy còn sớm, liền tùy . Thật , cô cũng nhớ .
Hai quấn quýt một lúc mới xuống lầu, thời gian gấp. Anh và cô đến trường cùng một lúc, nhưng cùng phương hướng.
“Phải bắt xe buýt mấy, em tự thôi.” Khi ở cầu thang thì cô thế.
“Anh chuẩn xe đạp cho em , hôm nay chở em một chuyến để em nhớ đường.”
“Thế chẳng sẽ trễ giờ ?”
“Anh xin phép lãnh đạo . Em mới đến đây, gì cả, yên tâm để em một .”
Lưu Ly , dù là tự nghĩ nhắc nhở, việc như là đáng quý. Hai chuyện xuống lầu, ở phòng ăn tầng một, một phụ nữ lạ mặt bước từ bếp, cô đoán đó là chị hai.
“À, đây chính là chị hai.” Anh giới thiệu với cô , đó giới thiệu với chị hai: “Đây là vợ em, Lưu Ly.”
Mỗi bước mỗi xa
Người phụ nữ dùng tạp dề lau tay, vẻ mặt chút bối rối, đầy sự nghi hoặc. Chị nghĩ thầm: Cậu đây là vợ , vợ là dân quê , phụ nữ cũng là dân quê như ư?
Hôm nay Lưu Ly gặp thầy giáo và tham gia buổi đ.á.n.h giá, tương đương với nghiệp đại học, vì cô ăn mặc cẩn thận. Thời tiết đầu đông trong nhà lò sưởi nên ấm áp, cô mặc áo sơ mi in hoa màu trắng, cổ áo , lát nữa sẽ khoác thêm áo len bên ngoài.
Trang phục là thứ yếu, quan trọng nhất là khí chất của cô. Vẻ chín phần vốn khí chất nâng lên thành mười hai phần, nếu chị cô em bạn dâu là vợ mà em chồng cưới khi điều chuyển về nông thôn, và cũng mới đến tối qua, chị dám tin.
“Chào chị hai.” Lưu Ly chào .
“À, chào em.” Chị hai vội vàng chào : “Chị nấu cháo , em ăn một bát ?”
“Em tự múc ạ, cảm ơn chị hai.”
La Dược kéo cô : “Anh múc cho em. Vừa nãy ngoài mua tiểu long bao và quẩy , em ăn gì?”
“Tiểu long bao.”
Anh hai và ba sớm đến lo sắp xếp công việc, công việc của hai họ vẫn định. Lưu Ly cũng nhanh chóng ăn cơm, La Dược ăn còn nhanh hơn cô. Ăn xong, lên lầu lấy áo len và áo khoác cho cô.
“Giày ở huyền quan .”
“Biết .”
Hai vợ chồng cùng khỏi nhà, chiếc xe đạp nữ cỡ 26 của cô là loại nửa cũ nửa mới. Được bảo dưỡng , lau chùi sáng loáng. La Dược đạp chiếc xe đạp nam cỡ 28 lớn, với đôi chân dài, chống xe đợi cô.
“Chiếc xe đây , về đây một năm thì nghỉ hưu , là xe buýt cũng tiện, thời gian việc của cố định. Em mới đến đây chắc chắn nhiều, xe đạp là hợp nhất. Chiếc xe bảo dưỡng , tình trạng .”
“À.”
Cô theo La Dược ghi nhớ đường, đến chỗ ngã rẽ sẽ cho cô ở đây dấu hiệu gì. Chẳng mấy chốc hai đến trường đại học, đến kỳ nghỉ đông nên trong khuôn viên trường nhiều sinh viên.
“Tối đến đón em nhé?”
“Không cần. Em nhớ đường , em tự về . Em cũng khi nào mới xong nữa.”
“Được, điện thoại văn phòng của em cũng đấy, chuyện gì thì gọi cho .”
“Biết mà, nhanh .”