Cô Vợ Xinh Đẹp Tiêu Sài Hoang Phí - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-07-01 23:20:07
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Tĩnh mang đồ đến lâu thì yêu cô cũng tới. Cô cũng ở lâu, chào hỏi Lý Quế Chi xong, thấy Chúc Xảo Xảo vẫn im lặng rơi nước mắt, khẽ vỗ vai cô , dặn cô chú ý nghỉ ngơi rời khỏi phòng bệnh.
Lý Quế Chi lúc mới nhớ trời muộn, bà còn mua cơm tối. Xảy một loạt chuyện như , bà tâm trạng ăn uống, nhưng con gái trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, cơ thể vốn suy yếu, ăn .
Chỉ là giờ , bên ngoài cũng mua cơm nữa. Bà đến đầu giường xem đồ Lê Tinh mua, thấy bột protein và cao a giao bổ khí huyết, bà đây là đồ bổ.
Không mua canh gà thì cũng ăn chút gì đó nóng. Thấy con gái ngây ngốc đó phản ứng, ống truyền nước muối vẫn còn hơn nửa bình, bà suy nghĩ một chút, cúi cầm bình nước nóng ở đầu giường ngoài.
Bà , tiếng sụt sịt thỉnh thoảng trong phòng bệnh cũng còn nữa, chìm yên tĩnh. Người đàn ông ở hành lang giường bên chuyện vui để xem, sợ vợ tỉnh dậy thấy chằm chằm phụ nữ khác thì sẽ yên , chán nản chiếc giường nhỏ.
Đèn phòng bệnh buổi tối chỉ bật một bóng đèn sợi đốt công suất thấp để y tá rút kim truyền, ánh sáng yếu ớt mờ ảo chiếu lên khuôn mặt lấm lem nước mắt của Chúc Xảo Xảo, xám xịt chút huyết sắc. Mái tóc xõa ngang vai của cô rối bù, che khuất phần lớn khuôn mặt, cả toát lên vẻ tàn tạ như một đóa hoa mới nở héo tàn.
Chúc Xảo Xảo gì, cứ thế đờ đẫn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Không qua bao lâu, tấm chăn mỏng mặt ướt đẫm một mảng, cô liếc mắt túi đồ Lê Tinh mua ở đầu giường, một túi đồ lớn chiếm hết cả mặt bàn.
Cô ngờ Lê Tinh sẽ đến.
Tình bạn là một thứ kỳ lạ, khi nó đến thể cảm nhận , và khi nó phai nhạt, mỗi cũng đều tự cảm thấy.
Từ khi Lê Tinh thà ở lầu buôn chuyện với nhóm của chị Tường chứ lên quầy của cô nữa, cô hiểu, cô và Lê Tinh sẽ còn nhiều liên hệ.
Việc cô những lời đó với Phương Tình, càng cắt đứt đoạn tình cảm quen . Cô Phương Tình vẫn luôn liên lạc với Lê Tinh, cũng hiểu Phương Tình ghét cái ác như thù, phát hiện tâm tư của cô chắc chắn sẽ cho Lê Tinh .
Cô hết, nhưng cô vẫn , cô chính là Lê Tinh .
Hai , một trời một bùn, cô còn cơ hội nào để đuổi kịp, thậm chí khả năng gặp mặt cũng mong manh. vẫn luôn cam tâm, vẫn để cô tại cô đổi thành một con khác chứ.
Cho dù cô là một vũng bùn lầy, thì cũng lý do tại cô lầy lội.
Cô nghĩ đến những phản ứng thể của Lê Tinh khi chuyện : chán ghét, khinh bỉ, tức giận.
Chỉ duy nhất nghĩ đến việc cô vẫn sẽ vì cô mà đến bệnh viện một chuyến. Không một lời nhắn nhủ, thậm chí còn định để cô , chỉ đơn thuần là đến đưa cho cô chút đồ, khiến cô tìm lý do cô đến để nhạo sự thảm hại của cũng tìm .
Hoàn chứng minh, từ đến nay kẻ tăm tối là cô, kẻ đố kỵ là cô, cô giống như một con giòi sống trong bóng tối thể thấy ánh sáng, thể thấy khác , bẩn thỉu hôi thối.
Cô nhận rõ bản , nảy sinh lòng tham nên , sai chuyện, tin lầm , sai đường, còn tìm lý do viện cớ để chống đỡ.
Một năm, chỉ vỏn vẹn một năm, cô biến thành bộ dạng đáng ghét, sống chỉ thấy ánh đèn neon về đêm, những cảnh tượng về đêm đó, từng khung hình, từng khuôn mặt đàn ông khi say rượu, kỳ quái rực rỡ như một giấc mộng phù hoa.
cơn đau ở bụng, cơn đau ở vết thương, những thứ cô mất , ánh mắt dò xét ẩn ý của giường bên khi cảnh sát đến buổi chiều, những lời mắng mỏ sỉ nhục của chị dâu khi đến, đều nhắc nhở cô rằng đó là mơ.
Cô dùng một năm để đánh mất tương lai vốn dĩ bình thường nhưng chắc hạnh phúc của , chôn vùi tình bạn từng , vĩnh viễn mất cơ hội , rơi cảnh nhà để về, nơi để .
Con giòi cuối cùng cũng biến thành chuột c.h.ế.t phơi ánh mặt trời.
Cô tồi tệ như , khiến ghê tởm chán ghét như , đến cả bố ruột trai ruột cũng ghét bỏ, mà cô vẫn thể đến đây một chuyến, đưa cho cô một túi đồ bổ lớn.
Cô thấy xui xẻo ghê tởm ? Nếu là cô, chắc chắn sẽ hối hận vì quen cô.
"Muộn quá , bên ngoài mua đồ ăn, đun nước sôi pha cho con bát bột protein nhé? Mẹ hỏi y tá , con bây giờ mới phẫu thuật xong, nhất là ăn đồ loãng dễ tiêu, bột protein tác dụng no bụng, cũng giúp ích cho việc hồi phục sức khỏe của con."
Dù Lý Quế Chi vẫn lo lắng cho con gái, ngoài lâu thì xách một bình nước nóng trở về, bà cố gắng điều chỉnh cảm xúc ở bên ngoài phòng bệnh, lúc nữa, chỉ là buổi sáng và buổi chiều quá nhiều, đôi mắt già nua sưng húp như quả óc chó, giọng cũng khàn đặc.
Thấy con gái trả lời, bà khẽ hít một , cố gắng lấy tinh thần, đến tủ lấy hộp cơm nhôm mà bà mang từ nhà , cầm hộp bột protein bàn lên mở .
Hộp bột protein niêm phong kín, Lý Quế Chi đầu tiên thứ , mãi mà mở , khỏi lẩm bẩm: "Sao còn khó mở hơn cả hộp sữa bột, thế lúc mang theo cái kéo. mà bạn của con thật là , tâm như Tiểu Tĩnh, còn hào phóng, bột protein đây hỏi , rẻ ."
Hộp bột protein cuối cùng cũng mở , bên trong còn chuẩn sẵn một cái thìa, Lý Quế Chi lấy thìa múc một muỗng đổ hộp cơm, khuôn mặt chút huyết sắc của con gái, bà cắn răng múc thêm một muỗng nữa.
Nghĩ đến việc y tá bột protein pha bằng nước sôi, bà đổ nước đun sôi để nguội hộp cơm, lấy đôi đũa trong tủ khuấy đều, đó mới đổ thêm chút nước nóng khuấy. Bột protein khi pha với nước nóng nhanh tỏa một mùi thơm ấm áp, Lý Quế Chi ngửi thấy liền cảm thấy là đồ .
Bà lấy đũa chấm một chút đưa lên miệng nếm thử, vị gì, lẽ là quá ít nên nếm , nhưng bà cũng chấm thêm đũa nữa, xác định nhiệt độ thích hợp, nóng miệng, vội vàng cẩn thận đưa đến mặt con gái.
"Y tá cái dùng nước sôi pha, pha nước đun sôi để nguội, nóng miệng, mau uống , cẩn thận đừng đổ nhé."
Cả ngày ăn gì, mùi thơm ấm áp thoang thoảng nơi đầu mũi, khơi dậy những giác quan vốn tê liệt. Chúc Xảo Xảo lúc mới ngẩng đầu Lý Quế Chi, khuôn mặt già nua nhăn nheo, bà quá nhiều, cả đỏ bừng, mắt càng sưng hơn, bên trong là tia máu, mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi bao nhiêu rối bù xơ xác, những sợi tóc bạc trắng lốm đốm giữa những sợi tóc đen nhiều, già nua thảm hại.
Chúc Xảo Xảo còn nhớ mấy ngày Lý Quế Chi mặc chiếc váy hoa xanh lam trông tinh thần, nhanh nhẹn.
"Sao ? Uống chứ?" Lý Quế Chi thấy con gái mãi động đậy, ánh mắt cứ chằm chằm bà đang nghĩ gì, Lý Quế Chi đột nhiên sợ hãi, bà sợ Chúc Xảo Xảo chuyện dại dột, bà chỉ một đứa con gái , cho dù sai chuyện sai đường, bà cũng nỡ cô cứ thế mà , đời còn dài mà.
"Con ? Xảo Xảo , chúng ..."
"Mẹ, thể ôm con một cái ?"
Lý Quế Chi đang định vội vàng khuyên con gái, thấy câu trong lòng bà càng thêm hoảng loạn, vội vàng đặt hộp cơm lên bàn, âm thanh hốt hoảng gọi:
"Xảo Xảo, chúng đừng chuyện dại dột, gì quan trọng hơn sống sót cả. Con đừng dọa , nếu con mà mệnh hệ gì..."
Lời của Lý Quế Chi hết , bởi vì Chúc Xảo Xảo đột nhiên ôm lấy bà: "Sẽ , , con sẽ nghĩ quẩn nữa."
Cô sẽ nghĩ quẩn nữa.
Cô sống, cô sống.
Buổi chiều cô nghĩ đến chuyện c.h.ế.t cho xong. Ánh mắt khác thường của giường bên, những bệnh trong bệnh viện cố tình đến xem cô, ánh khinh miệt ẩn ý của y tá, cả những lời chị dâu mắng cô c.h.ế.t quách , lời bố và trai nhờ chuyển lời… tất cả khiến cô chịu nổi.
Giống như chị dâu , cô còn sống gì nữa? Nửa đời còn hy vọng, đều cô bây giờ là gái làng chơi, bẩn thỉu hôi hám ngủ với bao nhiêu , thậm chí ngoài, còn thể du côn lưu manh ngang qua hỏi cô bao nhiêu tiền một đêm.
Cô sống chỉ khiến gia đình thêm hổ, khiến cô thêm tức giận, đau khổ. cô thật sự cam tâm c.h.ế.t như ? Cô vẫn cam lòng, cô mới hai mươi mốt tuổi, dựa cái gì mà cô c.h.ế.t như ?
Suy nghĩ đây của cô là sai lầm, thì cô sẽ sửa chữa. Cô mất cơ hội , cô vẫn còn một già. Cô sai lầm quá đáng , thể sai thêm nữa.
Cô cũng một ngày nào đó Phương Tình nhắc đến cô một câu: "Thật uổng phí công Lê Tinh mang cả túi đồ lớn đến như ."
Đó là những lời Phương Tình thể , cô xưa nay ăn kiêng nể ai.
"Đợi con xuất viện, con sẽ rời khỏi Ninh Thành, đến một nơi nhỏ tìm việc hoặc buôn bán nhỏ, đừng sợ, con sẽ để lo lắng nữa."
Cô ngày hôm nay, thật trong lòng sớm . Cô từng gặp một vũ nữ ở vũ trường, cô mắc bệnh truyền nhiễm, cô thấy, lúc đó cô che cánh tay với cô, nghề sớm muộn gì cũng sẽ như , cô cẩn thận thì cũng sẽ .
Cô mà sợ hãi vô cùng, điều khiến cô sợ hãi hơn là lâu đó cảnh sát xông vũ trường. Trước đây cô thấy cảnh sát chỉ cảm thấy an tâm, đó thấy cảnh sát chỉ sợ hãi.
Khi cô Trương Hòa Bích thường xuyên kéo tiếp những khách ngày càng gì, cô thậm chí còn nghĩ, lẽ một ngày nào đó cô cũng sẽ trần truồng cảnh sát xông bắt cô .
Cô sợ ngày đó nên mới càng ngày càng lời Trương Hòa Bích, cô cần tiền, cần đủ tiền để rời khỏi Ninh Thành, thoát khỏi sự khống chế của Trương Hòa Bích và Lương Vạn Long.
Chỉ là cô ngờ ngày đến nhanh như , cô mất càng nhiều hơn.
bộ dạng của cô, thể rách nát , danh tiếng rách nát vốn dĩ cũng chẳng hy vọng lấy chồng, thể mang thai nữa thì gì quan trọng.
"Mẹ, con đói , đưa bột protein cho con ." Chúc Xảo Xảo buông Lý Quế Chi , đưa tay cắm kim truyền lên lau mắt, cố gắng mỉm với Lý Quế Chi.
Lý Quế Chi con gái , giống như đột nhiên nghĩ thông suốt, bà nghi hoặc bất an con gái một cái, đưa hộp bột protein ở đầu giường qua.
Chúc Xảo Xảo nhận lấy, ôm hộp cơm uống một ngụm, chất lỏng ấm áp nhạt nhẽo, trôi qua cổ họng khiến cảm thấy một luồng ấm áp và vị chát. Từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống hết, khi đặt hộp cơm xuống, một giọt nước mắt rơi đáy hộp cơm trắng bệch.
Xin .
Chúc Xảo Xảo cúi đầu hộp cơm trống , trong lòng lẩm bẩm.
*****
Ngoài trăng lưỡi liềm mờ ảo, rời khỏi bệnh viện, Lê Tinh sơ qua với Lục Huấn về nội dung cuộc chuyện giữa cô và Tiểu Tĩnh.
Lục Huấn hề ngạc nhiên, ngay từ khi xảy chuyện ở bách hoá sáu, cô sẽ bỏ mặc chuyện .
Không chỉ , Hà Trân, Hà Chấn Sóc cũng .
Lúc tụ tập ăn cơm, Hà Trân hỏi cô nhiều về tình hình của các cô gái ở bách hoá sáu. Còn nếu việc gì cần chị , thì cứ mở lời.
Ngay cả Hà Chấn Sóc cũng lên tiếng, nếu buổi chiều Phương Tình cũng thể thông qua phỏng vấn nhanh như .
Vẻ mặt Lục Huấn trầm tĩnh, yên lặng lắng kế hoạch của cô, xác định cô suy nghĩ kỹ càng, cho dù tổn thất thì cũng trong phạm vi thể kiểm soát, : "Em thì cứ ."
"Anh phản đối ?" Lê Tinh ngạc nhiên . "Cũng lời nào với em ? Khuyên nhủ em các thứ?"
"Anh phản đối cái gì?" Lục Huấn . "Trước đó em cũng , em chuẩn sẵn sàng các phương án và kế hoạch đối phó khi mô hình thử nghiệm thất bại, thì chứng tỏ em suy nghĩ thấu đáo, thì cứ . Chỉ riêng việc bỏ qua thành phần của nhóm , thì kế hoạch của em thể thử nghiệm, nếu thành công thì đối với mô hình kinh doanh dạng chuỗi sẽ là một bước nhảy vọt và nâng cấp."
Anh đôi khi thật sự khâm phục đầu óc của cô, trong một thời gian ngắn như , trong đầu cô nảy một chiến lược vận hành. điều cũng nghĩa là cô bận rộn, liếc con đường phía , một tay kéo tay cô, luồn ngón tay kẽ tay cô, nghiêng đầu cô : "Bà xã, em gì đều ủng hộ, nhưng bây giờ em đang em bé, vẫn đặt sức khỏe lên hàng đầu."
Mở một trung tâm bán sỉ khó, đó cô mở mười mấy tòa nhà, kinh nghiệm . Chủ yếu là chuẩn khi khai trương, đào tạo, những việc đều cần tiêu tốn nhiều tinh thần và thời gian, bản cô đủ bận rộn, nhận nhóm , hàng loạt các bước tiếp theo thể thấy cô sẽ bận rộn đến mức nào.
"Bây giờ lo lắng gì khác, chỉ lo em quá bận quá mệt."
"Em , em sẽ điều chỉnh công việc của ." Lê Tinh thấy tiếng "em bé", theo bản năng xuống bụng bằng phẳng, mím môi . "Bây giờ gì quan trọng hơn em bé của chúng , em hết mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-xinh-dep-tieu-sai-hoang-phi/chuong-116.html.]
Khi cô nhắc đến em bé, giọng điệu đều cao lên, Lục Huấn cũng mỉm theo: "Em là , việc chỉ sẽ giám sát em, mà bố , chị dâu, cả Thiên Tứ nữa, đều sẽ giám sát."
"Lát nữa về còn gọi điện cho Hà Dương, Hà Niên, ba nữa, để họ cùng giám sát, cả ông nội nữa."
"..."
Chỉ một câu , Lê Tinh còn về đến nhà, da đầu tê rần, cô hiếm khi đáp lời Lục Huấn, ậm ừ một tiếng: "Em gọi điện cho Hà ."
Lục Huấn khẳng định kế hoạch của cô, trong lòng cô cũng yên tâm hơn, nhưng việc còn trao đổi với Hà Chấn Sóc.
Điều khác so với việc nhượng quyền thương mại mà họ bàn đó, thêm một khuôn khổ, thực hiện càng đặc biệt, nếu đồng ý, cô định sẽ tự xây dựng khuôn khổ và đích đầu tư dự án , lúc đó cô với Tiểu Tĩnh là sẽ mở một cửa hàng theo mô hình chuỗi hoặc tương tự, cũng là chuẩn cho bước .
dựa hiểu của cô về Hà Chấn Sóc, bỏ qua tính chất đặc biệt của nhóm các cô gái , sẽ đồng ý dự án .
Trong đầu lướt qua suy nghĩ, Lê Tinh lấy điện thoại từ trong túi xách đặt đầu gối gọi cho Hà Chấn Sóc.
Lục Huấn thấy cô gọi điện thoại cũng ngăn cản, tập trung lái xe, chỉ là bàn tay đang nắm tay cô vẫn buông .
Hà Chấn Sóc đến Ninh Thành một năm, năm nay lúc nào rảnh, thời gian rảnh rỗi bình thường ít, nhưng khả năng giao tiếp của hề kém, theo Phạm Trường Hải tham gia vài bữa tiệc, cũng quen ít .
Hiện tại mười ba tòa nhà của chuỗi trung tâm bán sỉ thành khai trương, nhưng hàng loạt các hoạt động quảng bá, tuyên truyền đó vẫn thể dừng . Họ cũng thể cứ mãi chiếm dụng các điểm quảng cáo ở bến xe buýt, việc quảng cáo ở bến xe buýt phá hoại buổi chiều, cũng coi như một lời nhắc nhở họ, thể chỉ tập trung một vị trí.
Tối hôm qua, một ông chủ về kinh doanh thang máy trong các tòa nhà thương mại quốc mời ăn cơm, thông qua để quen với Phạm Trường Hải. Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy việc quảng cáo cho trung tâm bán sỉ trong thang máy của các tòa nhà thương mại cũng khả thi, nên nhận lời mời .
Khi Lê Tinh gọi điện đến, hai bên mới thỏa thuận xong việc dán quảng cáo thang máy.
Uống một chút rượu, Hà Chấn Sóc chút thả lỏng, tâm trạng cũng khá , với đối phương xin phép một chút, ngoài tìm nơi tương đối yên tĩnh để điện thoại của Lê Tinh.
Anh vẫn kết thúc bữa tiệc, nên trực tiếp hỏi Lê Tinh chuyện gì.
Lê Tinh đang tiệc, định cúp máy để mai đến công ty chuyện , nhưng chủ động hỏi cô: "Buổi chiều bách hoá sáu đóng cửa là vì nhóm đó ?"
"Cũng thể coi là , nhưng phần nhiều là vì suy xét đến trung tâm bán sỉ." Việc Lê Tinh quan tâm đến bách hoá sáu giấu Hà Trân và Hà Chấn Sóc, Hà Chấn Sóc hỏi, cô cũng ngạc nhiên, cũng giấu .
"Suy xét đến trung tâm bán sỉ?" Hà Chấn Sóc khẽ nhướng mày, ngay từ khi cô với Hà Trân về nhóm các cô gái ở bách hoá sáu, họ cô sẽ khoanh tay nhóm đó, chỉ là cô nghĩ cách gì tổn hại đến lợi ích của chuỗi trung tâm bán sỉ, vẹn cả đôi đường.
" , là nghĩ đến chuỗi trung tâm bán sỉ, tất nhiên, cũng chút tư tâm." Lê Tinh khẽ nhéo tai, thẳng thắn .
Cô xuất phát từ nhóm các cô gái mới nghĩ chiến lược , đây coi như là tư tâm .
"Không đây chúng thảo luận về việc chuỗi trung tâm bán sỉ hiện tại phần lớn là các chị lớn tuổi, thể cơ thể của họ sẽ dần dần chịu nổi cường độ việc của bên chúng ?"
Hà Chấn Sóc ngạc nhiên, tưởng Lê Tinh sẽ về vấn đề các cô gái đáng thương , nhưng ngờ cô đề cập đến rủi ro tiềm ẩn của các trung tâm bán sỉ .
Phần lớn nhân viên của trung tâm bán sỉ hiện tại là nhân viên cũ của tòa nhà cung ứng, trải qua đào tạo, cải cách chế độ lương thưởng, các vòng loại trừ, nhóm còn hiện tại thể sử dụng , mạnh hơn một chút so với nhân viên của các tòa nhà bách hóa ở Ninh Thành hiện tại.
dù họ cũng tuổi, mỗi ngày các trung tâm bán sỉ nhập xuất ít sản phẩm, việc khuân vác là thể tránh khỏi, cường độ việc lớn, họ sớm dự đoán, nhiều nhất là ba đến năm năm, ít nhất một nửa nhân viên sẽ giảm sút về tinh thần bán hàng, thể lực và sức bền.
Chế độ luân phiên quản lý và cửa hàng trưởng thể giải quyết vấn đề tinh thần, nhưng thể giải quyết vấn đề sức bền của cơ thể. trung tâm bán sỉ là nơi nhân văn, thể lúc cần thì sức dùng, đến khi già thì loại bỏ và sa thải.
Vậy thì sắp xếp họ như thế nào? Chẳng lẽ để họ ở tiếp tục những vị trí nhàn hạ để dưỡng già? Như chắc chắn sẽ gây hậu quả khó giải quyết cho công ty, giống như các đơn vị quốc doanh hiện tại, kéo cho đến suy sụp.
Hà Chấn Sóc đề nghị đến lúc đó nên bồi thường và sa thải những cần sa thải.
Lê Tinh cho rằng cách khác để giải quyết, sa thải một nhóm nhân viên cùng công ty lên từ con là phù hợp với triết lý quản lý doanh nghiệp của công ty, cũng sẽ khiến cho nhóm nhân viên mới cảm thấy lạnh lòng, đến lúc đó sự gắn kết của công ty sẽ tan rã.
Nếu là lầm nghiêm trọng, công ty thể dễ dàng sa thải nhân viên.
Vấn đề vẫn bàn bạc cụ thể, dù cũng là chuyện , nên cứ để đó.
"Ừm, cô nghĩ gì ?" Ông chủ bán thang máy thích uống rượu trắng, Hà Chấn Sóc quen, đầu choáng váng, dựa lưng tường mắt khép hờ hỏi.
" nghĩ, thật cách sắp xếp họ hơn, ví dụ như để họ chủ của một cửa hàng nào đó."
"Làm chủ của cửa hàng?" Hà Chấn Sóc mở mắt, ngay đó khẽ : "Cô định chia cổ phần của cho họ ? Cô Lê, nhắc nhở cô, cô cho chị Trân hai mươi phần trăm cổ phần, ông chủ Ngô mười phần trăm, năm nay cô còn cho thêm năm phần trăm, bây giờ cô chỉ còn năm mươi lăm phần trăm cổ phần, trong năm mươi lăm phần trăm , cô còn chia ba phần trăm cho Hai của cô, cô còn bao nhiêu cổ phần để chia?"
"…Không chia cổ phần của , là chia cổ phần của cửa hàng." Lê Tinh lờ mờ nhận Hà Chấn Sóc lẽ say, nhưng đến đây , cũng tiện kết thúc, bèn ngắn gọn về suy nghĩ của : "Hiện tại công ty chỉ mười ba tòa nhà, nhưng năm chúng sẽ xây dựng trung tâm sản phẩm ở Ô Thị, mười ba tòa nhà thể tiêu thụ hết lượng lớn sản phẩm của trung tâm, trong tình hình thể đảm bảo hiệu quả thử nghiệm của mảng ngoại thương của chúng , chúng chỉ thể chuyển sang tiêu thụ nội địa và mở rộng công ty, đúng ?"
" mở rộng công ty, nếu chúng cứ mua toà nhà để trực tiếp thì liên tục đầu tư vốn, đây là một con nhỏ, trong vòng ba đến năm năm, chúng khó thể mở rộng bộ thị trường quốc."
"Ngoài , xuất phát từ việc nhượng quyền thương mại mà chúng thảo luận , mở một cửa hàng nhỏ đầu tư ít nhất là năm trăm nghìn tệ (50 vạn), hiện tại quốc bao nhiêu ông chủ năm trăm nghìn tệ? Có năm trăm nghìn, lẽ họ sẽ thích tự mở một xưởng sản xuất thực phẩm hoặc quần áo hơn, đúng ?"
Dù thì những ông chủ đó cũng học cách xử lý vấn đề hàng tồn kho, cuối cùng sẽ chỉ đè bẹp bởi lượng hàng tồn kho phức tạp của cửa hàng.
Khi chuỗi trung tâm bán sỉ của họ mới bắt đầu, ngừng tinh giản và giảm bớt hàng tồn kho, đây trung tâm ở huyện Ngân của họ khai trương điều phối ít hàng tồn kho, hàng bán chậm từ cửa hàng Giang Đông và Giang Hạ sang để giảm giá thu hút khách.
Việc điều phối sản phẩm của họ bây giờ trở thành vấn đề bắt buộc thảo luận trong các cuộc họp hàng tuần.
Bản công ty Lê Tinh là như , còn những ông chủ kinh nghiệm lao mở trung tâm bán sỉ sẽ càng đau đầu hơn, e rằng một cửa hàng nhượng quyền mở ba năm đóng cửa.
Bên nhận nhượng quyền kiếm tiền, cửa hàng đóng cửa, thương hiệu cũng sẽ dần c.h.ế.t theo.
Đây cũng là lý do tại đây khi đề cập đến việc mở cửa hàng, nhượng quyền thương mại, Lê Tinh đề nghị trì hoãn, cô vẫn nghĩ cách nào để giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng.
Hà Chấn Sóc đưa tay day day ấn đường, cảm thấy chuyện mà Lê Tinh chuyện quan trọng bình thường.
"Cô để họ chia cổ phần của cửa hàng như thế nào?"
"Rất đơn giản, để họ bỏ tiền góp cổ phần."
Đã hơn bảy giờ, buổi trưa Lê Tinh ăn bao nhiêu, bây giờ cảm thấy đói, cô đưa tay túi lấy hai viên kẹo, bóc một viên đưa cho Lục Huấn, đó tự bóc một viên bỏ miệng.
Chị dâu cả đặc biệt riêng cho cô kẹo vị quýt, độ chua ngọt , mùi quýt cũng thuần khiết, Lê Tinh dùng đầu lưỡi đảo qua, cảm thấy cơn đói dịu một chút mới tiếp tục :
"Hiện tại công ty của chúng mười ba tòa nhà, nhưng bộ khu vực Ninh Thành lớn, ở những quận huyện tiềm năng phát triển mà mở thêm các cửa hàng nhỏ, thì ít nhất cũng thể mở ba, bốn mươi cửa hàng nữa."
Lê Tinh đến đây thì dừng : "Mức lương thưởng của nhóm các chị lớn tuổi ở trung tâm bán sỉ cũng , họ chỉ cần việc ở đây hai năm, tiền trong tay họ đủ để trả tiền đặt cọc hàng hóa cho một cửa hàng bán sỉ ở thị trấn huyện Ngân..."
Hà Chấn Sóc đột nhiên thẳng , tuy uống nhiều rượu, tư duy chậm hơn bình thường nhiều, nhưng là phản ứng kịp.
Lương của nhân viên trung tâm bán sỉ cao, đây bán tất Lệ Toa càng nhận một khoản tiền lương đáng kinh ngạc, cần đến hai năm, đến cuối năm nay tiền trong tay họ đủ để mở một cửa hàng nhỏ, đặt cọc tiền hàng hóa.
Tiền đặt cọc hàng hóa , còn là tiền thuê mặt bằng, nhưng hiện tại giá thuê mặt bằng ở thị trường Ninh Thành đắt, nếu bộ phận thị trường thể lấy những mặt bằng thích hợp để mở cửa hàng bán sỉ ở Ninh Thành, để cho nhóm phụ trách, một đến hai hợp tác mở một cửa hàng, thì các cửa hàng nhượng quyền của công ty bán sỉ cũng sẽ mở rộng.
Họ thể ngừng tuyển nhân viên , phát triển nhân viên thành đối tác nhượng quyền của họ. Như họ sẽ càng quen thuộc với công ty hơn, cũng cần lo lắng ngoài gì sẽ hỏng công ty.
Đầu óc Hà Chấn Sóc hoạt động điên cuồng, đang tính, nếu là như thì họ cần bao nhiêu thời gian để đưa công ty bán sỉ mở rộng bộ khu vực Ninh Thành, đó từ các khu vực của tỉnh Z mở các cửa hàng trực tiếp để lan tỏa thị trường quốc.
"Làm cô thể đảm bảo nhóm các chị lớn tuổi nhất định sẽ bỏ tiền mở cửa hàng bán sỉ? Bây giờ tiền lương, tiền thưởng, hoa hồng của họ cũng hài lòng, tự mở cửa hàng thì quản lý, còn lo hàng tồn kho..."
Lê Tinh Hà Chấn Sóc những lời cùng giọng điệu , liền động lòng, cảm thấy điều là khả thi, bèn cong môi , trong cửa sổ xe tối mờ ánh lên nụ rạng rỡ của cô.
"Không ai thể chủ mà còn nhân viên, càng ai chê tiền nhiều, cửa hàng bán sỉ kiếm nhiều tiền như thế nào thì chỉ nhân viên của chúng là rõ nhất, đúng ?"
"Về phần quản lý, chúng vốn dĩ là chế độ luân phiên quản lý, trong vòng hai năm họ còn học một mô hình quản lý của riêng ?"
"Còn về kỹ năng bán hàng cơ bản, kiến thức sản phẩm và các kinh nghiệm thực tế khác, chúng thường xuyên các buổi đào tạo nhân viên ?"
"Rồi đến hàng tồn kho, cần họ phụ trách hàng tồn kho là . Hệ thống kiểm kê hàng tồn kho mà chúng tốn nhiều công sức để xây dựng đây, là để giám sát chi tiết hàng tồn kho của từng cửa hàng ?"
"Chỉ cần chúng thể kiểm soát hàng tồn kho của từng khu vực, công ty thể khiến họ kinh doanh hàng tồn kho."
"... Cô đây là chỉ cần để họ bỏ tiền giữ cửa hàng cho cô thôi ?"
Hà Chấn Sóc coi như hiểu rõ ý tưởng của Lê Tinh, tương đương với việc chỉ cần việc ở trung tâm bán sỉ vài năm, cuối cùng nhân viên nào cũng thể sở hữu một cửa hàng.
Điều là khả thi và hấp dẫn.
Nói chính xác là vô cùng hấp dẫn.
Giống như Lê Tinh , thể chủ thì ai nhân viên. Chính sách khuyến khích của công ty chỉ cần cụ thể hóa một chút, ban hành xuống , nhóm ở trung tâm bán sỉ sẽ chỉ hăng hái tiết kiệm tiền để chuẩn sở hữu một cửa hàng.
Mà những trung tâm bán sỉ cũng sẽ ngày càng nhiều.
Tim Hà Chấn Sóc đập nhanh hơn, tối nay uống nhiều, mặt đỏ bừng, khẽ hít thở hỏi: "Chuyện liên quan gì đến nhóm ở bách hoá sáu?"
Nhắc đến vấn đề cũng coi như là tư tâm của cô, Lê Tinh mím môi: "Là như thế , buổi chiều phía cảnh sát bắt những tham gia tội phạm chung với Trương Hòa Bích, những còn ở bên ngoài đều là Trương Hòa Bích dùng ảnh uy hiếp, ép buộc."
"Hoàn cảnh gia đình của họ đây khi chuyện với chị Trân, cũng , đều khó khăn, nhiều cô gái bây giờ đến nhà cũng dám về..."
"Cô tuyển họ trung tâm bán sỉ? Giống như A Hương và Phương Tình?" Hà Chấn Sóc đổi tay cầm điện thoại, khẽ day ấn đường: "Tinh Tinh, lẽ ông chủ Lục bảo vệ cô quá , cô những cô gái bước chân con đường gần như khả năng lương ?"
"Tuyển Phương Tình, A Hương, những ý chí kiên định công ty thì , còn nhóm đồng ý. Cô giúp họ theo một cách khác, chuyện ."