Cô Vợ Xinh Đẹp Tiêu Sài Hoang Phí - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:53:16
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hãy về phía . Mọi chuyện đều qua ."
"Thực , Quý Lâm, ba năm đó thật sự nhận điều gì ?"
Bước tháng mười, trời ở Ninh Thành vẫn còn nóng như thiêu đốt, chỉ cần nắng một lúc là ướt đẫm mồ hôi, ánh nắng chói chang càng khiến hoa mắt chóng mặt.
Quý Lâm bước từng bước về phía nhà họ Quý, trong tai cứ văng vẳng hai câu cuối cùng của Lê Tinh, hai chân hồi phục lâu như đeo chì, mỗi bước đều khiến gân chân đau nhói, lưng cũng thẳng lên .
Anh Quý Lâm, ba năm đó, thật sự nhận điều gì ?
Giọng dịu dàng như mũi kim đ.â.m cổ họng, trái tim tan nát.
Anh thật sự nhận điều gì ?
Họ lớn lên cùng , quen mười mấy năm, mười mấy ngày, mười mấy tháng. Họ cùng học ngôn ngữ ký hiệu, khẩu hình, cùng luyện chữ.
Từng lúc cô thấy chữ của , còn bảo cầm tay dạy cô .
Chữ của họ, ở một mức độ nào đó là nét giống , kể cả một cách .
Anh thật sự, nhận chút nào ?
Chữ của một , giọng văn thư thể bắt chước, nhưng sự e thẹn ngại ngùng và tình cảm thầm kín mà cô thể hiện trong những bức thư đây thì ? Những thứ đó thật sự thể bắt chước y nguyên, để chút dấu vết nào ?
Không , vài cảm thấy gì đó đúng, nếu vội vàng đến sân bay mua vé.
cuối cùng, thể về .
Một , là vì lãnh đạo gặp tai nạn xe cộ, liên lụy lớn nên ở giải quyết.
Một , là vì con gái của lãnh đạo gặp chuyện, nếu cẩn thận, cũng sẽ liên lụy, chu đại cục.
Đợi giải quyết xong chuyện, còn dũng khí về tìm cô. Anh rõ bản , năm đó thất hứa, sợ về gặp cô, sẽ chịu đựng cuộc sống ở Thiên Tân nữa.
Người thường thương trường như chiến trường, nhưng những gì trải qua còn khốc liệt hơn. Như thể đang dây, nếu cẩn thận thì sẽ ngã xuống tan xương nát thịt, đầu cũng khó.
Nên mỗi bước ở Thiên Tân, đều thận trọng, sợ gặp chuyện thì sẽ thể về bên cô nữa.
Đến cuối cùng, bỏ quên điều quan trọng nhất, đánh mất cô.
Nhìn về phía .
Anh về phía thế nào? Phía của luôn là vì cô.
Có lẽ lúc, khi mới thực tập, các lãnh đạo điều hành công việc, chỉ cần giơ tay nhấc chân là chú ý, việc đều sắp xếp chu đáo, từng ngưỡng mộ ao ước, từng tham vọng một ngày nào đó thể đỉnh cao vây quanh.
mấy năm lăn lộn, cuối cùng cũng những hào quang đó bằng lúc cô ở bên .
Dù ở Bắc Kinh, Thiên Tân Bắc Kinh, những lời nịnh nọt lấy lòng đó chỉ khiến càng nhớ cô hơn trong đêm khuya thanh vắng.
Cô thật khác biệt, trong sáng, thuần khiết hơn bất cứ ai đời .
Mỗi nghĩ đến cô, trái tim trống rỗng của như tìm điểm tựa, lãnh đạo khen kiên định, nhưng chẳng ai sự kiên định viển vông đó của , đều là vì cô.
Mọi chuyện đều qua ?
Không, thể quên .
Anh bao giờ họ trở thành quá khứ. Cô đối với , sẽ bao giờ là quá khứ...
*****
Nhà họ Quý vẫn ở trong khu tập thể cũ, lúc xây khu tập thể mới, để cải thiện điều kiện sống cho công nhân nhà máy, Lê Vạn Sơn cũng cho sửa sang khu tập thể cũ.
Sau khi Quý Hải Tường lên quyền giám đốc, đương nhiên ở trong căn biệt thự hai tầng rưỡi mà giám đốc phân, diện tích còn lớn hơn cả nhà họ Lê ở trong cùng của khu tập thể mới.
Chỉ là Bành Phương là thích dọn dẹp, cỏ dại cổng nhà cao hơn cả , hoa tường vi mà Quý Hải Tường trồng cho bà vì ai chăm sóc nên nở héo rũ như sắp chết, cả căn biệt thự to lớn trông tàn tạ, bước đây cứ như mặt trời cũng che khuất.
Đẩy cửa bước sân, rác rưởi ngổn ngang, bát đĩa vỡ vụn, thùng sắt han gỉ móp méo, quần áo rách rưới vứt bừa bãi, trông như trộm ghé thăm.
Tiếng gào thét của Bành Phương từ trong phòng khách vọng tới ngoài sân.
“Quý Hải Tường, ông đàn ông, đúng là đồ hèn! Nếu nhờ , ông chủ nhiệm? Không nhờ bám víu nhà họ Lê, ông càng mơ lên chức phó giám đốc quyền giám đốc! Khi nhận hối lộ, ông thật sự gì ? Những ăn bào ngư, hải sâm, chẳng lẽ thấy ngon miệng? Giờ xảy chuyện, ông đổ cho , còn ly hôn? Ly thì ly! thứ trong nhà đều là của ! Ông mau cút ngoài, mang theo mấy bộ quần áo rách nát của ông mà biến !”
“Bà đúng là đồ điên! Đồ thần kinh! Độc phụ! Dựa mà ? Tiền trong nhà phần lớn do kiếm về ? Còn bà, tiền bà kiếm chẳng sớm gửi về cho nhà đẻ ? Ngay cả tiền nộp lên cũng là tiền tích góp bao nhiêu năm nay! Phải cút thì là bà, !”
“Đồ đàn bà hôi hám, phá hoại gia đình! Đồ độc ác! Nếu vì bà, bây giờ dù quyền giám đốc thì cũng ít nhất là phó giám đốc. Thế mà giờ thì ? Nhờ bà mà thành một công nhân lao động chân tay! Nhà họ Lê thế nào, Tinh Tinh thế nào, bà chẳng coi gì! Cố tình bắt giúp bà lừa dối con trai. Nếu bà quá đáng, nhà họ Lê tay giúp đỡ? với bà , ‘lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa’, huống hồ nhà họ Lê còn sụp đổ. Vậy mà bà gì? Ngay cả việc giả mạo thư gửi cho con trai bà cũng dám !
"Bà thật kinh tởm! Lúc giả giọng Tinh Tinh thư cho con trai, bà nghĩ gì trong đầu? Đồ đàn bà đê tiện! Ngay cả con trai ruột mà bà cũng…”
“Quý Hải Tường! Ông c.h.ế.t ! Ông c.h.ế.t !”
“ chết? Người c.h.ế.t là bà mới đúng, đồ đàn bà đê tiện! Còn dám đánh ? Bà tưởng sẽ như nhịn bà mãi …”
Trong sân, Quý Lâm lặng lẽ tiếng hai giống như hai con ch.ó cắn xé chửi bới , lao đánh loạn xạ. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Đây chính là bố ruột của . Thực , cảnh năm tám tuổi vốn hề xa lạ.
Hồi đó, Quý Hải Tường vẫn phó chủ nhiệm nhà máy, chỉ là một nhân viên công đoàn bình thường.
Bành Phương vốn thích hư vinh, gia đình coi trọng. Mỗi về nhà đẻ hắt hủi, bà đem sự tức giận trút lên đầu Quý Hải Tường.
Bà véo tay, bấm mạnh da thịt ông , mắng ông tỏ đàng hoàng hơn khi về nhà ngoại. Rồi bà trách móc chồng vô dụng, suốt ngày chỉ là nhân viên quèn, ai thèm để ý.
Có , nhà máy dệt xảy hoả hoạn. Nhà họ lúc đó gần kho hàng. Ban đêm Bành Phương dậy vệ sinh, thấy ánh lửa bùng lên. Điều đầu tiên bà nghĩ cứu hỏa, mà đây chính là cơ hội để gia đình bà đổi đời.
Đêm , bà đẩy Quý Hải Tường kho để cứu máy móc. Không dừng ở đó, bà còn xách theo đứa con trai mới năm tuổi cùng.
Lửa cháy ngút trời, nóng khiến từng tấc da thịt đau rát. Bà chẳng hề nghĩ còn nhỏ, cũng chẳng bận tâm chịu nổi . Bà chỉ thúc giục, đẩy chạy nhanh hơn, xách nước dập lửa.
Người cứu hỏa ngày càng đông, run rẩy ôm theo nửa xô nước nhỏ. Trong lúc chen lấn, vô tình xô ngã xuống đất. Những đôi chân vội vã chạy qua chẳng ai để ý, cứ thế giẫm đạp lên .
Cơn đau xé da thịt, thét gọi cứu mạng, nhưng tiếng lửa cháy và la hét dập lửa át hết tiếng . Không ai để ý đến một đứa trẻ nhỏ đạp chân.
Nếu Lê Vạn Sơn phát hiện kịp thời, bế khỏi đám hỗn loạn, lẽ c.h.ế.t trong vụ cháy ngày hôm đó .
Kho chứa đầy sợi bông, một khi bốc cháy thì khó dập tắt. Khi đó, Lê Vạn Sơn với tư cách là giám đốc nhà máy sợi, gánh vác trách nhiệm chỉ huy. Sau khi cứu , bác định giao cho Bành Phương. Bành Phương chỉ lo lao đám cháy, giả vờ như thấy tiếng gọi, mặc kệ.
Bất đắc dĩ, Lê Vạn Sơn đành giao với đôi chân giẫm nát đến mức thể cho Lê Thừa – cũng mặt tại hiện trường lúc đó. Bác bảo Lê Thừa đưa về nhà để Thẩm Phương Quỳnh chăm sóc.
Đó là đầu tiên đến nhà họ Lê, cũng là đầu tiên gặp Tinh Tinh – một bé gái ba tuổi mới học lâu và đôi tai vẫn còn lành lặn.
Tinh Tinh trông giống như một cục bông trắng nhỏ mềm mại, thơm thoang thoảng mùi sữa, miệng nhỏ xinh chu , đôi mắt tròn to như hai trái nho.
Nhìn thấy bẩn thỉu, mặt đầy nước mắt, cô cầm khăn tay mà chị dâu Hà Lệ Quyên ghim áo , cố gắng lau mặt cho . Rồi cô thò tay túi áo, lấy một viên kẹo đưa cho , miệng líu ríu : “Anh ơi, kẹo, đau đau, bay bay.”
Cô ăn kẹo, bắt chước lớn trong nhà dỗ dành mỗi khi cô , rằng “đau đau sẽ bay .”
Đêm hôm đó, chìm giấc ngủ với mùi sữa thơm dịu, và mơ một giấc mơ từng từ khi ký ức.
Sau đêm hôm , Quý Hải Tường vì là đầu tiên lao biển lửa cứu máy móc, nên trở thành hùng cứu hỏa của nhà máy. Nửa năm , trong đợt bầu cử, ông thăng chức phó chủ nhiệm, còn Bành Phương thì thành công leo lên tổ trưởng hậu cần.
Bành Phương bao giờ cảm thấy hài lòng. Hai năm đó, bà luôn tìm cách leo lên vị trí cao hơn. Lần , bà nhắm đến nhà họ Lê – nơi con trai từng tá túc một đêm, nghĩ đủ cách để với họ.
nhà họ Lê vốn sống kín đáo, giao du nhiều với ngoài. Đặc biệt trong những năm , thời cuộc trở nên khó khăn, cả gia đình mặc quần áo rách vá, sống khép kín. Bành Phương tìm cơ hội tiếp cận.
Mãi đến khi Lê Tinh gặp chuyện, lúc đó cô mới sáu tuổi. Đôi tai của cô thương nặng, tinh thần hoảng sợ dám gặp lạ. Đám trẻ trong khu tập thể đến thăm nhưng cô đều sợ hãi trốn tránh. Mọi xung quanh bàn tán về sự đáng thương của cô, chỉ Bành Phương nhận đây chính là cơ hội của .
Bà kéo đến nhà họ Lê.
Trước khi , Bành Phương túm tai lạnh lùng cảnh cáo: "Mày nhất cho con bé Tinh Tinh chơi với mày. Nếu , tối nay đừng mơ ăn cơm. Đi mà quỳ cửa cho tao!”
Nghe bà , lúc đó khỏi run rẩy. Từ khi lên bốn và bắt đầu ý thức, Bành Phương bắt trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn lời.
Anh là đứa trẻ sạch sẽ nhất khu tập thể, cũng là học sinh gương mẫu. chỉ cần trái ý bà , sẽ ăn cơm. Bành Phương còn rải tro than tổ ong tàn nhưng vẫn nóng ở cửa, bắt quỳ lên đó mỗi khi phạm .
Lớp tro ấm âm ỉ đủ da thịt của một đứa trẻ bỏng rát, đau đến tận xương. Anh dám lời.
Trên đường đến nhà họ Lê, lòng đầy bất an. về tình trạng của Tinh Tinh. Hơn hai năm qua, kể từ đêm ở nhà họ Lê, luôn chú ý đến cô.
Anh cô khác với . Tinh Tinh là tiểu công chúa nhỏ nhất nhà họ Lê, cả gia đình cưng chiều hết mực, ai dám bắt nạt cô.
Lê Thừa bế cô ngoài khoe với đám bạn bè và cả họ Quý Viễn Dương, tự hào tuyên bố: “Đây là bảo bối của , sẽ nuôi em cả đời.” Khiến đám em đều ghen tị thôi.
Ngay cả Quý Viễn Dương cũng từng vì thích cô mà lén bế cô về nhà chơi một lát, nhưng nhanh chóng Lê Thừa phát hiện cả hai lao đánh kịch liệt.
Thực , chỉ Quý Viễn Dương cảm thấy hâm mộ cô, mà cũng thế. Vì , khi Tinh Tinh học lớp mầm non, luôn tìm cách xuất hiện mặt cô.
Có thấy cô vì bận cầm đồ mà rơi bông hoa hồng nhỏ. Anh vui mừng khôn xiết, vì cuối cùng cũng lý do để chuyện với cô.
Cô quý trọng bông hoa hồng. Sau khi nhận , cô còn tặng mấy hạt đậu phộng luộc mà cô dành dụm để mang về cho Lê Thừa.
Lần đường đến gặp cô, hồi hộp lo lắng. Dù xuất hiện mặt cô nhiều , nhưng vì cô quá xinh xắn đáng yêu, giống như một tiểu công chúa, bao giờ dám trò chuyện. Nên chắc cô còn nhớ .
Anh lo cô sẽ sợ .
cũng lo lắng, tình trạng của cô thế nào. Anh hôm đó m.á.u chảy nhiều, ai cũng nghĩ cô thể qua khỏi. Khi đến đó, lòng đau thắt. Cô nhỏ nhắn mềm mại, yếu đuối như thế, chắc chắn chịu nhiều đau đớn.
Dường như chuyện liên quan đến cô, nhà họ Lê đều bỏ qua nguyên tắc. Lần , Bành Phương dễ dàng nhà họ Lê.
Chị dâu Hà Lệ Quyên đích đưa phòng cô. Đó là một căn phòng màu hồng phấn, đầy những con búp bê Tây Dương.
Ở góc tường chất đầy búp bê, thấy cô.
Trên đầu cô quấn băng trắng, sợ hãi thu bên đống búp bê. So với búp bê, cô còn đáng yêu và khiến khác xót xa hơn.
Anh từ từ bước gần, nhận thấy cơ thể cô khẽ run rẩy. Anh lập tức dừng bước, yên cô. Khi dừng , cô quả nhiên bớt sợ hơn. Một lúc , lẽ vì thấy đến gần, ánh mắt cô bắt đầu dời về phía .
Trước khi gặp tai nạn, ánh mắt cô khi khác luôn lấp lánh như ánh . hôm nay, đôi mắt trong veo chỉ tràn đầy sợ hãi.
Anh cô, đột nhiên thấy đau nhói trong lòng, còn đau hơn cả những Bành Phương phạt quỳ.
Anh thử bước gần cô, đó, nhận một viên kẹo.
Đó là viên kẹo thứ hai cô tặng . Cô chấp nhận .
Cô sợ tất cả , nhưng cho phép là duy nhất đến gần.
Từ hôm đó, trở thành thường xuyên nhà họ Lê, và cũng là duy nhất tự do .
Có một khi phạt quỳ, đầu gối bỏng, cô tình cờ thấy, lập tức bật nức nở, ôm lấy đầu gối mà thổi mãi. Sau đó, cô còn chạy tìm Thẩm Phương Quỳnh vốn luôn bận rộn để nhờ giúp đỡ.
Cô với Thẩm Phương Quỳnh hãy khuyên Bành Phương đừng phạt nữa, vì ngoan, đáng phạt.
Thẩm Phương Quỳnh yêu chiều con gái, từ chối bất cứ điều gì cô . Không rõ bà gì với Bành Phương, mà từ hôm đó, bà thực sự còn phạt bỏ đói nữa. Bà bắt đầu đối xử hơn với .
Anh , tất cả đều là nhờ cô.
Cô kết thúc những ngày tháng bất hạnh trong tuổi thơ của .
cô gái như mất .…
*****
Thu hồi suy nghĩ, Quý Lâm thản nhiên bước qua sân nhà lộn xộn chẳng khác gì bãi rác, thẳng phòng khách.
Trong phòng khách, Quý Hải Tường đang đ.ấ.m đá túi bụi Bành Phương. Đàn ông trời sinh sức mạnh lớn hơn phụ nữ, Bành Phương thể đánh , liền dùng móng tay sắc nhọn cào cấu, thậm chí còn cắn ông .
Trên tay, mặt và cổ Quý Hải Tường chi chít vết cào xước, ông tức giận đến đỏ mặt, gầm lên một tiếng: “Đồ đàn bà đê tiện!” Rồi túm lấy đầu Bành Phương đập mạnh tường.
Vừa bước , Quý Lâm liền thấy cảnh tượng . Sắc mặt thoáng đổi, theo phản xạ lao lên hai bước. khi còn tới nơi, Bành Phương tiện tay chụp lấy một cái gạt tàn cũ tủ, đập thẳng đầu Quý Hải Tường.
Quý Lâm lập tức dừng chân.
Hai kẻ “kẻ tám lạng, nửa cân,” chỉ thể kết thúc bằng sự hủy diệt cả hai mà thôi.
Quả nhiên, một đập đầu tường đến sưng lên cục m.á.u lớn, thì m.á.u từ trán chảy ngừng.
Khoảnh khắc , trong lòng Quý Lâm thậm chí lóe lên một ý nghĩ ác độc: nếu hôm nay xuất hiện ở đây, lẽ ngày mai sẽ đến thu dọn xác bọn họ, kết thúc chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-xinh-dep-tieu-sai-hoang-phi/chuong-40.html.]
“Đồ đàn bà đê tiện! Bà thật sự c.h.ế.t ?” Quý Hải Tường sờ lên cái trán đầy máu, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng Bành Phương.
Bành Phương trông còn thảm hại hơn. Tóc tai rối bù như ổ gà, mặt sưng vù, khóe môi rỉ máu, đầu còn một cục u lớn. Quý Hải Tường tay chút nương tình, khiến bà cảm giác như não cũng vỡ . Chính khoảnh khắc , bà bỗng nảy sinh lòng hận thù sâu sắc với đàn ông cùng bà đầu gối tay ấp hơn hai mươi năm. Cái gạt tàn nãy, bà thực sự đập c.h.ế.t ông .
Nhìn ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của Quý Hải Tường, tay Bành Phương run rẩy siết chặt chiếc gạt tàn, nhưng miệng vẫn chịu thua: "Thì nào? Ông chẳng cũng g.i.ế.c ? Quý Hải Tường, ông là thứ đàn ông hèn hạ, cả đời chỉ dựa , nấp lưng để hưởng lợi! Đồ vô dụng! Ông sẽ kết cục !”
“Còn định đánh bao lâu nữa? Hay để mai ?" Quý Lâm mặt biểu cảm hai đang chửi bới, lạnh lùng lên tiếng.
Bành Phương và Quý Hải Tường đồng loạt đầu, con trai lâu về nhà, thậm chí đến đơn vị cũng thấy mặt, đều sững sờ, gì.
Lời Bành Phương chửi Quý Hải Tường lý. Khi còn dựa Bành Phương mà thăng tiến, Quý Hải Tường cái gì cũng lời vợ, chẳng bao giờ quan tâm đến con trai. Hồi nhỏ, ông mặc kệ để Bành Phương phạt quỳ, cho Quý Lâm ăn cơm. Sau , ông để bà xen chuyện học hành, công việc, thậm chí cả chuyện giữa và Lê Tinh.
Hai tháng , khi Quý Lâm gãy chân, Bành Phương đến lóc với ông , ông tỏ quan tâm, liền sai cưỡng ép đưa Quý Lâm từ bệnh viện về nhà.
Bây giờ, vì Bành Phương mà ông từ chức vụ phó giám đốc nhà máy tụt xuống công nhân, Bành Phương thì mất mặt, đuổi việc, đắc tội với nhà họ Lê. Hằng ngày, ông đồng nghiệp bàn tán châm chọc, chịu nổi. Để đẩy ngoài lề, ông tự đóng vai nạn nhân vợ liên lụy, thậm chí còn nảy sinh ý định ly hôn.
Nhìn con trai cao lớn, giờ đây là chủ nhiệm quy hoạch thành phố, ông bỗng thấy thấp kém hẳn . Một lúc lâu , ông mới lấy tay che cái trán đang rỉ máu, ngượng ngập gọi:
“A Lâm, con về ?” Con xem, con khuyên con . Bố đề nghị ly hôn cũng là vì cái nhà thôi. Giờ cả nhà máy đều bàn tán chuyện con nhận hối lộ, bà đuổi việc chẳng cần nữa. còn bố, từ phó giám đốc tụt xuống công nhân, ngày nào cũng chèn ép gây khó dễ, việc nổi. Hai ly hôn, ít thể chứng minh bố liên quan gì đến chuyện , công việc ở nhà máy mới giữ . Nếu , cả hai việc thì lấy gì mà sống?”
Quý Hải Tường đến đây, ánh mắt hướng về phía Quý Lâm, mang theo chút mong đợi. Từ một phó giám đốc tụt xuống công nhân, ông là đả kích nặng nề nhất. Thực , ông còn hy vọng Quý Lâm thể giúp đỡ, cần vị trí cũ, nhưng ít cũng thể một chức vụ nho nhỏ.
Ông mơ hồ cảm nhận , việc Bành Phương điều tra đến cùng, tù, một phần công lao của con trai.
Bành Phương sống với ông hơn hai mươi năm, đoán ý đồ của ông . Ban đầu bà còn định tranh cãi với ông , nhưng xong lời , ánh mắt bà khẽ d.a.o động, tựa lưng tường im lặng, chỉ chăm chăm Quý Lâm.
Quý Lâm như thấy họ, chỉ gật đầu, giọng điềm tĩnh đến vô cảm: "Ừ, hai ly hôn , ý kiến.
" về là để báo, căn nhà là của giám đốc nhà máy, giờ ông còn là giám đốc nữa, nhanh chóng dọn . liên hệ với nhà máy, họ cấp cho ông một căn nhà công nhân. Cụ thể ở thì hỏi, ông tự tìm hiểu.”
Nói xong, sang Bành Phương: "Bà còn đến năm mươi, mất việc thì ngoài tìm. bây giờ nhiều nhà hàng cần rửa bát, bê đồ. Hoặc xưởng dệt, xưởng may cũng tuyển , bà từng việc ở xưởng, chắc vấn đề gì. Không thì cũng tùy bà, miễn là tự lo cuộc sống của .”
Câu chút tình cảm nào, dù Quý Lâm hận , Bành Phương vẫn chấp nhận . Bà trừng lớn mắt, dám tin : "Mày là ? Tao là của mày, sinh và nuôi mày khôn lớn! Mày định mặc kệ tao ? Mày còn quan chức, sợ chỉ trích ? Đồ bất hiếu, ông trời sẽ tha cho mày!”
“Vậy thì để ông trời xử lý ." Quý Lâm lạnh lùng , gương mặt điển trai phủ đầy băng giá. Thậm chí, còn khẽ cong môi mỉa mai. "Bà cũng thể ngoài kể rằng nhận bà, càng ghê gớm càng .”
“ từ lâu , bố . Coi như họ c.h.ế.t hết, bà cũng coi như c.h.ế.t . Không cam lòng thì kiện . hiện giờ hai còn tới sáu mươi, đến tuổi con cái phụng dưỡng, e là kiện .”
Dáng vẻ bất cần của Quý Lâm khiến Bành Phương tức đến run rẩy. Đầu vốn đau, giờ như nổ tung. Bà con trai chằm chằm, bỗng nhiên thể kìm nén mà lớn tiếng bật : "Trời sẽ trừng phạt mày! Mày thật sự nhận nữa! Cả đời tao đúng là xui xẻo! Đồ già vô lương tâm, đồ con bất hiếu!"
Lần Bành Phương thật sự đau lòng và tuyệt vọng, bà Quý Hải Tường vô lương tâm, trông mong gì ông , nhưng bà đặt nhiều hy vọng đứa con trai Quý Lâm.
Dù Quý Lâm từ nhỏ ngoan ngoãn lời, bà luôn cho rằng cách duy nhất giữa hai con chỉ là Lê Tinh, nhưng dù cũng là con ruột thịt, thể nhận bà , mặc kệ bà ?
Không ngờ nó thật sự định quan tâm, định nhận bà !
Bành Phương năm nay cũng gần năm mươi, chỉ cần cố gắng thêm mười mấy năm nữa là thể nghỉ hưu an hưởng tuổi già, bây giờ danh tiếng của bà hủy hoại , còn đuổi việc, cả đời coi như xong, bây giờ con trai tỏ thái độ mặc kệ bà sống chết, bà chỉ thấy tối sầm mặt mũi, vô cùng sợ hãi về tương lai, như sắp c.h.ế.t đuối tìm cứu, rơi vực sâu tuyệt vọng.
Bành Phương bỗng cảm thấy chân tay bủn rủn vững nữa, bà dựa tường, từ từ trượt xuống bệt đất, lóc thảm thiết: "Đồ sói mắt trắng! Tao sinh một sói mắt trắng, thế lúc sinh dìm mày c.h.ế.t trong chum nước..."
Bành Phương mắng chửi đủ loại lời lẽ cay độc, Quý Lâm im lặng lắng , vẻ mặt chút đổi, tiếp tục giọng điệu vô cảm: "Sau hai cũng đừng mong dựa để nhận hối lộ, Quý Hải Tường, nếu phát hiện thì sẽ nương tay, tự đưa hai tù!"
" nghiệp đại học Bắc Kinh, chỉ cần sống ngay thẳng phạm pháp, kết quả cuối cùng cùng lắm là chủ nhiệm nữa, vẫn còn con đường khác, nhưng hai thể sống cả đời trong tù."
Lúc câu , Quý Lâm liếc Quý Hải Tường bên cạnh.
Quý Hải Tường cũng ngờ Quý Lâm tuyệt tình như , thật sự nhận bố nữa. Trong phút chốc, đứa con trai luôn hiền lành, ngoan ngoãn trở nên xa lạ đến đáng sợ, ông thấy nụ lạnh lùng chút cảm xúc mặt Quý Lâm, bỗng nhiên cơn giận dữ dâng trào, ông cầm lấy ấm tủ, tức giận ném Quý Lâm: "Mày là đồ súc sinh nhận bố ! Cút! Cút khỏi nhà tao!"
"Bịch" một tiếng, chiếc ấm bằng sứ trắng đựng đầy nước ném vai Quý Lâm, "choang" một tiếng rơi xuống đất vỡ tan tành.
Quý Lâm như cảm thấy đau, vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ đưa tay lên tháo chiếc kính dính nước , thêm một câu: "Còn nữa, đừng gọi điện thoại cho Giả Thanh Thanh ở Bắc Kinh, nếu gì bất ngờ xảy , bây giờ chắc cô đang ở trong tù ."
Giả Thanh Thanh, con gái của lãnh đạo, hợp tác với Bành Phương diễn trò ở Bắc Kinh, lợi dụng chức vụ để lén điện thoại của .
Anh quyết định ăn cả, ngã về , tố cáo cô với tội danh gây nguy hại cho an ninh quốc gia, ban đầu chỉ định gây chút phiền phức cho cô .
Không ngờ cô thật sự điều tra vấn đề.
Anh còn khen thưởng vì chuyện , thoát khỏi Giả Trị Quốc.
Chỉ là tự hại lãnh đạo cũ, cũng nghĩa là con đường chỉ thể tự bước .
mà, cũng chẳng cả.
Không cô, còn gì để quan tâm nữa.
Quý Lâm giũ nước mắt kính, nước nhiều quá, giũ, cả tròng kính đều mờ đeo nữa, cũng mặc kệ, kẹp gọng kính bằng hai ngón tay về phía Bành Phương: "Bà nên cảm thấy may mắn vì là , kết cục giống như cô ."
Anh quanh năm đeo kính, hốc mắt lõm xuống, khi tháo kính, đôi mắt thờ ơ, u ám càng thêm đáng sợ, Bành Phương thấy cái tên Giả Thanh Thanh, đầu thấy đôi mắt đó, hiểu bà thấy rùng .
*****
Chuyện xảy ở nhà họ Quý, Lê Tinh , khi chuyện với Quý Lâm xong, cô rời .
Người lớn lên cùng từ nhỏ, bây giờ trở thành xa lạ, cùng lắm là gặp thì chào hỏi xã giao, trong lòng cô khỏi buồn bã.
cô buồn bao lâu.
Đi xa khỏi Quý Lâm, chắc chắn hai sẽ gặp nữa, cô thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc , chiếc xe màu đen từ lúc nào theo cô, chạy đến bên cạnh cô dừng , trong xe gọi: "Tinh Tinh."
Lê Tinh thấy giọng cứ tưởng ảo giác, đầu thì thấy Lục Huấn đang ở ghế lái.
"Sao đây?"
Lê Tinh Lục Huấn ngẩn , cô theo bản năng về phía bãi rác, lúc cô xa khỏi cổng nhà máy, còn rẽ qua ngã tư, thấy bóng dáng của bãi rác nữa.
Nghĩ đến việc bãi rác ở ngay cổng nhà máy, Lê Tinh khỏi thấy lo lắng, cô chắc lúc Lục Huấn đến thấy Quý Lâm , cô nên chủ động với ?
Hôm nay là ngày dạm ngõ của họ, lâu khi rời , cô xuất hiện ở bãi rác gặp Quý Lâm, tuy hai gì cả, lúc nãy cũng cách khá xa, nhưng dù đây cũng từng thiết, nếu thấy mà cô giấu giếm gì, liệu suy nghĩ lung tung ?
nếu thấy, mà cô nhắc đến, liệu là cô quá để tâm ?
Lê Tinh nên thế nào, đang do dự thì Lục Huấn mở cửa xe bước xuống, vẻ mặt vẫn bình thường, đôi mắt đen cô với nụ môi: "Có thứ vẫn đưa cho em, nên ."
"Đồ? Đồ gì ?" Lê Tinh thắc mắc .
Lục Huấn ngay, cô một lúc, ánh mắt dừng bàn tay đang nắm bao tải của cô, chiếc bao tải thô ráp càng nổi bật đôi bàn tay trắng nõn thon dài của cô.
"Lên xe , đồ ở căn biệt thự cổ." Lục Huấn , đưa tay nhận lấy bao tải tay cô, ôm vai cô dẫn đến ghế phụ.
"Ở căn biệt thự cổ? Sao để đồ ở đó? Không hôm qua chúng mới đến đó ? Lúc đó đưa cho em?"
Lê Tinh theo đến ghế phụ, càng thêm thắc mắc, hôm nay tuy là dạm ngõ nhưng hôm qua hai vẫn gặp bình thường, chiều đến tòa nhà bách hóa sáu đón cô, họ đến khu chợ mua vải và rèm tre để trang trí giàn dây leo và nhà kính ở căn biệt thự, khi xong, đưa cô về cũng khá muộn.
Nếu đồ thì để ở đó?
"Hôm qua vẫn lấy , cũng chuẩn xong, với em là vì tạo bất ngờ cho em." Giọng Lục Huấn vẫn mang theo ý , mở cửa ghế phụ cho cô.
"Lại bất ngờ nữa ?"
Anh nhắc đến bất ngờ, Lê Tinh liền nhớ đến tạo bất ngờ cho cô, là chuyện mua căn biệt thự cổ, còn tên cô sổ đỏ, cô khỏi tò mò hỏi: "Anh mua gì cho em nữa ? Không là nhà chứ? Không chúng , nếu mua đồ vật giá trị lớn thì đưa em cùng ?"
"Sao nghĩ đến nhà?" Lục Huấn buồn . "Không nhà, cũng đồ vật giá trị lớn, lên xe , thật sự là bất ngờ."
"Thật sự là bất ngờ? Là gì ?"
Lê Tinh thu hút, cô đầu , nụ mặt hề giảm bớt, nhưng quyết tâm trả lời, chỉ : "Đến nơi là ."
"Thôi ."
Thấy thật sự định , Lê Tinh cũng hỏi nữa, thuận theo tay chui trong xe, khi trong, thấy bao tải tay , cô mới nhớ chuyện gì đó, vội vàng : "Em ngoài đổ rác, cũng một lúc , đến căn biệt thự cổ thì với nhà một tiếng."
Lục Huấn hề vội vàng, chỉ ngăn chứa đồ: "Điện thoại ở trong ngăn chứa đồ, giờ chắc bác Lê vẫn đang trò chuyện với chú hai ? Em gọi điện thoại một tiếng ."
Anh thật sự cái gì cũng đoán , Lê Tinh cũng bội phục , cô đưa tay lấy điện thoại trong ngăn chứa đồ , nhịn lẩm bẩm: "Nếu thấy từ ngoài đến, em còn tưởng đến nhà , như thể thêm một con mắt , đoán chuẩn quá."
"Vậy em cứ coi là Nhị Lang Thần thêm một con mắt ."
Lục Huấn cô chọc , thấy cô đưa điện thoại lên tai chuẩn máy, đóng cửa xe, vòng qua đầu xe lên ghế lái.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, đúng như Lục Huấn đoán, Lê Vạn Sơn đang ở bên cạnh điện thoại, gần như ngay khi chuông điện thoại reo, ông bắt máy.
Trưa nay ông cụ Lục và Lục Ái Quốc đều đến, Lê Vạn Sơn cũng uống ít rượu, tuy đến mức năng lộn xộn như Lê Vạn Phong, còn cố chấp chịu nghỉ ngơi, cứ chuyện, nhưng giọng của ông rõ ràng là say, Lê Tinh Lục Huấn đến, cô cùng đến căn biệt thự cổ lấy đồ, ông ngừng một lúc :
"Ồ, nó thật sự rời con một phút nào, ? Biết , về sớm nhé, với nó hôm nay mới dạm ngõ thôi! Đừng dính lấy con như , hai tháng nay con gái bố sớm về muộn, bố là bố mà cũng chẳng gặp mấy đây!"
"Chưa lấy chồng , lấy chồng bố còn gặp con nữa ?"
Lê Vạn Sơn ngày thường uy nghiêm, từng những lời như , ông chút hài lòng với việc Lục Huấn ngày nào cũng đến đón con gái từ sáng sớm, đến tối muộn mới đưa con gái về.
Có hai , ông tắm rửa xong ngủ, mà cố tình ghế sofa đợi Lê Tinh về, thấy con gái về nhà với nụ rạng rỡ môi, ông mới : "Nó bận rộn ? Không dự án khu nhà ở , ngày nào cũng xã giao, cứ đưa con mua sắm ăn uống, sợ dự án đổ bể ?"
cũng chỉ một câu như , thấy Lê Tinh ngơ ngác lo lắng, ông bèn mím chặt môi, dịu giọng : "Nghỉ ngơi sớm , chơi cả ngày cũng mệt ."
Đây là đầu tiên Lê Vạn Sơn những lời bất mãn trực tiếp như , giọng qua điện thoại còn to, như xuyên thủng cả trần xe.
Lê Tinh ngượng ngùng, theo bản năng Lục Huấn đang vẻ mặt cứng đờ, nhỏ giọng đáp: "Con bố, bố uống say thì bảo Hà Dương pha cốc nước mật ong cho bố nhé." Rồi vội vàng cúp máy.
"Cái đó, bố em uống say, năng lộn xộn..." Lê Tinh cất điện thoại ngăn chứa đồ, đưa tay lên vuốt tóc mai, Lục Huấn lúng túng .
Sắc mặt Lục Huấn trở bình thường, cài khởi động xe, Lê Tinh , chỉ nhướng mày, cô : "Bác Lê cũng đúng, đúng là rời xa em một phút nào."
"..."
Lê Tinh bỗng chốc đỏ mặt, cô mặt nữa, nắm chặt váy lẩm bẩm: "Tập trung lái xe ."
Lục Huấn khuôn mặt đỏ ửng của cô, khẽ , cô đang ngại ngùng, trêu chọc nữa, thu hồi ánh mắt, tăng tốc chạy về phía căn biệt thự.
Từ khu tập thể đến căn biệt thự chỉ mất năm phút lái xe, chẳng mấy chốc đến nơi.
Lê Tinh ngoài đổ rác, tay chỉ một bao tải, mang theo chìa khóa, nhưng Lục Huấn mang theo, hai nhanh chóng nhà.
Sau khi sửa sang xong, gần như ngày nào Lê Tinh cũng đến đây.
Bây giờ, trong nhà ngoài sân đều trang trí xong. Bên cạnh hồ nước nhỏ trong sân xây hai bồn hoa hình cánh quạt, trồng đủ loại hoa mà Lê Tinh mang từ nhà đến, nào là thủy tiên, lay ơn, bên cạnh còn trồng một bồn hoa thược dược đủ màu sắc.
Bên cạnh là giàn dây leo thiết kế giống như nhà kính, bằng gỗ nguyên khối và kính trong suốt, bên trong một kệ gỗ để đặt chậu cây, đặt thêm một chiếc bàn gỗ, hai chiếc ghế gỗ.
Bên ngoài còn xích đu bằng gỗ sơn màu, sợ nắng chiếu hoặc mưa gió, Lục Huấn còn đặc biệt thêm mái che, bên cạnh còn một chiếc tủ gỗ để đồ, để Lê Tinh xích đu ăn uống cho tiện.
Bản căn biệt thự cổ mang phong cách cổ điển, lúc sửa sang, họ gần như giữ nguyên phong cách cũ, đồ nội thất bên trong cũng chọn loại cổ điển, chủ yếu là màu nâu đậm và màu be, chỉ rèm cửa là dùng màu ấm, đèn cũng dùng ánh sáng vàng, như dù là ban ngày ban đêm đều mang cảm giác ấm áp.
"Đồ ? Trong phòng ngủ ?" Vào phòng khách, Lê Tinh quanh thấy gì đổi, liền hỏi Lục Huấn.
"Không trong phòng ngủ, theo ." Lục Huấn , nắm tay Lê Tinh lên lầu.
Anh vẻ bí ẩn, Lê Tinh càng thêm tò mò, cô liếc hỏi nữa, để nắm tay cô lên lầu.
Bước lên từng bậc cầu thang gỗ chạm khắc, hai nhanh chóng lên tầng hai, dừng cửa phòng tập múa của Lê Tinh.
"Đồ ở trong ?" Lê Tinh cánh cửa phòng đóng kín, sang Lục Huấn.
Lục Huấn trả lời thẳng, đưa tay đẩy cửa , Lê Tinh theo bản năng đầu , cửa phòng mở , phòng tập múa sáng sủa với rèm cửa kéo , những dải lụa màu hồng trắng dùng khi nhảy múa bay khắp phòng, cánh hoa hồng màu hồng trắng rải đầy sàn, đá khô dùng để chữa cháy hạ nhiệt của nhà máy đặt ở góc phòng, tỏa làn khói trắng.
Trên bục mà cô thường dùng để nhảy múa ở giữa phòng tập, những dải lụa màu hồng trắng treo từ cao xuống, tạo thành hình trái tim bằng bóng bay màu hồng trắng, bên cạnh là dòng chữ lớn bằng dải lụa màu hồng trắng và dây thép: Tinh Tinh, lấy nhé.
Bên ngoài gió thổi, những dải lụa treo từ cao xuống trong phòng bay theo gió, cùng với cánh hoa tươi rải đầy sàn và làn khói trắng mù mịt khắp phòng, như lạc chốn thần tiên.
"Đây là..."
Lê Tinh bước nhanh phòng tập, dòng chữ lớn treo ở giữa bục, đầu Lục Huấn.
Lục Huấn từ lấy một bó hoa hồng, tay cầm chiếc hộp đựng nhẫn bằng vàng, bước đến gần cô.
"Anh Phạm với , bên Hong Kong thường màn cầu hôn, bên đó còn thích nhẫn kim cương nhẫn cưới, nhờ đặt một cặp ở bên đó."
"Cầu hôn thế nào thì cũng rõ lắm, Phạm là chọn buổi tối, ở bãi cỏ thì , nhưng em sợ côn trùng nên chọn cách Phạm , mà mượn phòng tập múa của em."
Lục Huấn lấy chiếc nhẫn kim cương mà bỏ nhiều tiền để đặt riêng từ trong hộp , nhớ đến việc Phạm Trường Hải dạy quỳ xuống, quỳ một gối xuống mặt Lê Tinh, đưa bó hoa hồng đỏ và chiếc nhẫn đến mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm cô: "Tinh Tinh, lấy nhé."