Cô Vợ Xinh Đẹp Tiêu Sài Hoang Phí - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:53:18
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một thế giới màu hồng và trắng, xung quanh khói trắng mù mịt, dải lụa bay theo gió, cánh hoa rơi lả tả quanh chân, Lê Tinh bục mà cô thường dùng để nhảy múa, cảm giác như đang mơ .
Đất nước cửa hơn mười năm, phong cách ăn mặc của Hong Kong truyền bá đất liền qua phim ảnh, tạp chí. Lê Tinh thường xuyên xem tạp chí, tiểu thuyết, phim ảnh, thỉnh thoảng cũng thấy cảnh nhà thờ tổ chức đám cưới hoặc nam chính cầu hôn nữ chính trong phim.
Lúc xem Lê Tinh cảm thấy lãng mạn, nhưng cô từng nghĩ những cảnh đó sẽ xảy với .
Cảm giác như là chuyện của hai thế giới khác .
Lục Huấn tuy chu đáo, nhưng vốn là kín đáo ít , ngày thường ít khi lời yêu thương, lúc hai mật nhất cũng chỉ là khẽ cắn vành tai, gọi cô là "Tinh Tinh", "bảo bối".
Như kiểu tỏ tình táo bạo trong phim truyền hình, từng .
Cô ngờ chuyện , càng ngờ quỳ một gối xuống mặt cô.
Cô ngây Lục Huấn, hôm nay trời nóng, mặc áo dài tay, mà là chiếc áo thun ngắn tay thêu hoa ở cổ áo mà cô chọn cho lúc hai mua sắm mấy hôm , quần tây đen, tóc chải ngược , khuôn mặt góc cạnh, mày rậm, mắt sáng, tuy đang quỳ một gối nhưng lưng vẫn thẳng, toát lên vẻ trai, cao lớn.
Lê Tinh luôn cảm thấy trai hơn nhiều nam chính trong phim truyền hình, điện ảnh mà cô từng xem.
"Sao chuẩn những thứ ? Em ."
"Nửa tháng ." Lục Huấn cúi đầu bó hoa hồng đỏ và chiếc nhẫn tay. "Anh Phạm đáng lẽ chuyện khi dạm ngõ, bây giờ thì muộn, dạm ngõ xong thì bỏ qua bước cũng , nhưng nghĩ những gì con gái nhà , em cũng nên , tuy muộn nhưng ít nhất cũng ."
Những gì con gái nhà , em cũng nên .
Lê Tinh đưa tay lên che miệng, cô bỗng nhiên , trong lòng chua xót như thứ gì đó lấp đầy, như kẹo ngọt tràn , ngọt ngào vô cùng.
"Em, em ngờ chuẩn chuyện , em ngờ nghĩ đến..."
"Trước đây cũng nghĩ đến, là Phạm nhắc nhở, em xem tivi, tạp chí."
Lục Huấn ngẩng đầu đôi mắt đỏ hoe của cô, vẻ mặt càng thêm dịu dàng: "Chiếc nhẫn nhờ đặt riêng ở Hong Kong từ lâu , đường xá xa xôi, cũng kiểu dáng, chỉ đưa đo và ảnh chân dung, ảnh bàn tay của em cho họ, sơ qua về phong cách và sở thích của em, để họ tự thiết kế, em xem thích ?"
"Thích chứ, thích!"
Chỉ riêng tấm lòng thôi, cô cũng thể thích. Lê Tinh thầm , bỗng nhiên nhớ đến chuyện nửa tháng , hiếm khi mặc vest đến tìm cô, đưa cô chụp ảnh, là bây giờ nhiều khi cưới đều chụp ảnh, váy cưới của cô tuy xong, nhưng bộ đồ cưới đặt may ở Thượng Hải xong , họ chụp ảnh .
Lúc đó kéo cô chụp nhiều ảnh, còn bảo cô mặc sườn xám và đồ múa chụp nhiều ảnh cá nhân, ngay cả tay cô cũng tha, lúc đó cô còn thấy lạ, hóa là để đặt nhẫn cho cô.
"Anh cũng em thích những thứ lấp lánh, thể thích ." Lê Tinh liên tục, thấy Lục Huấn vẫn đang quỳ, cô hồn vội vàng nhận lấy bó hoa, đưa tay cho : "Anh đeo nhẫn cho em ."
"Được." Lục Huấn mỉm đáp, dậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cẩn thận đeo chiếc nhẫn ngón áp út thon dài của cô.
Chiếc nhẫn thiết kế riêng theo kiểu dáng hình trái tim, đính đá bằng sáu chấu, vòng nhẫn xoắn, kim cương to và sáng lấp lánh, dù ở trong nhà vẫn tỏa ánh sáng rực rỡ đặc trưng.
Vừa đeo , Lê Tinh đưa tay lên ngắm nghía từ nhiều góc độ, cô đúng là thích những thứ lấp lánh, chiếc trâm cài áo kim cương tặng Lê Linh đó, thực cô tiếc mãi, đó còn mua thêm một chiếc tương tự để dành, nhưng hiện tại mấy cửa hàng bách hoá ở Ninh Thành đều bán kim cương.
Không nghĩ tới khi cô còn chiếc trâm cài ngực, thì chuẩn sẵn một chiếc nhẫn kim cương để tặng cô. Đây thực sự là một bất ngờ lớn, một món quà cô thích.
Lê Tinh chiếc nhẫn càng lâu càng thấy vui mừng. Khóe môi cong lên, đưa tay về phía Lục Huấn hỏi: "Anh xem, ?”
Nụ hiện rõ môi cô, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt cũng lộ , đôi mắt long lanh ánh nước càng thêm sáng ngời rạng rỡ. Rõ ràng là cô thích.
Khóe môi Lục Huấn cũng hiện lên ý . Anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên, chăm chú . Đôi tay của Lê Tinh thon dài trắng trẻo, mang chiếc nhẫn càng tôn thêm vẻ thanh tú: "Đẹp lắm, hợp với em.”
Lê Tinh càng thêm hài lòng. Cô ngắm tay , tươi: "Em cũng thấy !”
Chợt nhớ điều gì, cô ngẩng đầu lên hỏi : " chẳng nhẫn cưới một đôi ? Còn của ?”
“Có chứ. Nhẫn của là kiểu nam, đơn giản hơn, chỉ là một vòng trơn.” Vừa Lục Huấn lấy chiếc nhẫn nam từ trong túi quần . Anh khựng một chút, Lê Tinh: Tinh Tinh, em giúp đeo nhé?”
“Được.”
Lê Tinh vui vẻ đồng ý, nhận chiếc nhẫn từ tay , kéo tay qua đeo ngón áp út của . Đeo xong, cô vội buông tay, mà áp ngón tay nơi chiếc nhẫn sát ngón tay . Hai chiếc nhẫn đặt cạnh : một chiếc đính viên kim cương hình trái tim lớn, một chiếc vòng trơn chỉ đính một viên kim cương nhỏ, chúng dường như hợp, dán sát ánh lên vẻ sáng chói hài hòa.
“Thật .” Lê Tinh cong đôi mày, nhẹ giọng .
Lục Huấn cúi đầu hai bàn tay đan , khóe môi cũng nhếch lên một nụ . Trong lòng bỗng tràn đầy, cảm giác khó chịu đó vì những chuyện xảy ở cổng nhà máy cũng tan biến .
Anh chăm chú Lê Tinh, khẽ : "Tinh Tinh, Phạm nhẫn cưới là để đeo cả đời. Chúng đừng tháo , luôn đeo ?”
Lê Tinh gần đây mua ít trang sức. cũng vì mua quá nhiều nên mỗi món cô chỉ đeo một hai ngày là cái khác.
Lục Huấn bao giờ ngăn cản, thậm chí đôi khi còn khen trang sức cô chọn hợp với trang phục. nhẫn cưới thì khác. Anh hy vọng khi cô đeo thì sẽ tháo nữa, suốt cả đời.
Chính vì câu của Phạm Trường Hải mà đặt chiếc nhẫn kim cương .
“Nhẫn cưới thì chắc chắn tháo .” Lê Tinh trả lời ngay chút do dự, tiếp lời: "Anh cũng tháo. Anh xem Phạm, chiếc nhẫn tay từng tháo . May mà nhắc, nếu chúng kết hôn khi cũng quên mất nhẫn cưới. mà với Phạm chuyện ?”
Kể từ Phàm Phàm đến nhà họ Lê, tình hình của bé lên. Sau đó, mỗi cuối tuần, Hà Trân đều gọi điện đến hỏi xem Lê Tinh rảnh để dẫn Phàm Phàm qua chơi.
Hai tháng nay, Lục Huấn bận rộn với hạng mục nhà ở trùm mền, cuối tuần nào cũng rảnh để ở bên Lê Tinh. mỗi Hà Trân gọi, cô ít khi từ chối, thậm chí đôi lúc còn chủ động sang thăm Phàm Phàm.
Gặp gỡ nhiều nên dần quen.
Hà Trân nhà mới của Lê Tinh và Lục Huấn ở đường Hoa Đình, nên cũng mua một căn gần đó. Khi Lê Tinh và Lục Huấn đến biệt thự cổ để dọn dẹp, thỉnh thoảng Hà Trân cũng dẫn Phàm Phàm qua giúp đỡ. Khi tối muộn, họ sẽ cùng ăn tối với .
Những lúc ăn tối, Phạm Trường Hải thường ở nhà tiếp đãi. Qua vài trò chuyện, Lục Huấn và Phạm Trường Hải quen và thiết. Phạm Trường Hải Lục Huấn đang chuẩn hạng mục nhà ở trùm mền. Sau khi tìm Phàm Phàm, tình hình của con trai dần định, cũng việc.
nghỉ tay mấy năm, quyền giờ đây phần lớn còn trung thành, nhiều thậm chí lợi dụng để tự mở đường riêng.
Dù tiền bạc trong tay Lục Huấn nhiều bằng , nhưng nhân lực tại Ninh Thành của vượt trội. Vì chủ động tìm đến chuyện với Lục Huấn.
Hạng mục nhà ở trùm mền của Lục Huấn gặp lực cản nhỏ. Thường Hùng khi chuyện Lục Huấn gần như chia đôi lợi nhuận từ vụ phế liệu thép với Kim Bưu, kể hai hợp đồng lớn khác ký kết ở Thượng Hải), gã như con ch.ó điên cắn Lục Huấn vì cay cú qua mặt.
từng bắt tạm giam vì hành vi phạm tội đó, nên Thường Hùng dám manh động, huống hồ Lục Huấn giờ khác xưa. Công việc ăn của Lục Huấn ngày càng phát đạt. Vũ Tiến dẫn Bắc, kết giao với một lão đại trong ngành thép, còn giới thiệu quen thêm nhiều chủ xưởng thép và các nhân vật quan trọng khác. Nhờ , họ thể thu mua thép phế liệu trực tiếp từ nguồn ở miền Bắc, nắm trong tay cả thị trường thép phế liệu khu vực .
Về phần Lục Huấn, cũng hề rảnh rỗi. Sau chuyến Thượng Hải , tất hợp đồng cũ và ký kết hợp đồng mới. Nhờ mối quan hệ với công ty mậu dịch, còn mở rộng thêm nhiều kênh hợp tác lâu dài và giành quyền định giá sản phẩm.
Hiện tại Lục Huấn , vốn, đường , đủ khả năng tự ăn mà cần thông qua Ninh Thành. Thường Hùng thể dùng chiêu trò cũ để đối phó với nữa.
Không dùng thủ đoạn cũ, Thường Hùng chuyển sang cạnh tranh trực diện. Sự nghiệp kinh doanh thép phế liệu của gã đang gặp khó khăn, cũng cần tìm hướng phát triển mới. Biết Lục Huấn đang nhắm đến hạng mục nhà ở trùm mền, gã bám riết buông, quyết tâm phá bĩnh cho bằng , dù bồi thường cũng khiến Lục Huấn thất bại.
Trong lúc , Phạm Trường Hải chủ động tìm đến Lục Huấn. Hai nhanh chóng ăn ý với , chỉ vài bữa ăn trở nên thiết như em.
Sau đó trong mỗi bữa ăn, Phạm Trường Hải và Lục Huấn thường bàn chuyện ăn, còn Lê Tinh và Hà Trân thì về Phàm Phàm. Lê Tinh hỏi nhiều về chuyện của họ, nghĩ rằng đó chỉ là những vấn đề công việc. Không ngờ họ bàn đến những chuyện như nhẫn cưới.
“Bình thường bàn ăn chẳng về hạng mục nhà ở ? Hóa phía bàn chuyện khác.”
Lê Tinh cảm thấy thú vị. Lục Huấn khựng một chút, và Phạm Trường Hải vô cớ nhắc đến chuyện .
Khi Quý Lâm cho điều tra về , cũng ít đang tìm hiểu thông tin về vị chủ nhiệm mới .
Phạm Trường Hải là một trong đó. Do mối quan hệ giữa Phàm Phàm, Lê Tinh và nhà họ Quý, nên tìm hiểu cả mối quan hệ cũ giữa Lê Tinh và Quý Lâm, cũng như chuyện hiện tại hai nhà trở mặt.
Trong hai tháng qua, Lê Tinh thường xuyên đến thăm Phàm Phàm, chơi cùng bé và mang theo những món quà nhỏ. Phàm Phàm cũng bắt đầu phản hồi tích cực với Lê Tinh. Cậu bé còn chống đối đuổi cô nữa, thậm chí còn chấp nhận chơi cùng cô.
Đây là điều mà ngay cả Phạm Trường Hải và Hà Trân cũng . Chính vì , Phạm Trường Hải cảm kích Lê Tinh, thực sự coi cô như em gái. Anh luôn miệng rằng khi cô kết hôn, nhất định sẽ tặng một món quà lớn.
Phạm Trường Hải là trọng tình nghĩa, khi nhận điều gì đó bất thường, tìm hiểu cho rõ ràng. vì trực tiếp hỏi Lục Huấn, hơn nửa tháng trong một buổi tiệc xã giao, như lơ đãng hỏi Quý Lâm một câu: "Chủ nhiệm Quý tuấn tú lịch sự còn trẻ như , bạn gái ?”
Khi Lục Huấn đang rót rượu, câu hỏi động tác khựng , đôi mắt ngước lên thẳng ánh mắt Quý Lâm, chỉ thấy đôi môi của Quý mấp máy: Chưa bạn gái, nhưng trong lòng luôn một cưới về vợ. Cô sẽ là tình yêu cả đời …”
Ngay lúc đó, ly rượu rơi xuống vỡ tan tành.
Phạm Trường Hải nhận chuyện vấn đề. Anh cảm thấy áy náy với Lục Huấn, cũng ý khiến Quý Lâm sớm c.h.ế.t tâm. Vì trong những gặp gỡ , thường cố tình chuyển chủ đề sang chuyện đám cưới của Lục Huấn.
Lần gần nhất cũng chính là trong bữa tiệc tối hôm , khi Phạm Trường Hải hỏi về bộ quần áo Lục Huấn, thuận miệng là do Tinh Tinh mua
Từ Lê Tinh mua cho chiếc thắt lưng và áo sơ mi, đó nhiều đồ dùng cá nhân của cũng đều do cô chuẩn , từ quần áo, giày dép đến d.a.o cạo râu.
Dần dần, quen với việc thiếu gì thì với cô, hoặc cùng cô mua sắm.
Anh nghĩ đó là sự khoe khoang, nhưng kẻ kí.ch th.ích. Quý Lâm tháo mắt kính xuống và liên tục lau chùi, như thể cố ý khiêu khích ngay mặt .
Đó là chiếc kính Lê Tinh từng tặng, nhưng để tâm. Điều khiến khó chịu chính là cái cách Quý Lâm tự cho thâm tình. Nếu trân trọng như , đây hành động sớm hơn?
Chuyện Lục Huấn vẫn với Lê Tinh. Một phần vì họ sắp sửa tổ chức lễ dạm ngõ, nhắc đến đó. Phần khác, cho rằng đây là chuyện đàn ông nên tự giải quyết, cần kéo cô .
điều nghĩ chắc giống với cách kẻ suy tính.
Nhớ cảnh tượng cửa nhà máy hôm nay, bàn tay Lục Huấn siết chặt.
Anh rằng khi Lê Tinh chọn ở bên , giữa cô và kẻ sẽ còn bất kỳ mối liên hệ nào. cũng hiểu, nếu cứ giấu mãi thể sẽ tạo cơ hội cho kẻ đó chen chân.
“Tinh Tinh, chuyện với em.” Sau nhiều suy nghĩ, Lục Huấn nắm lấy bàn tay thon dài của Lê Tinh, khẽ .
“Anh gì?” Lê Tinh nghi hoặc hỏi.
Lục Huấn mím môi, một lúc mới : "Em và Phạm đang hạng mục khu nhà trùm mền, ? Trong những buổi tiếp khách liên quan đến hạng mục, sự tham gia của chủ nhiệm phòng quy hoạch.”
“Chủ nhiệm phòng quy hoạch? Quý Lâm?” Lê Tinh ngẩn vài giây, mới phản ứng nhắc đến là ai.
“Anh gây khó dễ cho ?”
Lục Huấn từng với Lê Tinh về tình hình hạng mục khu nhà ở trùm mền, nhưng cô dành suốt hai tháng để lo liệu chuyện . Chỉ vài ngày , mới tất các thủ tục. Tiến độ đối với việc hiệu quả như vẻ chậm, nên cô đoán là gặp khó khăn.
“Chuyện liên quan đến hạng mục.” Lục Huấn lắc đầu. Dù ghét kẻ nhưng định dùng thủ đoạn trong công việc, cũng giấu cô. "Anh đến chuyện khác. Tối hôm , trong bữa tiệc, giẫm vỡ kính của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-xinh-dep-tieu-sai-hoang-phi/chuong-41.html.]
“Kính?”
Lê Tinh nhớ , từ năm mười bốn mười lăm tuổi, cô thích mua đồ cho khác, đặc biệt là cho Quý Lâm. Từ ba lô, bút máy, đến thẻ đánh dấu sách, hầu như đều do cô mua.
Năm Quý Lâm đỗ đại học Bắc Kinh, cô tặng một cặp kính bạc. Cặp kính đó cô nhớ rõ, bởi để mua nó, cô mua gì suốt một tháng trời, thậm chí còn nhịn cả tiền mua kem.
Cô từng để ý thấy Quý Lâm đổi kính nhưng suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng kính cũ hỏng nhiều năm sử dụng.
Không ngờ là do Lục Huấn giẫm vỡ.
cô hiểu rõ Lục Huấn, sẽ tùy tiện phá đồ của khác, trừ khi Quý Lâm gì đó chọc giận . Mà nếu khiến tức giận, chắc chắn chuyện cá nhân của . Quý Lâm cũng ngốc đến mức đó. Điều duy nhất thể khiến tức giận, hẳn là liên quan đến cô.
Lê Tinh nhớ buổi tối hôm . Hôm đó chị Trân mời cô đến nhà dùng bữa với đầu bếp Quảng Đông mới đến. Trùng hợp, Lục Huấn và ông chủ Phạm một buổi tiệc xã giao, nên đưa cô đến nhà họ Phạm khi cùng ông chủ Phạm dự tiệc.
Khi cùng ông chủ Phạm dự tiệc trở về, uống ít rượu, đó lấy xe đạp đưa cô về.
Trên đường về, đột nhiên hỏi cô: Anh đeo mắt kính trông hợp ? Lúc đó cô ngạc nhiên hỏi : Sao đeo kính? Anh là gần đây tài liệu nhiều nên mắt mỏi, nghĩ rằng đeo kính thể đỡ hơn.
Lê Tinh từng tặng kính cho Quý Lâm, nên hiểu rõ nếu vấn đề về thị lực, đeo kính sẽ gây chóng mặt, nên cô đề nghị hôm nào rảnh sẽ cùng kiểm tra mắt xem thích hợp đeo kính .
Vì chuyện mà giờ nghỉ trưa hôm qua cô ghé tiệm kính để tìm hiểu. Nhân viên cho loại kính độ thể giảm bớt mỏi mắt, nhưng hiện sẵn, đặt hàng. Cô đặt một cặp, định tạo bất ngờ cho .
Không ngờ chuyện như đằng .
Hơn nữa, chuyện xảy từ hôm , nhưng giờ mới kể…
Đôi mắt Lê Tinh khẽ động. Cô liếc Lục Huấn, là luôn điềm tĩnh, nếu chú ý khó nhận cảm xúc của . Lúc nãy khi xe đỗ gần, cô còn đang mải suy nghĩ nên để ý nét mặt khi đó. giờ nghĩ , xuất hiện kịp thời như mà cô nhận , rõ ràng điều bất thường.
Anh đúng là chuyện gì cũng thích giấu trong lòng.
Thực Lê Tinh thích như , cô lúc nào cũng đoán tâm tư của khác, cô hy vọng chuyện gì cũng với cô, họ sắp kết hôn nên càng thành thật với .
Nghĩ , Lê Tinh đưa tay nắm lấy tay Lục Huấn: "Anh đây, chúng xuống chuyện."
"Sao ?"
Lục Huấn thấy Lê Tinh nửa ngày gì, đoán thái độ của cô đối với chuyện , cô thấy nhỏ nhen, phong độ . Nghe cô giật , bao nhiêu năm qua từng cảm xúc như , xa lạ chút hoảng loạn, ngoan ngoãn theo cô đến bục biểu diễn của phòng tập, đầu tiên chỉ cô, như đang đợi cô lệnh, động tác nào khác.
Lê Tinh thấy cũng ngay, bó hoa hồng tay to, chút nặng, cô ôm cũng mỏi, bèn đặt bó hoa xuống , đưa tay túi quần lấy khăn tay.
Những ngón tay mềm mại sờ soạng qua lớp vải quần mỏng manh, Lục Huấn bỗng chốc căng cứng , cô gì, chỉ cúi đầu cô.
Sau khi hai ở bên , thói quen mang theo hai chiếc khăn tay khi ngoài, một chiếc để dành cho cô dùng, một chiếc để thấm ướt lau mồ hôi, lời Lục Kim Xảo đàn ông mùi cơ thể cũng lý, ít nhất hôn cô lúc nào cũng .
Ở bên lâu, Lê Tinh cũng thói quen của , thỉnh thoảng khi dùng khăn tay của , cô sẽ dùng của , nhưng phần lớn là đưa cho cô, đây là đầu tiên cô tự đưa tay túi quần .
Lê Tinh nhanh chóng lấy hai chiếc khăn tay từ trong túi quần , mở trải bục, cô xuống , ngẩng đầu , kéo kéo ngón tay : "Ngồi xuống ."
Lục Huấn cô, đó xuống theo: "Tinh Tinh..."
"Chắc lúc nãy thấy , lúc em đổ rác?" Hai cạnh , cách gần, Lê Tinh nghiêng ôm lấy mặt , " đó vui."
Lục Huấn bất ngờ khi cô nhận , cô luôn nhạy cảm, một khi che giấu nữa thì cô dễ dàng đoán , đôi mắt trong veo của cô, khựng , đưa tay nắm lấy tay cô, ngón tay xoa xoa chiếc nhẫn đeo cho cô, thành thật : "Anh vui, hai gì cả, cách xa như , cũng mấy câu. Chỉ là khó chịu, nhưng vì hai gặp ."
Lê Tinh hiểu ý gật đầu, "Ừm, vì Quý Lâm, ghét ."
Lục Huấn im lặng cô, phủ nhận.
Lê Tinh : "Vậy nên, tối hôm mua kính, là vì ghen ?"
Lục Huấn sững , tối hôm đó và Quý Lâm gây vui, cũng hiếm khi uống say như .
Anh giẫm lên kính của kẻ đó, kẻ đó nổi điên, lúc định ngoài, kẻ đó gọi : "Anh đắc ý ? Cứ tưởng cô ? cô thích kiểu như , ?"
"Ban đầu cận thị, ? Tại đeo kính, vì cô thích đàn ông đeo kính."
"Thực cô chỉ múa giỏi mà còn năng khiếu vẽ tranh, năm mười bốn tuổi cô vẽ một bức chân dung dựa hình ảnh của , trong tranh đeo kính."
"Cô , đàn ông đeo kính trông khí chất, nho nhã, ôn hòa. Cô luôn thích kiểu đàn ông như thế, lúc đó thấy đàn ông đeo kính đường, cô đều theo bản năng thêm vài ."
Kẻ đó đến đây, mắt còn sáng rực lên, "Lần đầu tiên cô thấy đeo kính, ngẩn , cả buổi chiều hôm đó mắt cô rời khỏi ..."
Lúc đó mà mặt cảm xúc, đáp một câu: "Sở thích của con là bất biến, bây giờ cô thích kiểu đàn ông yếu đuối nữa."
Anh lúc cô thấy mặc áo thun ba lỗ cũng ngẩn , nhưng thấy cần thiết, để đàn ông khác dòm ngó cô dù chỉ một chút.
Anh xong câu đó bỏ , nhưng khi phòng riêng, nhịn nghĩ: cô thích đàn ông đeo kính hơn ; trong lòng chuyện, từ chối rượu của ai, cứ thế uống hết ly đến ly khác. Sau đó tiệc tàn, say đến nhà họ Phạm đón cô, nhịn mà hỏi cô nếu đeo kính thì .
Anh tuy vẻ ngoài đàn ông, nhưng vẫn khác với kiểu dũng cao lớn như ba Lê Thừa, đeo kính cũng đến nỗi xí, cô thích đàn ông đeo kính, cũng thể đeo.
"Em thích đàn ông đeo kính ?" Im lặng một lúc, Lục Huấn chằm chằm Lê Tinh hỏi.
Lê Tinh ngẩn , "Anh ?"
Trước đây, cô đúng là chút sở thích thầm kín.
Cô từ nhỏ ngoài ba trai , còn nhiều họ, nhà dì Hai hai trai một gái; nhà Cả năm con trai, tổng cộng cô bảy họ bên ngoại; thêm một họ con nhà chú Hai. Năm họ con nhà Cả đều giống Ba là lính, chỉ hai họ con nhà dì Hai thì chính trị.
Lúc cô mười mấy tuổi, họ Phó Quân, họ Phó Thận nhà dì hai đều hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tuổi trẻ tài cao, hai họ đều vẻ ngoài nho nhã, cử chỉ tao nhã khí chất.
Trong thời gian chữa bệnh, cô đều ở nhà dì Hai, lúc đó họ Phó Quân địa vị cao, lúc sẽ dẫn về nhà bàn bạc công việc, mặt nghiêm nghị, chỉ riêng đối với cô là dịu dàng chiều chuộng, lúc đó còn cô ở Thượng Hải học.
Cô ấn tượng về họ Phó Quân, cô học vẽ cũng là vì tình cờ thấy họ đang vẽ trong thư phòng, cô thấy thú vị, thấy liền gọi cô đến dạy vẽ cho cô.
Nên lúc cô vẽ chân dung, cô vẽ chính là họ Phó Quân đang ở bàn việc chuyện với khác.
Quý Lâm nét giống họ Phó Quân, cô vẽ xong, Quý Lâm thấy bèn hỏi cô đang vẽ . Lúc đó bức tranh với vẻ mặt vui mừng, cô nỡ , nên đành ngượng ngùng gật đầu.
Sau đó, cô Quý Lâm do dự cả buổi chiều, thấy cầm bức tranh rời tay, cuối cùng cũng thật cho .
“Cũng hẳn là thích , chỉ là hai họ bên nhà dì Hai của em đều đeo kính. Hồi nhỏ họ việc trong thư phòng nhiều nên em cảm thấy đàn ông đeo kính trông vẻ nho nhã, mang dáng vẻ thư sinh. Lúc xử lý công việc toát lên một loại khí thế đặc biệt.” Lê Tinh bình thản trả lời, kéo khỏi dòng suy nghĩ.
Đó chỉ là những suy nghĩ mơ hồ khi còn nhỏ, giống như việc cô thích tiểu thuyết. Có lúc cô mê các nam chính nho nhã, lúc thích kiểu nam tính mạnh mẽ. Những sở thích như cố định, Lê Tinh bao giờ nghĩ nhiều về nó.
Giống như bây giờ, khi thấy họ Phó Quân phát triển chiều ngang từ khi cưới chị dâu, cô khỏi cảm thán về sự nghiệt ngã của thời gian.
“Anh đeo kính cũng lắm, nhưng em thực sự thấy đeo kính trông như thế nào.”
Tay Lê Tinh vẫn đặt mặt Lục Huấn. Anh ý định gạt tay cô , cô cũng chẳng vội buông tay. Nói đến đây, một tay cô trượt xuống đặt vai , tay còn nhẹ lướt qua lông mày rậm, sống mũi cao, cuối cùng dừng ở đôi mắt sâu thẳm. Gương mặt của Lục Huấn thuộc kiểu càng càng thấy cuốn hút. Làn da mặt căng bóng, đầu ngón tay cô khẽ chạm , chút nỡ buông .
Ánh mắt đen của dừng mặt cô, sâu hun hút. Lần cô né tránh, đôi mắt trong veo khẽ chớp , đôi môi cong lên: "Anh ? Lần đầu tiên gặp , em thấy trai, còn từng tưởng tượng đeo kính sẽ trông như thế nào. Thực buổi trưa hôm qua em ghé qua một cửa hàng kính. Người bảo loại kính dành cho cận cũng đeo . Em đặt một chiếc cho . Nếu đeo, khi nào nhận kính, nó sẽ là của .”
“ vẫn là chính thôi. Không đeo kính, cũng trai.”
Ngón tay Lê Tinh dừng mí mắt , cô chăm chú gương mặt trai , li.ếm nhẹ môi , một lát cô dời ánh mắt nơi khác, nhỏ giọng : "Em thích.”
“Tinh Tinh…”
Ánh mắt Lục Huấn thoáng d.a.o động. Từ khi quen , Lê Tinh luôn là e thẹn trong mối quan hệ của họ. Ngay cả trong những lúc mật, cô vẫn ngoan ngoãn. Điều táo bạo nhất cô từng chỉ là chủ động hôn ở cửa toà nhà bách hoá sáu. Còn , đây là đầu tiên cô mạnh dạn chạm mặt , thẳng thắn thích .
Trái tim giống như đánh một hồi trống, rung động ngừng. Anh thể kiềm chế, cũng kiềm chế. Một tay ôm lấy eo cô nhấc bổng cô lòng. Anh học theo cô nâng mặt cô lên, đôi mắt sâu thẳm thẳng cô:
“Thật ? Em thích gương mặt của ?”
Bất ngờ ôm lấy, Lê Tinh theo phản xạ vòng tay qua cổ , vẻ mặt căng thẳng của , cô bật : "Em lừa gì? Không thích gương mặt , em chịu lấy …”
Câu cuối cùng của Lê Tinh còn hết, đôi môi cô Lục Huấn chiếm lấy.
Anh hôn cô đến khác, tạm dừng cô một chút.
Đôi mắt sâu thẳm, ánh đầy cảm xúc như cuốn lấy khác. Lê Tinh đối diện ánh mắt , một lúc, đôi tay đang ôm cổ bất giác siết chặt hơn. Cô nghiêng đầu áp môi lên môi , khẽ mở miệng chủ động tìm đến . Bốn cánh môi quấn lấy , từng chạm từng li.ếm, lưỡi họ tìm đến , giao triền rời.
Dải lụa trắng hồng phấp phới bay, trong căn phòng vũ đạo ngập tràn làn khói trắng mờ ảo, tạo nên một khung cảnh kiều diễm.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, mặt trời bên ngoài dần ngả về Tây, gió lùa căn phòng ngày càng mạnh hơn. Trên sân khấu hai vẫn ôm chặt lấy . Chiếc giày cao gót thanh mảnh chân Lê Tinh rơi mất một chiếc, chiếc còn lỏng lẻo treo hờ bàn chân trắng muốt. Đầu ngón chân lộ ngoài, căng thẳng run rẩy rõ ràng. Tà áo sườn xám lụa màu hồng nhạt trượt lên, để lộ đôi chân thon dài trắng ngần, cùng tỷ lệ hảo của cơ xương.
Hai cánh tay ngọc ngà của cô vòng qua vai đàn ông, khuôn mặt khẽ ngửa lên, đôi mắt long lanh như phủ một màn nước, đôi môi hồng khẽ mở mang theo chút dấu vết đỏ ửng.
Phía , đàn ông cúi , tấm lưng cong, đầu vùi sâu hõm cổ cô ngừng hôn mút.
Sau một lúc lâu, trong căn phòng chỉ vang lên giọng khẽ khàng, mang theo thở gấp gáp: "Anh còn cái kính nữa ?”
Một giọng trầm khàn, gấp gáp hơn trả lời ngay: "Muốn.”
Từ khi mở lời, Lục Huấn những cảm thấy khó chịu với việc đeo kính mà còn bắt đầu háo hức. Anh nhận Lê Tinh dường như một chút sở thích đặc biệt khi thấy đeo kính. Chính cũng tò mò, cảm giác đeo kính hôn cô thì sẽ như thế nào. Anh hôn nhẹ lên môi cô một cái, hỏi: "Bao lâu nữa thì nhận ?”
Lê Tinh chắc chắn:
“Không rõ, ở tiệm chắc ba bốn ngày.”
“Ba, bốn ngày…” Lục Huấn thấp giọng lặp , hỏi thêm gì nữa, chỉ tiếp tục cúi xuống hôn cô.
Vóc dáng Lê Tinh tỷ lệ eo hông hảo, hôm nay là đầu tiên cô mặc sườn xám mặt , một loại hương vị phong tình khác biệt. Anh dùng răng khẽ cắn chiếc cúc áo của cô, cơ thể kìm sự run rẩy đầy phấn khích.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt ướt đẫm , gọn trong vòng tay càng khiến thể cưỡng cảm xúc của .