Cô Vợ Xinh Đẹp Tiêu Sài Hoang Phí - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:53:25
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tinh Tinh, đến đón em về nhà.

Lê Tinh cảm thấy Lục Huấn bao giờ lời đường mật, nhưng dường như là sinh lời yêu thương, câu nào cũng êm tai đến . Giống như lúc nãy thơ, khiến cô gạt bỏ sự e thẹn và hổ mà bảo họ mở cửa, bây giờ cũng , đưa tay , đến đón cô về nhà.

Cô ngước mắt , cũng đang cúi đầu cô. Họ bảy ngày gặp mặt, cô đều nhớ rõ.

Chỉ là đó nhà khi cưới nên gặp mặt, cô tiện chủ động tìm . Lúc gọi điện thoại, trong nhà đều mặt, Lê Hà Niên còn ngay bên cạnh, cô cũng lời bảo đến đón. Thêm đó, Hà Niên và Ba cũng lâu về, thời gian ở nhà cũng dài, hôm nay hôn lễ của cô kết thúc là họ , cô dành nhiều thời gian hơn để ở bên họ.

mà... bây giờ cô thể tâm ý ở bên .

"Ừm." Lê Tinh cúi đầu, khẽ mím môi đáp, một tay đang đặt đầu gối đưa lên nắm lấy tay .

Lục Huấn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

"Đẹp đôi quá!"

Tú Tú cầm tiền mà chị họ Quyên Quyên chia cho, đôi tân lang tân nương giường. Cô dâu mặc váy cưới trắng muốt, chú rể mặc tây trang đen thắt cà vạt, hai tay trong tay như bước từ trong phim , cô gái nhỏ khỏi thốt lên, hai mắt sáng lấp lánh.

"Rất đôi!" Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ cảnh cũng mỉm .

"Được , sắp đến giờ ăn cơm , chúng xuống ." Hà Lệ Quyên nhận Lục Huấn ở riêng với Lê Tinh một lát, liền gọi các cô gái trong phòng xuống lầu, với Lục Huấn: "Hai em lát nữa cũng xuống nhé, còn chúc rượu. Còn Cả, dì Hai nữa, hôm qua lúc họ đến thì Lục Huấn , lát nữa xuống chào hỏi ."

"Vâng, chị dâu Cả, em ." Lục Huấn gật đầu đáp, nhưng tay vẫn buông Lê Tinh .

Xa lâu ngày, cuối cùng cũng ở trong tay , nỡ buông .

Hà Lệ Quyên cũng để ý, chị và Thường Khánh Mỹ còn xuống giúp tiếp khách, dặn dò xong liền dẫn Quyên Quyên và những khác xuống, còn chu đáo đóng cửa cho họ.

Trong phòng chỉ còn Lê Tinh và Lục Huấn, bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

Lục Huấn xuống cạnh Lê Tinh, ánh mắt vẫn dán chặt cô. Lê Tinh cảm thấy thoải mái, vành tai ửng hồng, ánh mắt đảo khắp phòng, một lúc mới liếc bộ tây trang đen : "Anh nóng ?"

Từ đầu tháng mười đến nay, hôm nay coi là một ngày nóng nực. Mấy hôm cất chiếc quạt cây , hôm nay lấy dùng. Cô ở trong phòng quạt thổi mà còn thấy nóng, mặc kín mít như , thấy nóng .

"Cũng bình thường." Lục Huấn theo ánh mắt của cô đang liếc bộ áo , khẽ : "Em ở bên cạnh , thấy nóng nữa."

Em ở bên cạnh , thấy nóng nữa...

Lê Tinh mà trong lòng xao xuyến, khóe môi khẽ cong lên, nhưng liếc : "Ồ... hóa em là cục nước đá giải nhiệt, khiến mát lạnh cả luôn hả?"

Cô cố tình hiểu sai ý , Lục Huấn cũng bực, bàn tay to lớn nhẹ nhàng siết lấy bàn tay mềm mại đang đặt trong lòng bàn tay , đôi mắt sâu thẳm cô, mỉm giải thích: "Là khiến bình tĩnh, an yên ."

Lê Tinh mím chặt môi gì nữa, ngón tay thon dài mân mê vạt váy cưới màu trắng.

Lục Huấn đưa tay nâng mặt cô lên, ánh mắt dừng gương mặt xinh kiều diễm của cô, yết hầu chuyển động, giọng trầm thấp: "Hôm nay em ."

Dứt lời, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Lê Tinh ngẩn trong giây lát, vội vàng lấy tay che miệng: "Chờ chút, son môi lem mất!"

Khi cô lo lắng, đôi mắt long lanh như nước, khiến càng trêu chọc, thậm chí còn bắt nạt cô.

"Lem cho em." Giọng khàn khàn, cúi xuống hôn lên tai cô, bàn tay to lớn đang nâng mặt cô nhẹ nhàng vu.ốt ve làn da mềm mại lòng bàn tay: "Mấy ngày nay nhớ ?"

Lê Tinh hỏi đến mức hai má nóng bừng, cô trả lời, nhưng đối diện với đôi mắt sâu thẳm như thiêu đốt của , nhớ đến việc mấy ngày nay tìm cô ít , cô khẽ mặt , nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Sợ thấy câu kích động mà giữ chặt cô hôn ngấu nghiến, cô mặt trừng mắt cảnh cáo: "Không bậy, lát nữa chúng xuống !"

"Ừm, bậy." Lục Huấn đáp, đưa tay ôm cô lòng, cằm nhẹ nhàng tựa lên trán cô: "Anh chỉ ôm một lát thôi, ôm một lát thôi."

Đây là nhà họ Lê, lát nữa xuống , thể bậy, chỉ là... quá lâu gặp, nhớ đến tận xương tủy.

Anh ôm chặt nhưng cũng kiềm chế. Lê Tinh do dự một chút, đẩy , chỉ : "Chỉ một lát thôi nhé."

"Ừm, một lát thôi." Lục Huấn khẽ , cúi đầu hôn lên tóc cô, siết chặt vòng tay ôm cô hơn.

Quả thật chỉ ôm một lát, lâu , Lê Hà Niên và Lê Hà Dương lên lầu gọi họ, Cả và dì Hai đang đợi ở nhà.

Không nhắc đến phận của Thẩm Mậu Huân và Thẩm Phương Hoa, chỉ riêng việc họ là bậc trưởng bối lớn tuổi nhất của nhà họ Lê và nhà họ Thẩm thì cũng lý nào để họ chờ đợi. Lục Huấn và Lê Tinh vội vàng xuống nhà.

Sau khi giới thiệu chào hỏi xong, trò chuyện với các bậc trưởng bối một lúc thì cũng đến giờ khai tiệc. Thẩm Phương Quỳnh và Lê Vạn Sơn tất bật lo liệu việc trong nhà ngoài sân, Lê Chí Quân, Lê Thừa và các em khác tiếp khách, Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ dẫn Lê Hà Niên, Lê Hà Dương cùng với Thiên Tứ - đứa trẻ nhỏ nhất, phát t.h.u.ố.c lá và kẹo mừng ở các bàn.

Lục Huấn và Lê Tinh cả Lê Chí Quốc dẫn từng bàn giới thiệu mời rượu. Khách khứa hai nhà Lê - Thẩm đông, trong đó ít là bạn bè, họ hàng từ đời , nhiều ngay cả Lê Tinh cũng từng gặp mặt. Cứ như từng bàn chào hỏi, mời rượu, những quan hệ thiết còn uống riêng với một ly. Kết thúc bữa tiệc, Lê Tinh chỉ uống nước lọc, cảm thấy bụng như chứa đầy nước, còn Lục Huấn uống hai chai rượu trắng, mặt và cổ đều đỏ bừng.

Tuy tửu lượng của tệ, nhưng rượu mạnh vẫn hại dày, Lê Tinh khỏi lo lắng, nhân lúc ai chú ý, cô khẽ hỏi: "Anh chứ?"

Ngay cả khi mời rượu, Lục Huấn cũng gần như rời tay cô , dường như từ lúc đón cô, định buông tay nữa. Nghe cô hỏi, nhẹ nhàng siết c.h.ặ.t t.a.y cô như để trấn an, liếc xung quanh thấy ai để ý, ghé sát gần cô, hạ giọng : "Không , uống nhiều."

Hôm nay uống đều là rượu trắng rượu nếp, đều loại nồng độ thấp, thở của cũng nóng hơn bình thường, giọng càng thêm khàn hơn, như ngậm một nắm cát nóng.

"Vẫn là đừng uống nhiều quá, còn buổi tối nữa." Lê Tinh nhịn căn dặn.

"Được." Lục Huấn ánh mắt lo lắng của cô, đôi mắt đen ánh lên vẻ dịu dàng.

Lê Tinh dặn dò thì Lục Huấn ít khi nào theo. Rất nhanh, chai rượu trắng tay Thuận Tử lấy bằng nước lọc. Sau đó, khi bàn chính ăn cơm uống rượu với các bậc trưởng bối, cũng còn tiếp tục uống một cách miễn cưỡng nữa, cư xử chừng mực, tiến lùi, khiến Thẩm Mậu Huân và Thẩm Phương Hoa càng thêm coi trọng. Riêng với Thẩm Phương Quỳnh, họ rằng bà tìm đúng con rể, là nhà họ Thẩm.

Đã nhiều năm Thẩm Mậu Huân và Thẩm Phương Hoa đích thừa nhận và khen ngợi một ai như . Thẩm Phương Quỳnh xong mặt mày đều vui mừng, cũng quan tâm đến Lục Huấn hơn, còn đặc biệt bảo Lê Hà Dương lấy thêm cơm cho , coi như giúp đỡ một lượt rượu.

Tiệc cưới buổi trưa coi là đơn giản, chủ yếu vẫn là buổi tối. Ăn cơm xong, một giờ chiều, cũng đến lúc cô dâu chú rể về nhà mới. Theo phong tục ở Ninh Thành, khi lên xe, cần cho cô dâu ăn cơm tiễn.

Thẩm Phương Quỳnh mong con gái cuộc sống hạnh phúc, suôn sẻ, đương nhiên sẽ bỏ qua nghi thức . Bà tự tay lấy cơm canh đến, cho Lê Tinh lên đùi , chị gái Thẩm Phương Hoa đút cho cô ăn từng miếng, từng miếng một.

Ăn cơm tiễn xong, cũng là lúc lên đường.

Lê Thừa đến cõng em gái xe. Người đàn ông cao lớn, sức vóc khỏe mạnh, trọng lượng của em gái lưng rõ ràng chẳng đáng là bao, nhưng nghĩ đến việc đây là em gái xuất giá, bảo bối yêu thương bao nhiêu năm nay giờ đây giao tay khác, bước chân bỗng nặng trĩu, mỗi bước đều vô cùng vững vàng.

Đến xe hoa, Thuận Tử dẫn theo của Lục Huấn và mấy vệ sĩ của Phạm Trường Hải phụ trách chuyển của hồi môn lên xe tải lớn, hộ tống chiếc két sắt đựng đồ quý giá của Lê Tinh.

Thẩm Phương Quỳnh thì đích đến giày cưới cho con gái, đưa cho cô và Lục Huấn mỗi một đôi giày thêu hình hổ con, vuốt tóc con gái, : "Đi con, hạnh phúc viên mãn, sống với Lục Huấn nhé."

Câu giản dị mà khiến cay sống mũi, Lê Tinh kìm nước mắt gọi: "Mẹ!"

Thẩm Phương Quỳnh cũng đỏ hoe mắt, nhưng ngày vui, bà lóc, nhất là bà mà thì Lê Tinh sẽ càng dữ hơn, lát nữa kịp khỏi cửa, lớp trang điểm nhòe thì sẽ . Bà cố kìm nén, lấy từ tay Lê Hà Niên quả táo đỏ và một bao lì xì dày cộp nhét cho Lê Tinh: "Thôi nào, , lát nữa trang điểm nhòe thì khó sửa lắm."

Thẩm Phương Quỳnh sang Lục Huấn: "Mẹ giao con gái cho con, hãy đối xử với nó."

Lục Huấn trịnh trọng gật đầu: "Mẹ yên tâm, con sẽ đối xử với Tinh Tinh, để em chịu bất cứ uỷ khuất nào."

Lục Huấn sang cam đoan với Lê Vạn Sơn, Lê Chí Quốc, Lê Chí Quân và những khác, để họ giám sát bất cứ lúc nào.

Lê Vạn Sơn luôn nghiêm nghị nhưng hôm nay trong mắt cũng tia m.á.u đỏ. Đối mặt với lời hứa của con rể, ông chỉ một câu: "Nhớ kỹ những lời con hôm nay."

Tạm biệt nhà xong, Lê Thừa, Lê Hà Niên, Lê Hà Dương và Thiên Tứ, với tư cách là em trai, cháu trai nhà gái đưa dâu, lên chiếc xe xe hoa. Xe hoa dẫn đầu rời khỏi nhà họ Lê.

Lúc mới hơn một giờ chiều, theo giờ lành lễ bái đường bên biệt thự cổ là hơn ba giờ chiều. Sau khi thành các nghi thức bái đường, dâng , cô dâu lên lầu một bộ quần áo khác xuống thì đúng lúc bắt đầu bữa tiệc và mời rượu.

Từ nhà họ Lê đến biệt thự cổ chỉ mất năm sáu phút, thời gian sớm, đến đó cũng chỉ là những cuộc gặp gỡ xã giao cần thiết. Lục Huấn Lê Tinh thích những buổi giao tiếp xã giao, sớm dự định lúc cưới sẽ cho xe hoa cùng đoàn xe chở của hồi môn vòng quanh thành phố một vòng để g.i.ế.c thời gian.

Sau đó, Lê Hà Niên Lê Tinh thích chụp ảnh kỷ niệm, liền mời một thợ chụp ảnh ở tiệm ảnh đến theo xe. Xe hoa vẫn vòng quanh thành phố, cứ mỗi khi qua một địa điểm phong cảnh là họ dừng chụp ảnh.

Không chỉ chụp và Lê Tinh, mà còn kéo Lê Thừa, Lê Hà Niên và những khác chụp cùng.

Ban đầu, Lê Tinh còn buồn khi chia tay bố , nhưng Ba và các cháu cùng, nghĩ đến biệt thự cổ và nhà bố chỉ cách hai con phố, bộ mười phút là đến, Lê Hà Dương và Thiên Tứ thậm chí thể sáng tối chạy qua chạy chơi, cô dần nguôi ngoai, vui vẻ chụp ảnh cùng Lục Huấn khắp nơi.

Trước đây họ đến tiệm chụp ảnh nhưng từng chụp ảnh cô mặc váy cưới, hôm nay coi như là bổ sung.

Chụp ảnh ở vài nơi, ngắm cảnh xong, xe chạy về phía biệt thự cổ.

Bên biệt thự cổ buổi trưa mở một bữa tiệc nhỏ. Họ hàng nhà họ Lục tuy đông bằng nhà họ Lê, nhưng cũng ít. Thêm đó, Lục Huấn liên tiếp ăn phát đạt với vài vụ buôn bán thép phế liệu lớn, còn nhận thầu dự án khu nhà ở trùm mền, hiện giờ chút danh tiếng ở Ninh Thành, nhiều kết giao với . Nghe tin kết hôn, đều tìm cách dò hỏi, bạn bè giới thiệu bạn bè, cũng gần bốn mươi bàn tiệc.

Ông cụ Lục và Vũ Tiến từ sáng sớm bận rộn tiếp khách cho đến tận bây giờ vẫn ngừng nghỉ. Khi xe hoa rải pháo hoa chạy đến biệt thự cổ, trong ngoài biệt thự đều chật kín khách khứa, Lục Kim Xảo đang dẫn con dâu Cố Như giúp đỡ bày biện kẹo bánh, điểm tâm các bàn. Nghe thấy tiếng pháo, Lục Kim Xảo kích động hơn ai hết, tay còn đang cầm một đĩa kẹo, cũng mặc kệ, tiện tay đặt lên bàn bên cạnh gọi vọng trong cho Hách Lệ Hoa:

"Hách Lệ Hoa, chị ? Cô dâu đến , bao tải chuẩn ? Mau lấy đón cô dâu nào!"

Hách Lệ Hoa ở bên trong đang dặn dò Lục Hân và Lục Cẩn về việc phát t.h.u.ố.c lá và quà tặng khi bữa tiệc tối bắt đầu, thấy Lục Kim Xảo gọi, thấy tiếng pháo nổ bên ngoài, bà liền đáp vọng : " đây!", vội vàng giục con gái, con trai: "Nhanh lên, mang bao tải, s.ú.n.g b.ắ.n hoa, pháo hoa ngoài, đừng để xảy sơ suất gì. Anh con mấy hôm dặn dò bao nhiêu ."

"Con , ." Lục Hân đương nhiên trai Lục Huấn coi trọng hôn lễ như thế nào. Người ít khi về nhà họ Lục như , tháng vì chuyện hôn lễ mà gần như ngày nào cũng về, xưa nay ít nhắc nhắc việc.

Hơn nữa hôm dạm ngõ, họ gặp chị dâu, cũng trai coi trọng đến . Xinh như tiên nữ, gia thế , ai mà thích chứ.

Theo Lục Hân, nếu trai cô bây giờ vẫn còn việc ở công ty thủy sản thì căn bản thể cưới chị dâu như .

Nghe thấy tiếng pháo bên ngoài ngày càng rộn ràng, Lục Hân dám chậm trễ, ôm đồ chuẩn sẵn chạy ngoài. Bên , Cố Như cũng Lục Kim Xảo kéo theo, mang mấy bao tải và hai thùng pháo hoa cửa.

Tuy nhiên, những bao tải mà họ chuẩn dùng đến. Tiếng pháo nổ vang, pháo hoa rực rỡ, Cát Cát là hoa đồng hôm nay, đưa hoa cho Lê Tinh xong, Lục Huấn liền bế ngang cô lên bước lễ đường.

Trong lễ đường trang trí đầy chữ hỷ màu đỏ, kết đầy ruy băng đỏ và bóng bay đỏ, ông cụ Lục, bố Lục, Hách Lệ Hoa và những khác chờ sẵn từ lâu.

Chơi vài trò chơi nhỏ khi bái đường, đó dẫn chương trình của nhà hàng hát bài chúc mừng, tiến hành nghi thức bái đường.

Lê Tinh lượt dâng cho ông cụ Lục, bố Lục và Hách Lệ Hoa, nhận ba bao lì xì dày cộp, đó động tác tượng trưng cho Cát Cát giúp đỡ kéo váy cưới bước qua mấy bao tải, Lục Huấn bế cô lên phòng tân hôn của họ tầng hai.

Thuận Tử dẫn theo hai phía , bảo vệ chiếc két sắt đựng của hồi môn quý giá nhất của Lê Tinh lên tầng. Lục Kim Xảo chằm chằm chiếc két sắt cao gần bằng nửa , đảo mắt, nhỏ giọng thì thầm với con dâu Cố Như bên cạnh: "Thấy , trong đó là của hồi môn của Tinh Tinh, bộ trang sức bằng hồng ngọc mà nhà họ Hà cho hồi môn, đắt đắt đó, ở trong đó đó."

"Người còn cho một căn nhà mặt tiền đường Trung Sơn, bây giờ cho thuê cũng thu ít tiền . Chưa hết, ông ngoại con nhắc đến, Tinh Tinh kết hôn, Cả tư lệnh quân khu của con bé, còn dì Hai đây phó bí thư thành phố ở Thượng Hải cũng đến, cho của hồi môn, là gì, nhưng nhà họ Thẩm đây là gia đình danh giá, chắc chắn là đồ tầm thường."

"Trời ạ, Tam Xuyến thật sự là phất lên , cưới một cô vợ lợi hại!" Lục Kim Xảo , giọng điệu bỗng chút chua chát.

Cố Như mà nghẹn lời. Bà chồng của cô, lòng xa thì đến mức đó, nhưng đủ thứ tật , ghen ăn tức ở, lắm chuyện, miệng lúc nào cũng lải nhải ngừng.

Từ hồi bà đến nhà họ Lê, về nhà là ngày nào cũng nhắc đến chuyện tấm chi phiếu mười vạn tệ, đau lòng như thể mười vạn tệ đó là của , cứ ôi ôi, úi úi mãi thôi. Sau đó, đến ngày đính hôn, bà thấy cảnh Lục Huấn đưa sính lễ như tiếc tiền, về nhà nhầm , ngờ Lục Huấn giàu như , còn rộng rãi, đó càng lải nhải chuyện mười vạn tệ ngừng nghỉ.

Chắc là lải nhải đến phát bực, ông cụ mới tiết lộ cho bà về sính lễ mà nhà họ Hà đưa . Kết quả là cơn "nghiện" mười vạn tệ qua, bệnh ghen ăn tức ở của bà nổi lên.

"Đi, chúng lên lầu, dẫn con gặp em dâu của con. Trước đây nhắc đến con với con bé , nó cũng tò mò về con đó."

Lục Kim Xảo thấy lên lầu, tò mò ngó nghiêng, như nhớ điều gì, bà kéo Cố Như lên lầu, : "Mẹ cho con , Tinh Tinh quen rộng, con quen với nó thì lợi cho con..."

"Mẹ, thì chúng đừng nữa!" Cố Như xụ mặt xuống, ban đầu cô ý kiến gì về việc gặp mặt.

Cô từng Lộ Phóng nhắc đến cô gái mà Lục Huấn thích, chuyện Lê Tinh ở toà nhà bách hoá một hôm đó. Thật lòng mà , cô khâm phục. Cô đến đây từ mấy chục năm , lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, tuy tâm địa đến mức ích kỷ, nhưng để cô như với một đứa trẻ chỉ mới gặp một , cô .

Nếu là cô, khi đứa trẻ bắt cóc, cô gọi điện báo cảnh sát cũng coi như hết lòng , cảm thấy áy náy. sự nhiệt tình, lương thiện là bản tính của đa dân thời đại . Lê Tinh, cô gái sinh và lớn lên trong thời đại , hành động của cô càng phù hợp với phẩm chất mà con thời đại nên , chỉ là cô thuần khiết hơn mà thôi.

Người nhà họ Hà ơn cô là chuyện lẽ, dù nếu thì đứa con trai duy nhất của nhà họ chắc chắn sống nổi. Đứa con trai nối dõi tông đường ba đời vất vả lắm mới sinh , nếu tìm thấy thì hậu quả sẽ như thế nào, gần như cần nghĩ.

ấn tượng với Lê Tinh, thấy sự toan tính trong lời của Lục Kim Xảo, liền chịu . Tuy cách việc của Cố Như lúc nào cũng quang minh lạc, nhưng cũng đến mức tính kế cả một cô gái lương thiện, đến mức đó.

nhiều kinh nghiệm từ kiếp , càng hiểu rõ sự phát triển của mấy chục năm , cô cần dùng đến những thủ đoạn tính toán đó cũng thể một con đường rộng mở.

Hơn nữa còn Lục Huấn ở đó, mệnh danh là "sói thép" ở bên ngoài, yêu thương cô vợ như , thể cho phép khác tính kế?

Chỉ sợ kịp chạm xử lý .

Xưởng của cô bây giờ chỉ là một xưởng nhỏ, chịu nổi sóng gió.

"Chị dâu họ , nhất là nên cẩn thận lời , lát nữa họ Huấn mà thấy thì sẽ tức giận đó. Mẹ họ Huấn bây giờ dễ chọc ."

"Mẹ cũng , chỉ giới thiệu hai đứa quen thôi mà." Cố Như đột nhiên nổi giận, Lục Kim Xảo chút vui, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Như, nhắc đến Lục Huấn, mà bà ngày càng thấu và dám chọc giận, bà liền tỏ ủ rũ, ủy khuất .

"Vậy con ? Lần còn với Lê Tinh, sẽ giới thiệu hai đứa quen . Con cứ bộ miễn cưỡng như , lát nữa tưởng con ý kiến gì với nó."

Cố Như hít sâu một , Lục Kim Xảo: "Bây giờ . Lúc nãy họ Huấn , lầu đồ đạc nhiều, sắp xếp một đó trông coi, khách khứa bên hạn chế lên lầu, chúng lên cũng lên . Lát nữa lúc mời rượu thì quen cũng ."

"Nó là khách khứa, chứ nhà ."

Lục Kim Xảo bĩu môi, nhưng thấy vẻ mặt của Cố Như, nhớ đến việc hiện giờ trong nhà Cố Như kiếm tiền giỏi nhất, đồ đạc của bà đều là do con dâu mua, bà dám chọc giận thần tài, bèn : "Biết ."

Lục Kim Xảo cảm thấy chồng thật sự ấm ức, còn sắc mặt con dâu, Hách Lệ Hoa và Tinh Tinh sẽ ở chung như thế nào, mong là đừng sống hơn bà mới .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-xinh-dep-tieu-sai-hoang-phi/chuong-44.html.]

Nghĩ đến đây, Lục Kim Xảo nhịn : "Bây giờ tính khí của con ngày càng lớn . Mẹ là chồng của con, còn sắc mặt con để việc. Tinh Tinh thì tính tình dịu dàng, chừng thật sự thể hòa thuận với Hách Lệ Hoa, chẳng thua trong vụ cá cược của chúng ?"

Cố Như mặt cảm xúc : "Ừm, thì ? Mẹ gì?"

"... Mẹ gì, con bớt nóng tính một chút, con cũng chứ."

Lục Kim Xảo lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm túc của Cố Như, cuối cùng dám hết lời, chỉ dè dặt Cố Như: "Ý của là, lúc ở riêng thì thôi, nhưng khi nhiều con vẫn nể mặt chồng của con chứ. Chuyện cũng liên quan đến con mà, đúng ?"

"Ý của là con nể mặt mặt ngoài? Hay là đối xử với đủ ?" Cố Như hỏi ngược .

"Cũng !"

Lục Kim Xảo nghĩ ngợi, mặt ngoài, Cố Như vẫn bênh vực bà , ít nhất là dạo , khi về gia thế nhà họ Lê và của hồi môn mà nhà họ Lê chuẩn cho con gái, Hách Lệ Hoa luôn lo lắng ở chung với cô con dâu xuất , mấy trai tài giỏi như thế nào, Lê Tinh mua cho cái cái mà vô cùng ghen tị.

Tâm trạng Lục Kim Xảo bỗng vui vẻ hẳn lên, bà thiết ôm lấy cánh tay Cố Như: "Mẹ ý đó. Con dâu của đối xử với . Thôi , lát nữa lúc mời rượu thì giới thiệu hai đứa quen ."

Cuộc trò chuyện giữa Lục Kim Xảo và Cố Như lầu là chuyện riêng, ai . Trên tầng hai, Lê Tinh và Lục Huấn mới đến phòng cưới của họ.

Lê Tinh nhiều ngày đến phòng ngủ , bước thấy cả căn phòng một màu đỏ, chút quen, nhưng kỹ , thấy cũng trang trí khá dáng.

Căn phòng vuông vức rộng rãi, hai bên rèm cửa bằng nhung đỏ kéo , chỉ một lớp vải trắng bên ngoài che hờ. Trên cửa sổ dán chữ hỷ màu đỏ, mấy cánh cửa tủ quần áo trong phòng dán những quả bóng bay nhỏ buộc thành hình trái tim, mỗi chiếc giá đều buộc ruy băng đỏ, giường và tủ , những con thú nhồi bông cũng dán chữ hỷ, buộc một chiếc khăn quàng cổ bằng ruy băng đỏ.

Trên tủ , bình hoa màu trắng mà cô mua về cắm đầy hoa hồng tươi, ga trải giường và vỏ chăn bằng bộ nhung đỏ viền cánh hoa mà họ mua đó, giường đặt thùng con cháu, rắc long nhãn, đậu phộng, hạt sen và cánh hoa tươi.

Phía giường treo bức ảnh chụp chung của hai , cô mặc lễ phục màu đỏ, mặc tây trang, bên cạnh, thấp hơn một chút còn một bức ảnh chụp riêng cô mặc trang phục múa. Để cho mắt, còn đặc biệt gắn thêm một vòng đèn nhỏ xung quanh khung ảnh pha lê.

Lúc đèn đang bật sáng, như thể bức ảnh đang phát sáng.

"Tất cả những thứ đều là ?"

Lê Tinh chỉ cần liếc mắt một cái là nhận đây là ý tưởng của Lục Huấn, bởi vì bức ảnh cô mặc trang phục múa là bức cô ấn tượng nhất. Lúc đó, ở tiệm chụp ảnh còn hỏi cô đồng ý cho họ mượn bức ảnh để trưng bày ở tủ kính , Lục Huấn từ chối ngay tại chỗ, hỏi họ thể phóng to bức ảnh đến cỡ nào, khi xác định kích thước, liền gọi điện cho bạn bè ở Thượng Hải đặt một chiếc khung ảnh pha lê lớn.

Ảnh là do Lục Huấn chọn, với tính cách của , hoa và bóng bay chắc cũng là do .

"Ừm, mấy hôm rảnh rỗi, nên trang trí một chút." Lục Huấn gật đầu. Sau khi kiểm tra két sắt xong, đưa cho hai vệ sĩ mỗi một bao lì xì, hiệu cho Thuận Tử xuống giúp Vũ Tiến tiếp khách, tiễn họ ngoài đóng cửa . Anh đến bên cạnh Lê Tinh, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía , môi khẽ lướt qua tai cô, hỏi:

"Thế nào? Được em? Có đỏ quá ? Mấy hôm nữa sẽ rèm cửa và ga trải giường bằng bộ màu xanh nhạt mà em mua đó."

Hơi thở ấm nóng phả tai cô, đôi môi ấm áp áp vành tai mang theo chút ngứa ngáy, Lê Tinh khỏi rụt cổ , nhưng cũng né tránh, chỉ thêm một chút bức ảnh chụp chung của họ, mỉm đáp: "Rất , khí lễ hội mà."

Lê Tinh tin chỉ sắp xếp qua loa. Nếu thật sự qua loa, chắc chắn chẳng nghĩ mấy thứ . Cô căn phòng mặt, trong lòng thấy thuộc vô cùng.

Liếc mắt lên chiếc đồng hồ để tủ, hơn bốn giờ chiều. Khách khứa lầu đến càng lúc càng đông, nhưng rõ ràng vẫn đủ. Vẫn còn những vị khách sẽ lượt xuất hiện, lát nữa còn khai tiệc. Lê Tinh nghiêng đầu :

“Lúc chắc bận lắm nhỉ? Anh xuống ? Em váy cưới, đến khi khai tiệc thì lên gọi em nhé?”

Cô mặc váy cưới trông . Dù chiếc váy phần n.g.ự.c và lưng hình chữ V, hở, nhưng tôn lên dáng yêu kiều của cô, khiến thích . đợi đến tối vẫn , giờ thì .

Chỉ là, bộ lễ phục đỏ của cô cũng tôn dáng.

Người , mặc gì cũng quyến rũ, cao quý mê hoặc.

“Ừ, em . Có cần đổi kiểu tóc cho em ?”

Nếu cô mặc lễ phục đỏ rực mà vẫn đội vương miện thì hợp lắm.

“Cũng , lát nữa lên sớm một chút giúp em chải tóc nhé?”

Tóc của cô là do bà phúc giúp chải, kiểu tóc truyền thống của cô dâu. Khi bà tóc, Lê Tinh từng nghĩ: Nếu là Lục Huấn, sẽ chải cho cô kiểu gì.

Ý nghĩ đó khiến Lê Tinh nhịn mà hỏi: “Kiểu tóc hiện tại của em ?”

Cô nghiêm túc hỏi lưng, nhận Lục Huấn đang đôi lông mi dài cong vút khẽ chớp của cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

“Đẹp, em thế nào cũng ." Lục Huấn nhân lúc cô nghiêng đầu, nâng mặt cô lên, hôn một cái : “Anh xuống . Dưới lầu ông nội, các cô chú và bác tiếp khách. Bạn bè và đối tác thì Tiến, Thuận Tử và Phạm đỡ . Anh xuống cũng .”

Thật lòng mà nỡ bỏ cô một , tiểu biệt thắng tân hôn, lúc xa cô bảy ngày, giờ ở gần cô thế nào cũng thấy đủ: "Anh giúp em đồ nhé?”

Nếu giúp cô đồ, liệu hôm nay hai họ còn xuống tiếp khách ?

Ý nghĩ lướt qua đầu cô, bật khỏi miệng. Lục Huấn ghé sát tai cô, thấp giọng khẽ: “Hay là thử xem?”

“Không đời nào!” Lê Tinh dám tưởng tượng cảnh cô dâu vắng mặt trong lúc tiếp khách. Hơn nữa, lầu còn Ba và mấy đứa cháu trai. "Anh xuống , khi nào gần đến giờ thì lên. Lúc đó kịp thì tóc, kịp thì thôi.”

Mỗi cô mở miệng, luôn đồng ý ngay. thì . Anh cô chăm chú, hôn khẽ lên tai cô.

Hành động đầy ám , mờ ám đến mức khiến Lê Tinh đỏ bừng cả vành tai. Liếc đồng hồ, cô bất giác rùng , lập tức đẩy : "Không , cho bậy! Dưới lầu còn Ba em nữa, chẳng lẽ để tâm?”

“… Anh nhớ mà. Thôi , xuống đây.”

Lục Huấn quên ba Lê Thừa và Lê Hà Niên. Chỉ là câu “còn xuống tiếp khách ”, cố ý trêu cô một chút thôi. Thấy cô vẻ giận, bèn buông cô , dỗ dành: "Vậy em đồ . Có cần gọi dì hoặc Lục Hân lên với em ?”

Nhìn ngoan ngoãn, sắc mặt cô dịu : “Không cần . Hôm nay đều bận, em đồ chắc cũng xong sớm, cần ai cùng.”

Chủ yếu là quen , cùng cũng ngại.

Anh cũng nên ép, chỉ dặn dò cô vài câu xuống.

Thay váy cưới dễ dàng gì, khi Lê Tinh xong, đổi thêm bộ trang sức vàng để phối với lễ phục màu đỏ rực, Lục Huấn lúc xử lý xong chuyện lầu, đang lên.

Chiếc sườn xám đỏ rực bó sát, tôn lên dáng yêu kiều của cô, từng thấy qua. hôm nay là ngày cưới, chút gì đó khác biệt. Vẻ quyến rũ kiều diễm khiến sững sờ một lúc lâu, mãi đến khi mặt cô nóng bừng lên thúc giục, mới lấy lược chải tóc cho cô.

Làm kiểu tóc cho cô xong, cũng đến giờ xuống tiếp khách. Như buổi trưa ở nhà họ Lê, cô chỉ uống nước lọc, còn uống rượu. để buổi tối còn sức, Lục Huấn mang theo Thuận Tử và Lộ Phóng, chuẩn sẵn hai chai: một là rượu thật, một là nước ấm. Những vị khách khó tính thì để họ chắn rượu giúp.

Hôm nay là ngày đại hỷ, là chú rể là tâm điểm của sự chú ý ở Ninh Thành gần đây, nhiều tranh thủ quen qua bữa tiệc . may mắn, tất cả đều xử lý thỏa.

Sau khi tiếp khách xong, mặt Lục Huấn đỏ bừng. Anh ôm Lê Tinh bàn chính nơi ông nội và các cô chú .

Họ hàng lớn tuổi còn sống của nhà họ Lục là mấy trai của vợ quá cố của ông cụ Lục và vài em họ, cộng thêm Lê Thừa, Lê Hà Niên đến đưa dâu, đủ một bàn. Bên cạnh là bàn của Lục Kim Xảo, Hách Lệ Hoa, Cố Như cùng với mấy phụ nữ.

Nhìn thấy Lục Huấn mặt đỏ bừng, Lục Kim Xảo khỏi hỏi: "Tam Xuyến, con uống bao nhiêu thế?"

Lục Kim Xảo vốn định uống nhiều thì buổi tối hành sự, gà trống non kinh nghiệm, thêm rượu nữa, lát nữa thành công . nhớ đến lời Cố Như nhắc nhở chú ý lời , bà liền nhịn xuống.

Hôm nay là ngày vui nên nụ mặt Lục Huấn hề tắt, Lục Kim Xảo hỏi, chỉ coi là sự quan tâm, : "Con uống nhiều, cô đừng lo."

"Ồ, uống nhiều là , lỡ việc." Lục Kim Xảo thấy Lê Tinh đang chuyện với trai, mắt bà đảo một vòng, gọi Lê Tinh: "Tinh Tinh, con qua đây , bên cô để dành chỗ cho con , để Tam Xuyến tiếp Ba con với , chúng qua đây ăn. Lúc với con , lát nữa nhất định giới thiệu con với Cố Như ngay."

Lục Kim Xảo luôn nhiệt tình, đợi Lê Tinh kịp phản ứng, với Lục Huấn: "Cô giúp con trông nom cô dâu một lát nhé." Sau đó thiết kéo Lê Tinh đến bàn của , chỉ Cố Như, đặt chén đũa xuống định dậy, giới thiệu với cô: "Đây là Cố Như, hai đứa quen . Sau chúng sẽ thường xuyên ăn cơm cùng ."

"Xin chào, là Tinh Tinh."

Lê Tinh vội vàng chào hỏi Cố Như. Hôm nay Cố Như đến dự tiệc cưới, mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng bao giờ mốt, phối cùng chân váy chữ A dài chấm bi, tóc đen dài thẳng mượt, trông vô cùng khí chất. Cô nét giống Lê Linh, nhưng Lê Linh khí thế sắc sảo hơn, Cố Như thì dịu dàng hơn một chút, cũng gần giống với hình dung của Lê Tinh.

Cố Như cũng đang quan sát Lê Tinh. Lúc nãy ở lễ đường thoáng qua thấy là một xinh , giờ gần, cô mới hiểu vì Lục Huấn bỏ nhiều tiền và tâm sức như để cưới một cô gái.

Quả thật, cô gái chỉ cần một cái là thấy dễ mến, trong sáng, thuần khiết, đoan trang phóng khoáng. Là cô gái xuất từ gia đình gia giáo, hề chút kiêu căng ngạo mạn nào.

Càng càng thấy , cô bộ váy cưới trắng, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ thêu hoa văn trăm con bướm đậu cành, chất liệu lụa bóng nhẹ ôm sát hình thon thả, làn da trắng nõn nà như ánh tuyết phủ lên, gương mặt càng thêm thanh tú, xinh như ngọc. Nếu là đàn ông, cô cũng cưới một cô gái như .

Trong lòng thiện cảm, Cố Như dậy : "Chào Tinh Tinh, đây . Bọn đợi cô, ăn ."

Vừa Cố Như kéo ghế bên cạnh cho Lê Tinh.

"Cảm ơn." Lê Tinh xuống, trả lời câu lúc nãy của Cố Như: "Chúng mời rượu, cần đợi ."

Hách Lệ Hoa đang trò chuyện với khách khứa, thấy Lục Kim Xảo nhanh tay hơn bà kéo Lê Tinh về phía , trong lòng bà tức chết, nhưng vẫn chấp nhặt với Lục Kim Xảo, chỉ bảo Lục Hân lấy cơm cho Lê Tinh, giới thiệu những khác bàn cho cô. Lê Tinh đều mỉm chào hỏi từng .

Ai thấy Lê Tinh cũng đều khen cô xinh , khiến cô chút ngại ngùng.

Chưa ăn hết chén cơm, bên ngoài khách ăn xong về, ông cụ Lục và Lục Huấn bận rộn tiễn khách. Sau khi khách khứa gần như về hết, Lê Thừa, Lê Hà Niên, Lê Hà Dương và Thiên Tứ cũng .

Lê Tinh vì để cô buồn bã như , Lê Thừa đặc biệt mua vé máy bay lúc sáu giờ sáng mai, Lê Hà Niên cùng . Sau , sớm nhất là đến Tết mới thể gặp , nếu Lê Thừa thu xếp công việc dịp Tết thì lẽ đợi đến sang năm.

Lê Tinh nỡ, nhưng cô trưởng thành, kết hôn, học cách chấp nhận chia ly. Cũng giống như cô, dì Hai và Cả, cả đời gặp bao nhiêu , đến nay họ già, ai mà gặp , nữa, là chia ly vĩnh viễn .

rõ trong lòng nhưng khi bóng dáng của Lê Thừa và Hà Niên khuất dần trong màn đêm, kìm mà đầu mũi cay cay.

Lục Huấn bên cạnh thấy cô buồn, nỡ để cô tự chịu đựng, bèn ôm lấy cô an ủi. Đợi cô trấn tĩnh , hai trở phòng khách, lúc là chín giờ tối, khách khứa hết, nhân viên nhà hàng cũng gần như dọn dẹp xong bàn ghế.

Ông cụ Lục vì tuổi tác cao, cả ngày vất vả mệt mỏi, xoa xoa lưng. Lục Huấn ông lên phòng nghỉ ngơi, nhưng ông phiền đôi tân lang tân nương, đành từ chối. Chỉ vài câu với Lê Tinh về.

Lục Huấn đành gọi hai vệ sĩ của Phạm Trường Hải ở , một đưa ông cụ Lục và Lục Kim Xảo về, còn đưa gia đình Vũ Tiến và Thuận Tử về.

Chẳng bao lâu , tất cả hết, cánh cửa sắt lớn của ngôi biệt thự cổ khép , cửa chính phòng khách cũng đóng . Ngôi biệt thự lặng yên trở , chỉ ánh đèn trong nhà chiếu sáng những chữ hỷ đỏ tươi dán khắp nơi, tỏa một khí ấm cúng vui vẻ.

Lục Huấn rót một ly nóng, uống súc miệng, đó ôm Lê Tinh lên lầu phòng tân hôn của họ.

Cửa phòng đóng , Lục Huấn ép cô tường, bàn tay to nâng khuôn mặt cô lên, thấp giọng hỏi: "Mệt ?”

Lúc hỏi câu , cả đè lên cô, chiếc áo đen đó cởi khi tiễn khách, hiện giờ chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng, hai chiếc cúc cởi để lộ cần cổ đỏ ửng cùng yết hầu nhô lên. Hơi thở nóng hổi như ngọn lửa vì uống rượu, cơ thể nóng rực áp cơ thể Lê Tinh qua chiếc sườn xám lụa mỏng, càng khiến cô nóng dần lên.

Lê Tinh cảm thấy cổ họng thắt , môi khô khốc. Cô ánh mắt đang , nhẹ nhàng cắn môi, trả lời câu hỏi của mà chỉ hỏi : “Không tắm ?”

“Tắm.” Lục Huấn cô đáp , nhưng cơ thể vẫn nhúc nhích. Thực thể nhúc nhích, bởi vì đang áp sát cô, mặt vùi cổ cô, nhẹ nhàng cọ qua tai cô.

Hơi thở nóng bỏng ngừng vu.ốt ve tai và cổ, khiến cơ thể cô trở nên mềm mại. Cô nắm chặt vạt áo sơ mi của , tay dùng sức ép eo cho động đậy: "Anh , là em ?”

Anh trả lời, đôi môi lướt nhẹ qua vành tai cô, hôn cũng cắn, chỉ khiến cơ thể cô mềm nhũn, tim như lông vũ ve vuốt, ngứa ngáy khó chịu.

“Anh…”

Lê Tinh cảm thấy chịu nổi việc cứ m.ơn tr.ớn như , định gì đó thì đột ngột hỏi một câu: “Mắt kính của lấy ?”

Lê Tinh ngây một lúc, hiểu hỏi như , mắt kính cô lấy về , chỉ là đó hai gặp, cô cơ hội đưa cho : "Đã lấy về , ?”

“Ở ? Có mang theo ?” Lục Huấn trả lời, chỉ chằm chằm hỏi .

“Đã mang theo, trong túi xách.”

Lê Tinh lấy kính mắt để túi xách mang theo bên . Hôm nay là ngày cưới m, tối qua cô đổi sang túi xách đỏ, lúc chuyển đồ thấy chiếc kính , bèn nhớ là đưa cho , nên bỏ trong túi luôn.

“Túi xách đỏ hôm nay ?”

“Ừm,”

Anh hỏi càng lúc càng chi tiết, vẻ như lấy kính, Lê Tinh nhịn liền hỏi: “Sao ? Bây giờ đeo ? Em lấy cho nhé?”

“Không vội.” Lục Huấn đột nhiên khẽ.

Lê Tinh nghi hoặc , hỏi: "Em mặc váy cưới trông , mặc cho xem ?"

"Bây giờ ?" Lê Tinh kinh ngạc kêu lên.

"Ừ, đợi lát nữa."

Lục Huấn như lơ đãng đáp một tiếng, bàn tay ôm lấy mặt cô nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, chằm chằm cô khàn giọng : "Chúng bộ đồ ." Sau đó ngậm lấy môi cô, nồng nhiệt hôn lên đó.

Suy nghĩ suốt cả ngày, đây chỉ mới thử nếm qua hai , đôi môi đỏ rực ngọt ngào mềm mại, vị ngọt trong miệng giống như tiên dược, còn quyến rũ hơn cả mấy ly rượu ngớ ngẩn uống hôm nay, ngọt ngào như say lòng , khiến thể dừng , mút kiểm soát nổi sự tham lam, từng ngụm từng ngụm, từng chút từng chút, mút nuốt hết bụng.

Một vài ngày sự mật, bốn cánh môi chạm , ký ức lúc bất chợt ùa về, đôi mắt của hai gặp quấn quýt rời, theo từng ngụm hôn sâu, đôi môi đỏ thắm tự động mở , hôn càng lúc càng cuồng nhiệt.

Lục Huần uống quá nhiều rượu buổi trưa và tối, hai ly nóng uống xuống tan rượu nặng nề, nhưng mùi rượu vẫn còn, hòa lẫn với hương , dường như càng say lòng hơn.

Lê Tinh vốn uống rượu, nhưng say rượu nặng, cơ thể như thiêu đốt, cảm giác nóng bừng lên, bộ sườn xám dường như quá chặt, khiến cô cảm thấy căng thẳng. Đôi giày cao gót quá cao, đôi chân mềm nhũn thể vững, kìm bèn tựa lưng sát cánh cửa phía . Tay vốn đang nắm chặt vạt áo sơ mi, từ lúc nào nắm lấy hai cánh tay rắn chắc của . Cô khẽ ngửa đầu nhận lấy nhiều hơn. Người đàn ông nắm lấy cái gáy trắng như ngọc, cúi đầu li.ếm cắn dọc theo đường cong cần cổ.

Hai chân Lê Tinh mềm nhũn, như điện giật, cô trượt xuống cánh cửa nhưng đôi chân dài của chặn . Anh dùng lực siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, ôm lấy cơ thể cô lên đùi , tiếp tục siết chặt gáy cô, mải mê hôn.

Trong phòng chỉ một ngọn đèn ấm áp, sáng lắm, nhưng đủ để chiếu sáng căn phòng tràn ngập màu đỏ cùng hai cửa.

Không từ lúc nào, đàn ông đang quấn quýt bên tai và cổ phụ nữ, cúi đầu cắn lấy những chiếc cúc tinh xảo chiếc sườn xám đỏ thẫm.

Loading...