Cô Vợ Xinh Đẹp Tiêu Sài Hoang Phí - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-06-27 23:19:02
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em yêu , thể c.h.ế.t . Nếu chết, em sống nổi …”

Cô cứ lặp lặp , những cảm xúc sợ hãi và hoảng loạn trong giấc mơ như nhấn chìm cô.

Lục Huấn chìm giấc ngủ sâu, mơ màng thấy Lê Tinh gọi . Khi đến tiếng gọi ông xã mà đây cô từng dùng, cứ ngỡ đang mơ. Dù chắc chắn, nhưng vẫn mở mắt .

Dưới ánh sáng mờ nhạt, thấy Lê Tinh đang nghiêng , bàn tay cô vẫn đặt khuôn mặt .

Một đôi tay lạnh như băng.

“Có chuyện gì ?”

Lục Huấn vội dậy, đưa tay ôm lấy cô. Tay còn định với sang bên để bật đèn, nhưng Lê Tinh ôm chặt lấy : Em mơ một giấc mơ, em sợ quá!”

“Em mơ thấy gì?”

Cô run rẩy trong vòng tay , rõ ràng là dọa nhẹ. Lục Huấn kịp bật đèn, chỉ siết chặt cô hơn, vỗ nhẹ lên vai cô, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô để an ủi: "Đừng sợ, ở đây, .”

“Em…”

Lê Tinh định rằng mơ thấy chết, nhưng chỉ cần nghĩ đến chữ “chết,” cổ họng cô nghẹn thể . Một lúc lâu , cô mới khẽ : "Em mơ thấy lang thang đầu đường xó chợ, đến một tô mì lạnh cũng tiền mua.”

“…Đến tô mì lạnh cũng tiền mua?”

Lục Huấn ban đầu lo lắng, nhưng xong câu , suýt bật . Anh suy nghĩ một chút với tay bật đèn bàn. Ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống, cúi đầu cô.

Khuôn mặt Lê Tinh vẫn còn tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi còn vương giọt nước mắt. Mái tóc xoăn bồng bềnh vài sợi lộn xộn, do cô hoảng sợ mà túm lấy . Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ vẻ tiều tụy và đáng thương.

Nhìn cô như , Lục Huấn thấy xót xa. Anh đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô: "Chỉ vì chuyện đó mà em sợ đến ? Em thể lang thang đầu đường xó chợ, đến tô mì lạnh cũng tiền mua ? Dù phá sản, cũng để em rơi tình cảnh đó .”

Như nghĩ đến điều gì, mỉm cô: "Hơn nữa, chẳng em còn một rương hồi môn ?”

Lê Tinh há miệng, định rằng trong giấc mơ còn nghiêm trọng hơn cả phá sản, ngay cả hồi môn và những gì để cũng cô tiêu sạch. đây là đêm tân hôn, những lời may mắn như thì thật . Chỉ cần nghĩ đến thôi cô cũng tự nhủ thầm trong lòng rằng chuyện đều suôn sẻ, tránh để giấc mơ ứng nghiệm.

“Ngay cả hồi môn em cũng tiêu hết, cả tiền của cũng em xài sạch.” Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô chỉ thốt câu .

Nghĩ đến giấc mơ đó, về chuyện thế giới là một cuốn sách, Cố Như là nữ chính còn cô chỉ là kẻ đối lập ăn hại, Lê Tinh nhịn hỏi Lục Huấn: "Anh xem, khi nào thế giới chúng đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết ? Chúng chỉ là những nhân vật phụ, còn nhân vật chính là ai đó xuyên từ tương lai tới…”

“Tiểu thuyết? Xuyên ?”

Lục Huấn cô hỏi mà ngớ . Anh bật phản ứng : "Dạo em quá nhiều Liêu Trai Chí Dị ?”

“Đến mơ cũng kỳ lạ như thế.”

“Xuyên từ tương lai? Xuyên cả thể qua? Bây giờ ngoài tuy cần giấy giới thiệu, nhưng ở trọ khách sạn cũng cần chứng minh nhân dân. Người từ nơi khác đến ở lâu còn giấy tạm trú. Không hai thứ đó thì thành kẻ vô gia cư, hộ khẩu đen chắc chắn sẽ kiểm tra.”

“Nếu là nhân vật chính, cũng thể. nếu ai giải quyết giúp vấn đề giấy tờ, thì sớm muộn cũng chú ý. Vấn đề danh tính dễ xử lý . Có khi khác nghĩ sống thoải mái hơn mới là nhân vật chính.”

“Nhân vật chính trong mơ của em là ai quanh đây ? Anh chẳng thấy ai như thế cả.”

“….Không xuyên cả thể, mà là linh hồn xuyên . Cô nhập một cơ thể trong thế giới ."

“Nhập hồn ?” Lục Huấn nhịn , bật bất đắc dĩ cô: "Em nghĩ thế giới ma ? Vậy vài ngày nữa chúng đến chùa thắp hương nhé.”

“Dù những chuyện thần kỳ như , thì cũng chẳng liên quan đến chúng . Mỗi đều là nhân vật chính trong cuộc đời , chỉ là góc khác thôi. Chúng chỉ cần sống cuộc đời là đủ.”

Anh liếc đồng hồ tủ, bây giờ là 4 giờ 40 phút sáng, gần 5 giờ. Hôm qua giờ dậy, nhưng hôm nay vì cô bên cạnh nên thức sớm. Cũng bàn về Liêu Trai triết lý phức tạp gì đêm tân hôn, nhất là khi cô cần nghỉ ngơi. Anh đưa tay xoa xoa mái tóc rối của cô, nhẹ nhàng dỗ dành:

“Được , chỉ là một giấc mơ thôi, những điều em mơ thấy sẽ bao giờ xảy . Chúng nên ngủ , mai còn đến Cục Dân Chính lấy giấy đăng ký kết hôn nữa.”

“Dạo sắp xếp tiền nong trong tay. Theo cách em tiêu tiền bây giờ, dù kiếm thêm trong 5 năm thì vẫn đủ. Hôm em thẻ quẹt hết hạn mức ? Anh mở thêm một cái thẻ mới ở ngân hàng, hạn mức tăng lên, 50 nghìn tệ, để trong ngăn tủ , mai lấy nhé.”

“Ngủ nào. Em đó chẳng buồn ngủ ? Ngủ chút xíu tỉnh, giờ buồn ngủ nữa ?”

Lê Tinh đương nhiên vẫn buồn ngủ, mí mắt cô nặng trĩu, đầu óc mơ hồ. giấc mơ thật sự quá đáng sợ, khiến cô bừng tỉnh. Lục Huấn cũng đúng. Làm chuyện Cố Như nhập hồn? Nếu , thì gia đình cô chắc chắn sẽ phát hiện đầu tiên.

Hơn nữa, nếu thực sự hồn ma, thì tất cả những c.h.ế.t đều thành ma ? Vậy linh hồn ban đầu trong cơ thể Cố Như ? Có lẽ gần đây cô quá nhiều tiểu thuyết, cô Lục Kim Xảo về Cố Như nên mới để đầu óc bay xa như thế.

Trước đây cô còn mơ trở thành một trong bảy tiên nữ, xuống trần đánh phạt Đổng Vĩnh vì dám trộm lúc cô tắm cơ mà.

“Ừm, .”

Nghĩ thông suốt , Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là một giấc mơ, đáng tin. Những điều đó sẽ xảy , Lục Huấn sẽ chết, cô cũng sẽ sống như một kẻ điên, mượn tiền mua sắm cuối cùng trắng tay, lang thang đầu đường xó chợ, đến một tô mì lạnh cũng mua nổi.

giấc mơ đó thật sự quá đáng sợ, đáng sợ đến mức cô vẫn cảm thấy nó thực, khiến lòng cô còn sợ hãi. Cô nhịn ôm lấy Lục Huấn, ngẩng đầu : "Vậy ôm em ngủ . Nếu em giấc mơ cho tỉnh dậy, chỉ cần chạm em sẽ sợ nữa.”

Ánh mắt cô ánh lên vẻ phụ thuộc rõ ràng, giọng mềm mại đến mức khiến thể nhớ tới cảnh từng nâng cổ chân cô lên, giữ chặt hai đầu gối của cô. Khi đó đôi mắt cô đẫm lệ, nhưng vẫn dựa dẫm , giọng nhỏ nhẹ khiến trái tim mềm nhũn hóa thành nước. Làm thể yêu cô cho đủ đây?

“Được , sẽ ôm em ngủ. Em gối lên tay , ?”

Lục Huấn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi vẫn còn sưng đỏ của cô, vòng tay ôm lấy vai cô cùng xuống. Lúc nãy cũng ôm cô ngủ, chỉ là lo cô thoải mái nên chỉ để hờ tay lên eo cô. Lần trực tiếp kéo cô lòng, ôm chặt lấy cô một kẽ hở.

“Ngủ , dù em mơ thấy gì cũng đừng sợ, ở đây .”

“Ừm.” Vòng tay mạnh mẽ, thở từ khiến cô cảm thấy an tâm. Lê Tinh trong vòng tay , điều chỉnh tư thế để thấy thoải mái hơn, khẽ đáp một tiếng nhắm mắt.

Lần mơ thấy gì nữa, ngủ một giấc sâu và ngọt ngào.

*****

Sáng sớm bảy giờ, ánh nắng bên ngoài xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu , Lục Huấn mở mắt tỉnh dậy. Đây là buổi sáng thức dậy muộn nhất trong suốt một năm qua.

Trong vòng tay , một chút trọng lượng nhẹ đang áp lên cánh tay, cúi đầu xuống, đó là hằng mong nhớ.

Cô ngủ say, khuôn mặt tinh tế trắng nõn như sứ, má ửng hồng. Đôi mắt vẫn còn chút đỏ do đêm qua. Đôi môi nhỏ nhắn chút khô do mất nước, cộng thêm vết sưng vẫn tan hẳn, khiến đôi môi càng thêm đỏ mọng, toát lên một nét quyến rũ khó cưỡng.

Anh kiềm lòng , cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi quyến rũ , cảm giác mềm mại ngọt ngào vẫn như , nhịn mà hôn thêm nữa.

Lê Tinh ngủ say, chỉ cảm thấy đôi môi phiền, cô nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng.

Sợ cô thức giấc, Lục Huấn vội dừng , ánh mắt dịu dàng cô thêm một lúc cẩn thận buông cô , nhẹ nhàng rời khỏi giường.

Sàn nhà lộn xộn, thùng lễ đặt cạnh đầu giường, những quả long nhãn, hạt sen và đậu phộng vương vãi khắp nơi. Quần áo rải rác, ga giường, váy cưới và cả bộ sườn xám nhăn nhúm với khuy cắn hỏng, dây đai đứt rời.

Lục Huấn vốn là thích gọn gàng. Trong quân đội, giường của luôn chỉnh tề hơn khác, đồ đạc đều xếp ngay ngắn theo một đường thẳng. Thế nhưng khi cảnh tượng bừa bộn , hề thấy khó chịu, ngược một loại cảm giác thỏa mãn, tinh thần sảng khoái như chạy vài vòng buổi sáng sớm.

Anh nhanh chóng dọn dẹp đống đồ đạc sàn, nhặt các loại hạt bỏ thùng lễ, thu gom quần áo vương vãi. Sau đó bước phòng tắm dọn dẹp tiếp, nhưng lo sợ cô thức giấc nên mở nước rửa mặt trong đó.

Quần áo của cả hai, bao gồm bộ váy cưới và ga giường đều giặt sạch. Đồ dính dấu vết của đêm qua, dùng máy giặt mà giặt tay. Những công việc thành thạo, như sống độc lập nhiều năm.

Chưa đầy một giờ, sân phơi đầy đồ, từng món vắt khô kỹ lưỡng, cần đến chế độ vắt của máy giặt mà chỉ còn vài giọt nước nhỏ xuống.

Giặt xong đồ, cầm chìa khóa xe ngoài, đến tiệm thuốc mua ít thuốc mỡ ghé cửa hàng bán món cá viên hoành thánh mà cô thích ăn, mua mang về nấu. Mọi việc thành nhanh gọn, cũng chỉ mới hơn tám giờ.

Nhớ tới giấc mơ cô sợ hãi tối qua, Lục Huấn cầm theo thuốc lên phòng. tới cửa, thấy tiếng động nhẹ từ trong phòng truyền .

Lê Tinh thấy tiếng mở khóa, mơ màng mở mắt, vẫn còn ngái ngủ. Phòng rèm nhung che kín, ánh sáng bên ngoài chỉ lọt chút ít, trông như trời tờ mờ sáng. Cô ngẩng đầu , mắt liếc sang xung quanh lẩm bẩm hỏi: "Mấy giờ ?”

“Em tỉnh ?”

Lục Huấn bước tới bên giường đỡ cô dậy, lấy chiếc gối lưng cô để cô tựa : "Tám giờ bốn mươi mấy phút, tới chín giờ. Em ngủ thêm ? Nếu mệt thì ăn chút gì đó ngủ tiếp, chiều nay chúng còn đăng ký kết hôn.”

“Đã gần chín giờ ?” Cô ngờ muộn thế , liếc rèm cửa hai bên, chợt hiểu : "Anh kéo rèm , bảo em ngủ đến giờ vẫn trời sáng.”

“Anh em ngủ thêm chút nữa. Tối qua ngủ muộn, dậy sớm tinh thần ."

Giọng cô khi tỉnh dậy chút khàn khàn vì khô khốc, dậy kéo rèm , đến tủ rót một ly nước ấm, đem đến bên giường cho cô.

“À.” Lê Tinh nhận lấy chiếc ly, lắng lời giải thích của , trong lòng ngọt ngào, khóe môi cũng khẽ nhếch lên: "Vậy dậy lúc nào? Em hề .”

“Hơn bảy giờ.”

Lục Huấn cô uống nước, nhớ đêm qua trong phòng tắm cô liên tục kêu đau, .... Anh khựng một chút, mới hỏi tiếp: "Còn khó chịu ? Anh hiệu thuốc mua ít thuốc về.”

Khó chịu….

Lê Tinh đang uống nước, thấy câu , một vài ký ức chợt ùa về trong đầu, khiến khuôn mặt cô bất giác đỏ lên. Đêm qua khi cạnh cửa, họ vẫn tiến đến cùng. Sau đó, dáng vẻ đeo kính khiến cô kìm lòng mà chủ động hôn .

Sau đó nữa, con sói liền thức tỉnh.

Mạnh mẽ và cuồng nhiệt.

Cơ thể cô rã rời như tan từng mảnh, lúc trong phòng tắm, vẫn còn…

Hình ảnh bế thốc cô lên hiện lên trong đầu, ba , bốn … Lê Tinh cầm ly khẽ nhấp một ngụm nước, đôi môi ướt nhỏ giọng trả lời: "Đỡ hơn , cần bôi thuốc .”

Da cô vốn nhạy cảm, hồi bé học múa cũng ít thương, nhưng đều hồi phục khá nhanh, chắc chuyện cũng ngoại lệ?

“Không cần bôi thuốc?” Lục Huấn nhướng mày, ánh mắt tập trung cô: “Ý là tối nay vẫn ?”

“… Em chỉ là đỡ hơn thôi mà.”

Ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú. Lê Tinh nóng bừng cả mặt, nhịn liếc trộm , nhỏ giọng : “Chuyện thể mỗi ngày ?”

trêu ngượng, nhưng lúc ngượng càng thêm cuốn hút. Đôi mắt Lục Huấn tối , sát ôm lấy cô, ngón tay chạm vành tai nóng ấm, cúi đầu hôn nhẹ lên tai cô, còn khẽ ngậm lấy, ở bên tai cô khẽ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-xinh-dep-tieu-sai-hoang-phi/chuong-46.html.]

“Sao ? Nếu em chịu , chỉ mỗi ngày, ban ngày buổi tối, bao nhiêu cũng .”

Tai cô vốn nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ là nửa tê dại. Cô theo phản xạ co rụt cổ , lời , tay run lên suýt rơi ly nước. Khuôn mặt đỏ bừng, đối diện với ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của , cơ thể cô dường như nóng ran lên. Anh rõ ràng là cố ý, sáng sớm chọc ghẹo cô.

Cô cảm giác một mặt hư hỏng của , nhưng lạ là cô ghét điều đó, thậm chí còn thấy chút thích thú. Cô cắn môi, chịu thua hỏi: “Anh giỏi đến thế ?”

“Hay thử xem?”

Cô bất ngờ táo bạo, ánh mắt Lục Huấn càng tràn ngập ý . Câu như câu hỏi, nhưng giọng điệu cùng bàn tay đang di chuyển bên hông cô rõ ràng cho thấy chỉ cần cô gật đầu, sẽ sẵn sàng ngay lập tức.

Lê Tinh cảm giác da đầu căng chặt, cô dám đùa với lửa nữa, vội : “Đừng mà, em vẫn khỏe!”

“Vậy đợi em khỏe .”

Một buổi sáng khá , phản ứng của cô đáng yêu đến mức khiến chỉ trêu mãi. Lục Huấn khẽ , xoa hôn thêm cái nữa, định hôn môi nhưng cô đột nhiên nhớ đánh răng, liền lấy tay che miệng cho.

“Em rửa mặt đánh răng.”

Lục Huấn ngẩn một chút, đó bật : “Không .”

Trong mắt , cô thế nào cũng đều xinh , thơm tho và ngọt ngào. Sáng nay nếm qua, nghĩ : "Thơm mà.”

Lê Tinh đồng ý, giờ cô luôn hảo nhất mặt , thể chấp nhận việc đánh răng mà hôn , “Phải rửa mặt .”

Cô kiên quyết, Lục Huấn cũng ép, chỉ dịu dàng : "Được, em rửa mặt. Anh giúp em nhé?”

Tối qua cô vững, giúp cô, còn thích việc đó.

Nghe hỏi, Lê Tinh cũng nhớ chuyện tối qua, cúi đầu bộ váy lụa trắng mỏng đang mặc, mặt đỏ lên. Cô lắc đầu từ chối: “Em tự .”

“Anh là bữa sáng xong đúng ? Anh xuống chờ em, em sẽ xuống ngay.”

“Được, xuống đợi em nhà.”

Lục Huấn vốn định đưa đồ trong tay cho cô, nhưng cô đang nghĩ gì mà mặt ửng đỏ hổ, bèn khẽ , gật đầu đồng ý. Nhớ tối qua cô mang dép, qua mép giường đến tủ giày lấy đôi dép cho cô, dặn cô vài câu khi xuống lầu.

Anh , Lê Tinh kéo chăn bước xuống giường. Đầu ngón chân chạm đất, cảm giác khó chịu ê ẩm, nhưng đến mức quá nghiêm trọng, như trong tiểu thuyết miêu tả là thể bước nổi.

Ừm, cũng thể là đến bảy ?

… Ý thức đang nghĩ gì, Lê Tinh vội đưa tay che mặt, nhanh chóng phòng tắm.

Tối qua nhiệt độ giảm, giường cũng coi như lớn, chăn cũng quấn kín nên cô đổ mồ hôi, cũng cần tắm rửa . Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô bàn trang điểm soi gương. Ngoại trừ mấy vết mờ cổ và xương quai xanh, còn sắc mặt cô , da dẻ trắng hồng, hai mắt long lanh như chứa cả hồ nước. Tựa như câu cô từng trong một cuốn sách về đàn ông và phụ nữ, Lê Tinh nghĩ đến đó đỏ mặt.

Sửa soạn xong, cảm thấy gương mặt gì để chê, Lục Huấn đang chờ ở nhà, cô cũng gì cầu kỳ. Lấy chai sữa dưỡng mà để sẵn bàn, đơn giản thoa qua, chỉ là chuẩn ăn sáng nên đồ cũng . Nhìn trong gương với chiếc váy lụa mỏng, đó là chiếc váy mà chuẩn , đây cũng là bảo mua, dường như thích nó. Cô do dự một chút, lấy lược chải tóc gọn gàng xuống lầu.

Dưới nhà, Lục Huấn múc xong chén hoành thánh cá viên đặt bàn. Tay cầm tờ báo sáng nay dở. Nhìn thấy cô xuống, bèn gấp báo đặt sang một bên, bước tới nắm tay cô dẫn đến bàn ăn:

“Sáng nay em còn ngủ, hỏi mà tự mua cá viên hoành thánh. Sau em ăn gì cứ với . Anh sẽ ngoài mua hoặc tự nấu ở nhà.”

Về chuyện nấu nướng, Lê Tinh từng cô chỉ cơm chiên trứng, cà chua xào trứng, mướp xào trứng… tất cả các món liên quan đến trứng xào. Còn thì chịu.

Lúc đó xong, Lục Huấn chỉ , khiến cô hổ đỏ cả mặt. Lúc đó mới nấu cũng , khi bận thì ngoài ăn, hoặc mua đồ về nhà cô ăn ké.

Lê Tinh vui vẻ nhận lời.

cô cũng Lục Huấn tốn quá nhiều công sức nấu nướng cho , thỉnh thoảng một bữa thì , ngày nào cũng bận rộn tiếp khách về nhà lo cơm nước cho cô, bận mệt.

Buổi sáng cũng , thời gian đó ngủ thêm một chút hơn ? Hiện tại đồ ăn trong nhà đều mua sẵn.

"Buổi sáng cứ mua ăn ngoài là , chỗ cũng gần chỗ bán đồ ăn sáng, sáng chạy bộ thì tiện thể mua về luôn, em thích ăn gì thích ăn gì mà." Lê Tinh xuống chiếc ghế kéo , nghĩ ngợi tiếp: "Lúc em , chúng vẫn như ngoài ăn sáng, như tiết kiệm thời gian."

"Được, mấy hôm nữa em thì chúng ngoài ăn." Lục Huấn luôn chiều theo Lê Tinh, đáp, cầm chén giấm bàn thêm cho cô một thìa, cô ăn hoành thánh nhất định cho giấm, như mới ngon.

Hai cùng ăn quen , dần dần khẩu vị cũng giống , bây giờ Lục Huấn ăn hoành thánh cũng cho giấm.

Hai cùng ăn sáng ở nhà, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, yên tĩnh mà ấm áp.

Ăn sáng xong, đồng hồ quả lắc trong phòng khách điểm đúng chín giờ rưỡi.

"Bây giờ đăng ký kết hôn luôn ? Vậy... em lên lầu quần áo." Lê Tinh đặt đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng, nhớ đến chuyện đăng ký kết hôn mà hai bàn bạc từ .

Lục Huấn dậy, lấy hai cái chén chồng lên , : "Tùy em, hôm nay việc gì, nếu em mệt thì nghỉ ngơi thêm chút nữa, chiều chúng đăng ký cũng . Nếu bây giờ , đăng ký xong chúng ngoài ăn trưa, chiều chúng dạo đó, trời lạnh , quần áo mùa thu của em cũng nhiều, thể mua thêm vài bộ. Sau đó mua thêm ít quà ngày mai về nhà tặng bố với các chị nữa."

Lê Tinh suy nghĩ một chút: "Ai đăng ký kết hôn buổi chiều chứ, đều là buổi sáng, em thì , bây giờ thôi."

"Vậy , chúng luôn bây giờ."

Lục Huấn đáp lời, liếc mắt thấy tài liệu bàn đưa cho cô, đặt chén đũa sang một bên, cầm lấy đưa cho cô: "Tinh Tinh, em cầm lấy cái ."

"Đây là gì ?" Lê Tinh ngẩn , đưa tay nhận lấy tập tài liệu, khó hiểu hỏi.

Lục Huấn kéo ghế sát bên cô, : "Tối qua với em ? Mấy hôm sắp xếp tiền mặt của nhà , đều ở trong , ngoài còn sổ đỏ căn nhà ở phố Dương Liễu, cả hợp đồng cổ phần của trạm thu mua thủy sản, trang trại nuôi trồng, công ty mậu dịch sắt thép, đồ gia dụng, công ty vận tải... mà cùng góp vốn với Vũ Tiến."

"Ngoài còn một khoản đầu tư cá nhân, mua vài căn nhà mặt tiền và nhà cũ sửa sang cho thuê, ở Thượng Hải quen một bạn, đang dẫn một nhóm chơi cổ phiếu, cũng theo mua một ít, cũng ở trong , còn cả tiệm tóc Lệ Lệ mà em đây, cũng đầu tư một ít, chiếm một nửa cổ phần."

"Số tiền còn trong sổ tiết kiệm nhiều lắm, nhưng chắc đủ chi tiêu trong nhà một thời gian."

"Ngoài còn mở cho em một cái thẻ mới, hạn mức năm vạn, em quẹt hết thì với một tiếng, gửi , hoặc em lấy sổ tiết kiệm của nhà gửi quẹt, đều ."

"Đều đưa cho em quản lý hết ?"

Lê Tinh nắm chặt thứ trong tay, bỗng cảm thấy nó thật nặng, đây là bộ tài sản của Lục Huấn, cũng giống như khi kết hôn, khi kết hôn thứ đều giao cho cô quản lý.

rõ ràng cô tiêu tiền nhiều đến mức nào.

Quản lý sổ sách của cửa hàng bách hóa thì , quản lý sổ sách của , bản cô còn tin tưởng chính . Vì ngay từ đầu cô định tự quản lý tiền của , thêm giấc mơ tối qua, cô càng định quản lý nữa.

đó là một giấc mơ phóng đại, nhưng cô cảm thấy, đó cũng là một lời nhắc nhở dành cho . H.am m.uốn vật chất của con là vô hạn, giống như cô đây, một tháng cùng lắm là tiêu một nghìn tám trăm, nhiều nhất là hai nghìn là hết cỡ.

hai tháng nay cô tiêu hết bao nhiêu , cô tính nhưng cũng ước chừng .

Con thật đáng kinh ngạc.

Cứ tiếp tục như , chuyện trong mơ chắc sẽ xảy , nghĩ đến việc luôn chiều chuộng, nuông chiều cô, cuối cùng vì cô mà kiệt sức... cổ họng cô nghẹn , ngay cả thở cũng thấy khó khăn.

"Thực , em bàn bạc với một chuyện." Lê Tinh đặt tập tài liệu xuống, nghiêng đầu Lục Huấn .

"Chuyện gì ?" Lục Huấn hỏi cô.

Lê Tinh mím môi, một lát : "Trước đây đưa cho em một cái thẻ hạn mức năm nghìn, với một cái thẻ hạn mức một vạn ?"

"Hai tháng nay em quẹt thẻ quá hạn mức nhiều , chi tiêu lớn, đây em bao giờ tiêu nhiều như , em nghĩ, là cứ như đây, mỗi ngoài đều mang theo một tiền cố định, để tránh tiêu xài kiểm soát."

"Anh gọi điện cho ngân hàng, giảm hạn mức của hai cái thẻ đó xuống, đều còn ba nghìn là , như nếu em quẹt quá hạn mức, gửi tiền cái thẻ mới đưa cho em... như chi tiêu của em sẽ cố định, em tiêu tiền cũng chừng mực." Lê Tinh liếc Lục Huấn: "Chỉ là sẽ vất vả một chút, thể thường xuyên chạy đến ngân hàng..."

"Cái thành vấn đề, thể nhờ kế toán của công ty mỗi ngày gửi tiền thẻ. mà hạn mức ba nghìn thì quá thấp, nếu em trúng món trang sức nào cũng mua ." Lục Huấn cô: "Tinh Tinh, em cố định chi tiêu, ý kiến, nhưng nếu em để kiềm chế bản tiêu tiền, cảm thấy cần thiết."

"Hai tháng nay chúng tiêu xài đúng là nhiều, nhưng những thứ em mua đều là những thứ chúng dùng ? Cũng mua bừa bãi."

"Em , nhưng mà em thấy hơn." Lê Tinh hiểu ý của Lục Huấn, chuyện tiêu tiền đều chiều theo cô, cô vui vẻ, cô mất hứng, nhưng càng như cô càng lo lắng về giấc mơ đó, sợ nó sẽ trở thành sự thật.

Cô xoay đối diện với , đưa tay ôm lấy cổ , đôi mắt trong veo mắt : "Em để em thoải mái tiêu tiền, thể kiếm , nhưng em cũng nghĩ kiếm tiền vất vả, thực em chỉ cần mỗi ngày dạo, thấy đồ thích thì mua là vui , cần mua đồ quá đắt tiền."

Tạm dừng một chút, cô : “Còn một chuyện nữa, hứa với em.”

Cô chủ động ôm lấy cổ , giọng mềm mại dịu dàng. Với , đừng chỉ một chuyện, dù là mười chuyện một trăm chuyện, cũng sẵn sàng đồng ý.

Anh đặt tay eo cô, dùng lực nhấc cô lên đùi . Cúi đầu cô, cô vẫn mặc chiếc áo hai dây mà tối qua chọn. Chất liệu cotton lanh rộng rãi, tôn lên làn da trắng mịn như tuyết. Hai cánh tay mảnh khảnh giơ lên để lộ hai hõm xương quai xanh sâu, như mời gọi ánh mắt đối diện.

Ánh mắt tối , bàn tay đang giữ eo cô bất giác siết chặt hơn, trầm giọng hỏi: “Muốn hứa chuyện gì?”

“Phải tự chăm sóc bản , mỗi ngày để quá mệt mỏi. Có thể xã giao, cũng thể công tác, nhưng uống say đến sáng. Mỗi tối ngủ 12 giờ, mỗi ngày ít nhất đảm bảo ngủ từ 5 đến 6 tiếng. Và tuyệt đối lái xe trong trạng thái mệt mỏi thức đêm.”

“Anh thể hứa với em ?”

Lê Tinh giấc mơ của ảnh hưởng đến cảm xúc nhiều lắm, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh trong mơ, khi Lục Huấn qua đời, Thuận Tử và Vũ Tiến kể rằng những ngày về nhà, mỗi ngày chỉ ngủ nhiều nhất ba tiếng, lòng cô nhói đau, âm ỉ như ai bóp nghẹt.

“Em hy vọng mỗi ngày đều về nhà ăn cơm cùng em, ngủ cùng em… nếu thật sự bận công tác, nhất định những điều hứa với em, ?”

“Em chỉ mong khỏe mạnh, chỉ cần , em cảm thấy cuộc sống bây giờ , cần quá nhiều tiền .”

xong, ánh mắt rời khỏi , tay nâng lên ôm lấy gương mặt , nghiêm túc hỏi: “Anh đồng ý với em nhé?”

Dừng một chút, cô khẽ li.ếm môi, gọi : “Ông xã.”

Ông xã.

Ánh mắt Lục Huấn chấn động, cô chằm chằm hỏi: “Em gọi là gì?”

Có vẻ để tâm đến cách xưng hô . Lê Tinh bỗng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn cố nén sự nóng ran mặt, gọi một tiếng: “Ông xã, đồng ý với em ?”

“Được.” Giọng khàn đặc trả lời. Ngay đó, bàn tay to lớn giữ lấy gáy cô, cúi xuống ngậm lấy miệng cô, mãnh liệt mà nồng nàn mút lấy.

Anh cưới một cô gái ngọt ngào, lúc nào cũng rắc đường lên trái tim , khiến ngọt đến mức nghẹt thở.

Đây nào yêu cầu của cô, mà là tình yêu cô dành cho , tràn đầy đến mức lấp kín trái tim .

Loading...