Cô Vợ Xinh Đẹp Tiêu Sài Hoang Phí - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-26 08:18:45
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tinh Tinh, chiều nay con còn ?"

Mọi uống rượu, bữa cơm kết thúc trong bầu khí thoải mái vui vẻ, ông cụ Lục đặt đũa xuống, bưng tách bàn lên uống một ngụm, hỏi Lê Tinh.

Lê Tinh cũng ăn xong, lấy khăn tay trong túi lau miệng, cô gật đầu: "Vâng ạ, con chỉ xin nghỉ nửa ngày."

"Vậy để Lục Huấn đưa con ." Ông cụ Lục lập tức .

"Một giờ rưỡi ? Còn hơn một tiếng nữa, từ đây qua vẫn còn kịp nghỉ trưa." Ông cụ Lục cúi đầu đồng hồ, Lục Huấn đang im lặng uống : "Con đưa Tinh Tinh đến tòa nhà bách hóa sáu, xong đưa ông và bác Lê đến hồ."

"Vậy ông và bác Lê cứ đây uống ." Lục Huấn chút do dự, đặt tách xuống, dậy.

Lục Huấn cao ráo, lên, Lê Tinh cảm thấy ánh sáng mặt tối một nửa, cô theo bản năng ngẩng đầu , chạm đôi mắt đen sâu thẳm của , cô giật vội vàng cúi đầu xuống.

"Ơ, cần ạ, cứ đưa ông và bố con đến hồ nước là , con tự bắt xe buýt đến đó."

"Không , từ đây đến tòa nhà bách hóa sáu, xe buýt ba mươi phút mới một chuyến, ngoài nắng to như , con sẽ say nắng mất. Bọn ông câu cá chuyện gì gấp, đây uống nghỉ ngơi một lát cũng , tránh chút nóng."

"Chuyện ..." Chỉ là đưa một đoạn đường, từ chối nữa thì là giả tạo , hơn nữa cô đúng là chịu nắng, Lê Tinh mím môi từ chối nữa, cô đầu Lê Vạn Sơn:

"Vậy bố, con nhé?"

Sau bữa cơm, Lê Vạn Sơn ấn tượng khá về Lục Huấn, khiêm tốn điềm đạm, cư xử cũng đúng mực, để như đưa con gái một đoạn đường, cũng yên tâm.

Ông cũng , Lục Huấn ý với con gái , bàn ăn cứ lặng lẽ xoay bàn ăn cho con gái mấy , chu đáo rót rót nước. Mà con gái cũng phản cảm với Lục Huấn, chạm mắt với đối phương mấy , ánh mắt lảng tránh mang theo vẻ e thẹn của con gái.

Nếu , để họ tiếp xúc riêng với , xem thể tiến xa hơn , cũng là điều cần thiết.

Lê Vạn Sơn gật đầu: "Ừ, ."

"Ông nội Lục, con ạ, trời nóng, ông với bố con câu cá nhớ đội mũ rơm, cũng đừng quên mang theo nước." Lê Tinh xách túi lên vai, cầm chiếc ô nhỏ treo lưng ghế, dậy chào tạm biệt ông cụ Lục.

"Ừ, , đừng lo lắng cho bọn ông, ông và bố con mỗi câu đều chuẩn đầy đủ, nóng ."

Nghe Lê Tinh quan tâm, trong lòng ông cụ Lục như uống nước ngọt ướp lạnh, ông vui vẻ , dỗ dành như dỗ trẻ con: "Hôm nay ông nội Lục cố gắng câu hai con cá to, tối nay bảo bố mang về cho Tinh Tinh ăn nhé."

*****

Mặt trời giữa trưa lên đến đỉnh đầu, chiếu thẳng xuống chói chang hơn lúc nãy.

Vẫn khỏi cửa nhà hàng, chỉ cần ngoài cũng thể cảm nhận ánh sáng chói chang đó.

Xe đậu gốc cây ngô đồng lớn ven đường ngoài nhà hàng, bộ đó cũng xa, chỉ mất vài phút, nhưng xe phơi nắng hai tiếng đồng hồ, khí ngột ngạt và mùi khó chịu bên trong thể tưởng tượng .

"Cô đợi ở đây một lát, ngoài lái xe đến." Lục Huấn ngoài, đầu với Lê Tinh.

Da Lê Tinh mỏng manh nhạy cảm, mùa hè chỉ cần phơi nắng một chút là sẽ đỏ, nặng thì còn bong tróc, cô thấy mặt trời sợ, thể lái xe đến thì quá nên vội vàng gật đầu: "Vâng, ."

Không thì chỉ cần gật đầu nhẹ cũng xinh xắn đáng yêu . Lục Huấn mỉm cô, một câu "Nhanh thôi" sải bước ngoài.

Lục Huấn đúng là nhanh, chỉ trong vòng năm phút, xe dừng cửa nhà hàng, xuống xe mở cửa ghế phụ, gọi Lê Tinh lên xe.

Lê Tinh để ý thấy mở cửa sổ xe, chợt hiểu tại lái xe đến , là vì cô ngửi thấy mùi trong xe.

Lúc Lê Vạn Sơn còn giám đốc, nhà máy luôn xe đưa đón ông, lúc đó Lê Tinh cũng thỉnh thoảng nhờ xe, mỗi lái xe đều là thư ký của ông. Thư ký họ Quách, việc nhanh nhẹn, chỉ điều chú ý đến tiểu tiết, mỗi lên xe Lê Tinh đều bịt mũi một lúc.

Lê Tinh gần như quen , ngờ chịu đựng chuyện .

khỏi liếc .

Lục Huấn mở cửa xe xong rời ngay, xe phơi nắng hai tiếng đồng hồ, lúc cửa xe nóng hổi, ngón tay Lê Tinh trắng nõn mảnh mai chịu nóng như , đợi cô , đóng cửa xe cho cô.

Nhận thấy ánh mắt của cô, cúi đầu cô, hỏi: "Sao ?"

Lê Tinh chỉ là thấy chu đáo, theo bản năng ngẩng đầu , nhưng ánh nắng mặt trời, dáng vẻ sống mũi cao, mắt sâu của đàn ông thật sự thu hút, khiến cô đến ngẩn .

"Không, gì, cảm ơn ."

Lê Tinh hồn, mặt đỏ bừng trả lời, cúi chui ghế .

Lục Huấn mỉm , đáp một câu khách sáo, nhẹ nhàng đóng cửa xe vòng qua đầu xe lên ghế lái.

Xe khởi động chạy về phía tòa nhà bách hóa sáu, trong gian kín mít chỉ thấy tiếng gió rít bên ngoài khi xe chạy.

Ghế phụ và ghế lái chỉ cách đầy một cánh tay, đối với nam nữ xa lạ, đây là cách gần, gần đến mức thể ngửi thấy mùi hương đối phương. Bầu khí như đối với những đôi tình nhân là chất xúc tác tăng tiến tình cảm, còn đối với những mới gặp mặt đầu trong buổi xem mắt, thì chỉ sự ngại ngùng và gian nan.

Lê Tinh , ngón tay cứ nghịch dây túi xách, bao lâu in hằn vết đỏ những ngón tay trắng nõn.

"Đôi giày hôm qua, thím thích." Liếc mắt thấy ngón tay đỏ ửng của Lê Tinh, Lục Huấn chủ động phá vỡ sự im lặng.

"Hả? Thím thử ạ? Có thấy thoải mái ạ?" Lê Tinh ngơ ngác một chút, đó hồn hỏi thăm.

"Ừ, thử , thím thoải mái, đặc biệt thích, mang cởi ." Lục Huấn đáp, đầu cô: "Cũng cảm ơn cô nhường."

"Vậy thì , đôi giày đó đúng là thoải mái!"

Lê Tinh lập tức mỉm , hai hàng lông mày cong lên, món đồ mà nhường trong đau khổ, khác thật sự yêu thích và trân trọng, trong lòng cô cảm thấy vui.

"Chân kén giày, những đôi giày tạm ở tòa nhà bách hóa sáu đều thử qua, đôi đó là đôi thoải mái nhất, ban đầu định mua về giày ."

Lục Huấn khẽ nhíu mày: "Vậy là cô giày nữa ?"

Đồ nhường , Lê Tinh cũng nhắc đến nữa, nếu cứ nghĩ mãi trong lòng sẽ thoải mái, cô xua tay: "Không , cũng thiếu mỗi đôi đó, gặp đôi nào phù hợp thì mua là ."

Lục Huấn khuôn mặt tươi rạng rỡ của cô, "Cuối tuần rảnh ? Tòa nhà bách hóa hai khi mở rộng, tháng cải tạo , khu vực giày dép quần áo nhập thêm mấy thương hiệu của Thượng Hải, cuối tuần chúng thể cùng xem, ưng ý."

Anh đang hẹn cô chơi ?

Nhịp tim Lê Tinh bỗng nhiên tăng nhanh, ngón tay đang nghịch dây túi xách dừng , co quắp: "Quà cảm ơn, tặng ?"

"Ừ, tặng thêm nữa." Lục Huấn đường phía , đầu cô.

"Một đôi giày trả tiền, đáng nhận hai quà cảm ơn chứ, hào phóng ." Lê Tinh khẽ lẩm bẩm.

Ngước mắt , thấy vẫn bình tĩnh, khóe môi nở nụ như thấy lời cô , cô khựng , khẽ mỉm : "Thực , mới là cảm ơn ."

"Cảm ơn ?" Lục Huấn ngạc nhiên.

"Cảm ơn giúp bảo ví tiền, còn tặng thêm một đôi giày."

Cô đúng là cảm ơn ,

giúp cô giữ chín mươi tệ, nếu với tình hình mà Lê Hà Dương miêu tả, chắc chắn cô sẽ dễ dàng vượt qua.

"Nói như , cũng đúng?" Lục Huấn đang lái xe, thể cứ về phía cô mãi, chỉ thể thỉnh thoảng liếc cô, , bật .

" , chỉ là một đôi giày thôi mà, hơn nữa lúc đó cũng trả tiền, đúng thì đó là giày của , thật sự trả tiền mua, cũng chắc tranh với . Hơn nữa lợi một ."

Lê Tinh tỏ vẻ cần để tâm, chỉ là một đôi giày thôi mà.

Lục Huấn chỉ đành mỉm gật đầu: "Ừ, đúng ."

Bầu khí trong xe dịu , còn ngại ngùng như lúc đầu nữa.

"Vậy, cuối tuần rảnh ?"

Từ nhà hàng đến tòa nhà bách hóa sáu xa, chỉ đầy hai mươi phút lái xe. Thời điểm giữa trưa nên đường cũng thấy mấy chiếc xe, lái nhanh nhưng quãng đường cũng hơn nửa, sắp đến nơi , Lục Huấn nắm chặt vô lăng, giảm tốc độ, hỏi nữa.

Anh thật sự hẹn cô chơi.

Khóe môi Lê Tinh khẽ nhếch lên, cô trả lời thẳng, chỉ : "Cuối tuần chúng đều nghỉ, nhưng thỉnh thoảng cũng bận chút việc khác, rảnh thì ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-xinh-dep-tieu-sai-hoang-phi/chuong-6.html.]

Câu trả lời ...

Lục Huấn bất đắc dĩ , cảm thấy khó xử, sống hai mươi bảy năm, đầu tiên chủ động hẹn khác chơi mà từ chối hai , nhưng cũng thể để ông nội mặt hẹn thêm nữa.

"Vậy cuối tuần thể thu xếp thời gian rảnh ? Bên tòa nhà bách hóa hai tuần hội chợ triển lãm, chắc sẽ náo nhiệt."

Lê Tinh ba ngày mua sắm là chịu , mấy toà nhà bách hoá lớn chỗ nào quen thuộc, hơn nữa bây giờ cô đang việc ở toà nhà bách hóa sáu, càng nắm rõ tin tức của các toà nhà bách hoá khác hơn. Bên tòa nhà bách hóa hai dạo đúng là sôi động, cô đến xem từ lâu .

mỗi cô đến tòa nhà bách hóa một hoặc hai, đều tiêu hết tiền lương một tháng của Ba cô, bây giờ trong túi cô tiền, trong lòng cô tuy nhưng dám dễ dàng đồng ý.

Cô khẽ vu.ốt ve dây túi xách, một lúc mới : "Bên tòa nhà bách hóa hai đúng là lâu đến, cũng xem thử, xem đổi thế nào, nhưng hôm qua mua nhiều đồ về nhà , còn gì để mua nữa."

"Vậy thì dạo chơi xem náo nhiệt, sáng chủ nhật đến đón cô nhé? Cô thường dậy lúc mấy giờ?"

"Hình như, vẫn đồng ý mà." Lê Tinh nghiêng đầu Lục Huấn.

"Vậy cô đồng ý ?" Lục Huấn thấy phía xe, tấp xe lề đường, giảm tốc độ từ từ dừng , đầu cô.

"Tinh Tinh, chắc cô cũng sơ qua về tình hình của . Năm nay hai mươi bảy tuổi, hơn cô nhiều tuổi, đây từng yêu đương, xem mắt mấy , sự nghiệp của hiện tại chỉ thể coi là mới bắt đầu, nhưng cũng áp lực kinh tế, thể bận rộn nhưng sẽ cố gắng hết sức dành thời gian cho cô, cô gì, cũng sẽ cố gắng hết sức đáp ứng..."

"Cô, đồng ý tìm hiểu và thử tiếp xúc với ?"

Anh gọi tên cô, nghiêm túc , đôi mắt đen cô chăm chú, trong mắt ánh lên tia nắng chiếu từ cửa sổ xe, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

Tai Lê Tinh bỗng nhiên nóng bừng, cô mặt , " suy nghĩ ."

Giọng lớn nhỏ, mang theo vẻ e thẹn của thiếu nữ.

Lục Huấn dái tai đỏ ửng của cô, đáp: "Ừ, bây giờ cô cứ suy nghĩ ."

Mười hai giờ rưỡi, xe đến cửa tòa nhà bách hóa sáu. Lục Huấn xuống xe , vòng qua đầu xe mở cửa cho Lê Tinh.

Lê Tinh cầm chiếc ô nhỏ bên cạnh xuống xe, thấy Lục Huấn đang mặt , cô siết c.h.ặ.t t.a.y cầm ô, : "Cảm ơn đưa đến đây, lái xe cẩn thận."

Lục Huấn trả lời cô ngay, cúi đầu cô hỏi: "Cô suy nghĩ xong ?"

Anh gần cô, chỉ cách một nắm tay, cảm giác như thở của hai đang quấn quýt lấy , ngoài trời nóng nực, chỉ lạnh phả từ trong xe, Lê Tinh giữa nóng và lạnh, nhịp tim dần dần tăng nhanh.

Cô ngẩng đầu , ánh mắt sắc bén, thậm chí thể là dịu dàng, nhưng khiến cảm giác thể trốn tránh.

"Tám giờ rưỡi nhé, đây." Lê Tinh cắn răng một câu, vòng qua chạy nhanh .

Tiếng giày cao gót vang lên mặt đất, ngẩng đầu lên, con gái mặc váy xanh lá cây đang chạy vụt lên bậc thang của tòa nhà bách hóa, chẳng mấy chốc chiếc váy xanh biến mất ở cửa .

Tám giờ rưỡi.

Lục Huấn cửa tòa nhà bách hóa, khẽ , một lúc mới từ từ thu hồi tầm mắt, đóng cửa xe ghế phụ, ghế lái khởi động xe.

*****

"Cô , đuổi theo cô ?"

Lê Tinh chạy một mạch qua lối dành cho nhân viên lên văn phòng ở tầng bốn của tòa nhà bách hóa, mãi đến khi chỗ việc của , tim cô vẫn đập thình thịch ngừng, đột nhiên thấy giọng bên cạnh, cô giật suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Tình Tình, cô dọa c.h.ế.t !"

Lê Tinh nghiêng , đầu cô bạn đồng nghiệp Phương Tình với bộ mặt đang ngái ngủ thò đầu sang chỗ cô.

"Dễ dọa , bình thường cô như mà?" Phương Tình ngáp một cái, Lê Tinh: "Sáng nay cô đấy? Xin nghỉ nửa ngày."

"Không cả, nhà khách, ăn cơm với lớn."

Lê Tinh tạm thời cho khác chuyện xem mắt nhanh chóng bạn trai, cô trả lời qua loa với Phương Tình, hỏi : "Sao hôm nay cô về nhà?"

Đồng nghiệp việc ở tòa nhà bách hóa sáu đa đều ở gần nhà, buổi trưa cơ bản đều về nhà nghỉ trưa, nhà Phương Tình cũng ở gần đây, buổi trưa cô còn về nhà nấu cơm cho em trai năm tuổi, bình thường giờ ở chỗ việc.

"Đừng nhắc nữa, trưa nay tranh thủ xem mắt với , ưng ý nên cãi với bà một trận." Phương Tình nhắc đến chuyện của là thấy phiền, cả khuôn mặt ủ rũ.

"Cô cũng xem mắt ?" Lê Tinh kinh ngạc, nhận lỡ lời dùng từ "cũng", cô vội vàng chữa cháy: "Toà nhà bách hoá của chúng dạo nhiều xem mắt lắm, Xảo Xảo ở nhà cũng đang xem mắt."

"Cũng đến tuổi mà, chúng giống cô, xinh , gia đình điều kiện, nhiều theo đuổi, tìm đối tượng lúc nào cũng , cần vội."

Lê Tinh bĩu môi im lặng, cô chuyện riêng của ở cơ quan.

"Bây giờ chỉ mong từ trời rơi xuống bạn trai thôi, haiz!" Có lẽ quen với việc Lê Tinh thỉnh thoảng im lặng lắng , cũng lẽ tìm chuyện, Phương Tình tự .

"Cũng cần vội vàng như chứ, cô mới hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn hai tuổi."

Phương Tình nhỏ hơn Lê Tinh hai tuổi, năm nay tròn hai mươi, cô nghiệp trung học xong thì học kế toán ban đêm, năm nay lấy chứng chỉ, nhờ nhà xin giúp mới thủ quỹ ở tòa nhà bách hóa sáu.

Gia cảnh nhà cô bằng nhà họ Lê, nhưng đều là công nhân viên chức, lẽ cần vội vàng như .

"Không chỉ là chuyện tuổi tác,"

Phương Tình xua tay, cô dậy quanh văn phòng, ngoài hai họ còn ai khác, mới xuống, tỏ vẻ thần bí nhỏ với Lê Tinh: " , cấp thể sẽ sáp nhập tòa nhà bách hóa sáu, đến lúc đó còn chúng điều , nên mới tranh thủ lúc , công việc của còn tạm mà nhanh chóng tìm đối tượng."

"Tòa nhà bách hóa sáu sẽ sáp nhập?"

Lê Tinh nhíu mày, quan hệ của cô ở tòa nhà bách hóa sáu tệ, thậm chí ở mấy toà nhà khác cô đều quen, tổng giám đốc của tòa nhà bách hóa một còn là chú Hai của cô, cô từng đến tin .

"Phương Tình, cô tin ? Cô chắc chắn chứ? Tòa nhà bách hóa sáu đúng là kinh doanh kém nhất trong các toà nhà bách hoá, nhưng ít nhất thua lỗ, so với tòa nhà bách hóa ba năm nào cũng thua lỗ thì hơn nhiều, hơn nữa sáp nhập, sáp nhập thế nào, đóng cửa ? Khu Giang Đông chỉ mỗi tòa nhà bách hóa sáu mà thôi, tòa nhà bách hóa hai tuy cách Giang Đông xa nhưng dù cũng tiện, nếu đóng cửa tòa nhà sáu, e là dân Giang Đông sẽ đồng ý ..." Chuyện liên quan đến bát cơm của , Lê Tinh quan tâm.

Nghe Lê Tinh , Phương Tình bỗng nhiên cảm thấy lý, cô nhíu mày: "Chẳng lẽ nhầm?"

"Rốt cuộc cô ai ?" Lê Tinh nghi ngờ .

"Còn ai đây nữa, chị Trương ở bộ phận mua hàng chứ ai."

Phương Tình chống tay lên bàn, nhún vai, cô Lê Tinh, Lê Tinh sống sung sướng, bình thường bao giờ khác, miệng cũng kín đáo, do dự một chút bèn thật với Lê Tinh:

"Mấy hôm , lúc tan quên mang chìa khóa, thì thấy chị Trương và tổng giám đốc đang ở trong văn phòng... mật, nên chuyện ."

!! "Ý cô là, chị Trương và tổng giám đốc, yêu đương vụng trộm ?" Lê Tinh trợn tròn mắt.

Phương Tình vội vàng "suỵt" một tiếng: "Nhỏ tiếng thôi, lỡ đến thấy thì . cũng ngờ, lúc đó sợ c.h.ế.t khiếp, nhưng khả năng nhầm thật, cô nhắc mới nhớ , chỉ thấy "sáp nhập", chắc chắn là tòa nhà bách hóa sáu, khi là bên tòa nhà bách hóa ba."

" , cũng nhanh chóng tìm đối tượng, cô cũng đấy, bây giờ vật giá ngày càng cao, lương của chúng thì tăng, còn suốt ngày phạm sai lầm nên thưởng, cứ tiếp tục thế , đừng là mua quần áo mới, ngay cả cơm cũng sắp mà ăn."

"Nên với , lấy chồng lấy chồng, mặc quần áo ăn cơm, tìm tiền, cần công việc định, chỉ cần tiền!"

"..."

"Haiz, ngủ thêm một lát nữa, mấy đêm nay ngủ ngon, lát nữa còn dọn dẹp hành lang nhà vệ sinh, buồn ngủ quá."

Lê Tinh trả lời Phương Tình thế nào, Phương Tình trút nỗi lòng liền bắt đầu lim dim, cô ngáp một cái gục xuống bàn.

"Ừ, cô ngủ , cũng ngủ một lát."

Lê Tinh , cất túi xách và ô , cũng gục đầu xuống bàn, nhưng nhắm mắt ngủ.

Lời Phương Tình tuy thô thiển nhưng ở một mức độ nào đó là sự thật, mấy năm nay giá cả tăng cao, nhiều thứ đều tăng chóng mặt, đây tiền lương của cô thể tiêu nửa tháng, bây giờ một tuần cũng khó, Hai cũng bắt đầu nhận thêm việc ngoài.

Cô bỗng nhiên hiểu sự sốt ruột của bố khi cô nhanh chóng lấy chồng, nếu vật giá cứ tiếp tục tăng như , đừng là cô, ngay cả chị cô cũng sẽ kham nổi, ai sẽ giúp đỡ cô chứ. Dù họ sẵn sàng tiết kiệm chi tiêu để giúp đỡ cô, thì cô cũng mặt mũi đó, nhưng thế nào tăng thu nhập tiết kiệm chi tiêu. Tiết kiệm chi tiêu cô thử , , tăng thu nhập cô cũng thử , thất bại.

Vậy ?

Lấy chồng giàu... Vậy nên, cô giữ chặt Lục Huấn ?

Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Lục Huấn, Lê Tinh gục đầu lên cánh tay, tay đưa lên khẽ che mặt, dần dần nhịn mà mỉm , xong thấy phiền muộn. Không nghĩ , hẹn hò rủ mua sắm, cô chỉ chín mươi tệ trong , đủ tư cách mua sắm , còn nữa, cô tiêu xài hoang phí ?

Nụ môi Lê Tinh dần dần biến mất, khóe miệng trễ xuống.

Loading...