Cô Vợ Xinh Đẹp Tiêu Sài Hoang Phí - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-06-29 00:01:27
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lê Tinh , chuyện sợi bông hôm qua bàn với Lục và thư ký Quách ." Ngô Hữu Tài Lê Tinh nhắc đến sợi bông thì mặt lộ vẻ khó xử. Có mối quan hệ với Lục Huấn, thêm những hợp tác , Ngô Hữu Tài hề chơi trò thái cực với một ăn lão luyện, thẳng về tình hình thị trường sợi bông hiện tại.

"Vốn dĩ những năm từ tháng Chín đến tháng Mười một là mùa cao điểm nhu cầu sợi bông, nhưng tình hình hai năm em dâu cũng , giá cả biến động lớn, coi như may mắn theo lời khuyên của Lục, trữ một lượng lớn sợi bông thời hạn, còn nhân đó kiếm một khoản, mấy ông chủ xung quanh cùng cũng , nhưng những khác thì , nhiều xưởng tư nhân qua cửa ải , những qua cũng sống dở c.h.ế.t dở."

"Năm nay thị trường ảm đạm như , mấy ông chủ càng thêm thận trọng, tư nhân là , tình hình các đơn vị quốc doanh em cũng hiểu, cũng , nên mùa cao điểm cũng kết thúc sớm."

"Anh khi hai đây, giám đốc Lê đưa cho hai một giá sàn sợi bông, nhưng giá mà giám đốc Lê đưa là giá đáy của nửa đầu tháng, bây giờ gần tháng mười hai, giá sợi bông giảm một nửa."

"Anh và Lục Huấn quen cũng hai năm, Lục Huấn đối xử với nghĩa khí, chắc chắn thể phụ lòng , thế , sẽ tăng thêm mười phần trăm mức giá đưa hôm qua, em thấy ?"

Ngô Hữu Tài quyết định, đồng thời để ý thấy nước trong ly của đều hết, vội vàng pha tiếp.

"Trước khi các đến, liên hệ với mấy ông chủ, bây giờ họ đang ở bên ngoài, buổi trưa sẽ đến đây, sẽ cố gắng thuyết phục họ chấp nhận mức giá ."

"Em dâu thấy thế ?" Ngô Hữu Tài tiếp tách cho Lê Tinh hỏi cô.

Lê Tinh khẽ mỉm , cô , chỉ khẽ chạm tách , hỏi Ngô Hữu Tài: "Anh Ngô, em năm ngoái đến Bắc Kinh quảng cáo cho tất Lệ Toa thì ?"

Ngô Hữu Tài ngờ Lê Tinh đột nhiên hỏi đến chuyện , ngớ , Lục Huấn.

Lục Huấn từ đầu đến cuối đều vợ , thấy Ngô Hữu Tài sang thì cũng né tránh. Vợ chồng chuyện với gì là thể , ngại, đây cũng là chuyện thể .

Ngô Hữu Tài , thừa nhận: "Có chuyện đó. Năm ngoái từ một bạn rằng xưởng đồng hồ Sơn Đông vì đạt thỏa thuận với đài truyền hình về phương thức hợp tác chương trình chào xuân, đổi lấy một quảng cáo bằng miệng chúc Tết dân cả nước đêm giao thừa, doanh bán đồng hồ của họ năm đó tăng gấp hai mươi ."

"Gấp hai mươi , con thật kinh ngạc, liền nghĩ, nếu thể quảng cáo cho tất Lệ Toa, cần quảng cáo buổi tối mà chỉ cần quảng cáo giờ vàng của các bộ phim truyền hình thôi, để dân cả nước đến tất Lệ Toa, thì việc buôn bán xưởng tất của sẽ càng phát đạt hơn ?"

"Vừa năm ngoái một khoản tiền nhàn rỗi gì, liền nghĩ là cứ thử xem , thế là khi sắp xếp xong công việc ở xưởng, liền xách một vali tiền đến Bắc Kinh, nào ngờ," Ngô Hữu Tài , tự giễu. "Cũng là do xốc nổi, khi nghĩ đến việc tìm giúp đỡ, đến đó thì lạ nước lạ cái, lúc đó còn sợ cướp tiền của , ăn mặc cũng rách rưới, chạy đến đài truyền hình thì ngay cả cổng cũng ."

"Công việc ở xưởng cũng nhiều, thì xe đến khu vực Tử Cấm Thành dạo một vòng về, một vali tiền động đến, đổi cho chị Lợi em một chiếc xe mới."

Ngô Hữu Tài cũng là một lạc quan, khi chuyện còn Ngô Hữu Lợi: "Chính là chiếc xe đền cho hai đấy, đợi lát nữa sửa xe cho Lục Huấn xong thì sẽ đổi cho ."

Ngô Hữu Lợi đây vui lắm về chuyện một trăm vạn mà chỉ mười phần trăm cổ phần, nhưng đợi đến khi chị ký hợp đồng xong, nghĩ những lời mà Lê Tinh với Ngô Hữu Tài đó, dần dần cũng hiểu đây là một mối ăn như thế nào.

Ngô Hữu Lợi tham tiền ham lợi, tầm xa lắm, nhưng chị ngốc, nếu bên Lê Tinh thật sự thể phát triển theo như chị dự tính, thì một trăm vạn, mười phần trăm cổ phần sẽ đáng giá bao nhiêu thì thể tưởng tượng .

Trong lòng thông suốt, mặt cũng nụ , thấy lời của Ngô Hữu Tài, chị giật chiếc kẹp tóc màu hồng đầu xuống, liếc Ngô Hữu Tài một cái: "Em hiếm gì cái xe đó, cũng đủ em mua mấy cái quầy , cái công trình khu Hoàng Viên giai đoạn một sắp thành, em còn định mua mười mấy cái quầy nữa, thì , mua một chiếc xe, em chẳng lái mấy ."

Bị móc, Ngô Hữu Tài cũng tức giận, chỉ bưng tách lên nhấp một ngụm.

Lê Tinh Ngô Hữu Tài, trầm ngâm một lát mở miệng: "Anh Ngô, chị Lợi dạo xem tivi ạ?"

Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi hiểu vì Lê Tinh đột nhiên hỏi chuyện , họ , Ngô Hữu Tài đáp: "Vợ chồng ngày thường bận tối mắt tối mũi với quầy hàng với cả xưởng, ít khi nào xem tivi lắm. Chị Lợi em thì tranh thủ xem ở mấy quầy hàng kế bên tivi thôi. Mà em hỏi ?"

"Vậy chị giữa tháng , một bộ phim gia đình sẽ chiếu tivi ?"

Ngoài kinh doanh, Ngô Hữu Lợi thích xem tivi. Vừa Lê Tinh hỏi, nhớ ngay: "Ý em là bộ "Nhà Có Hỉ Sự" đúng ?"

"Vâng, đúng là bộ phim đó."

Lê Tinh gật đầu, tiếp: "Đạo diễn của phim đó là Trần Thủy Hoa."

"Cũng trùng hợp là em một cháu trai đang học ở Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh. Cậu học khoa đạo diễn, năng khiếu về phim. Cả năm nay theo học hỏi đạo diễn Trần Thủy Hoa, trợ lý trường phim, phó đạo diễn, đạo diễn Trần coi như nửa tử mà chỉ dạy."

"Phim truyền hình do đạo diễn Trần thường rating cao. Dù khung giờ vàng chiếu lúc nửa đêm mà rating vẫn ấn tượng. Chỉ phim điện ảnh thì ngược , phim nào là lỗ phim đó. Trước đây, nhiều tranh đầu tư cho phim của đạo diễn Trần. Giờ ông chủ động tìm đến, cũng chẳng thèm ngó ngàng."

"Để gọi vốn đầu tư cho phim điện ảnh sắp tới, ông còn lặn lội dẫn cháu trai em sang tận Cảng Thành, cuối cùng vẫn tay trắng trở về, còn mất thêm một khoản tiền thuê trang phục."

"Anh Ngô cũng đấy, Huấn hiện giờ đang đồ điện gia dụng. Xưởng của sản phẩm như bàn là, máy sấy tóc, nồi cơm điện, quạt điện các loại, còn đang nghiên cứu cả máy sưởi, điều hòa giá rẻ nữa. Anh luôn xây dựng thương hiệu Hồng Thái Dương, quảng bá thương hiệu. Em thì nghĩ, quảng bá thương hiệu thì chắc chắn cần quảng cáo."

" em cũng rõ bây giờ quảng cáo tivi tốn kém bao nhiêu. Ban đầu em định liên hệ với chị họ ở đài truyền hình để hỏi han, nhưng nghĩ chuyện còn , tìm đến chị thì lớn chuyện, nên em gọi điện hỏi thăm cháu trai."

"Cháu em bảo, đạo diễn Trần đang một suất quảng cáo xen giữa bộ phim truyền hình sắp chiếu ai mua. Nếu em thì chỉ cần đầu tư cho phim điện ảnh mới của đạo diễn Trần, ông sẽ thu xếp quảng cáo cho chúng em khi phim truyền hình phát sóng."

"Em đồng ý đầu tư cho bộ phim . Nếu Ngô cần, em thể nhường suất quảng cáo cho ."

"Thật ?" Ngô Hữu Tài thẳng dậy. Anh xem tivi, càng để ý xem phim của đạo diễn nào. để ý thì cũng thể , trong nhà một bà vợ mê phim. Dù mỗi ngày bận rộn, cô vẫn thể tranh thủ xem vài đoạn. Vì thế, bộ phim sắp chiếu cũng xem qua giới thiệu, thấy vẻ , nếu thể chèn quảng cáo thì...

Ngô Hữu Tài nuốt nước bọt Lê Tinh: "Em thật chứ? Em lấy suất quảng cáo đó ?"

Quảng cáo thì đương nhiên vẫn chắc chắn. Dù Lê Tinh nhanh nhẹn đến thì cô cũng cần thời gian để liên hệ với .

Đêm qua, cuộc chuyện giữa Lục Huấn và thư ký Quách ngoài hành lang, Lê Tinh tức giận đến mức suýt chút nữa xông "ba mặt một lời" với hai . Ba cùng đến bàn chuyện ăn, mà chỉ giấu diếm, Lê Tinh thích điều đó.

Kể cả là vì cho cô, cô cũng .

hề yếu đuối như họ nghĩ, khi gặp chuyện chỉ cuống cuồng. cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn, vì đây lúc để nổi giận.

Lê Tinh trở về phòng suy nghĩ xem nên thế nào. Sau đó, thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài hành lang dần xa, cô đoán chắc đang buồn phiền nên ngoài, bèn tìm thư ký Quách để tìm hiểu rõ ngọn ngành chuyện.

Sau đó Lê Tinh về phòng, lấy danh bạ điện thoại , dùng điện thoại của Lục Huấn gọi khắp nơi.

đúng là tình hình hiện tại khó khăn như Ngô . Không ít nhà máy sợi như nhà máy của bố cô, bản bán bao nhiêu hàng còn các đơn vị quốc doanh trả hàng. Những quen với cô đều là bó tay, họ còn cho Lê Vạn Sơn cũng tìm đến họ .

Trong lúc , Lê Tinh đành gọi cho Hà Trân.

quen Hà Trân mấy tháng, hai chuyện chủ yếu là về Phàm Phàm, về việc Lê Tinh chăm sóc, quan tâm Phàm Phàm như thế nào, dành thời gian chơi với bé, mua đồ cho bé, tất cả đều xuất phát từ sự chân thành hề vụ lợi, hề mong chờ báo đáp.

Vì thế, Lê Tinh thể nào mở miệng nhờ Hà Trân giúp đỡ một cách vô cớ , nhất là khi đó là chuyện lớn của nhà máy sợi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định dùng cách trao đổi.

Ý tưởng nảy ở quầy hàng buổi chiều, đó Lê Tinh suy nghĩ kỹ. Nếu cô tự nhỏ lẻ, tiên mở một cửa hàng, nếu thành công thì thể mở thêm vài chi nhánh ở Ninh Thành, nhưng khả năng cao là chỉ dừng ở đó, thể phát triển hơn nữa. Dù một cô cũng hạn, mà cô cũng quá chuyên nghiệp.

nếu chuyên nghiệp, thành lập một đội ngũ chuyên nghiệp để thực hiện ý tưởng , bắt đầu từ một điểm nhân rộng Ninh Thành, lan tỏa khắp cả nước, thì thể thành trong vòng hai ba năm. Mà một khi , họ còn thể kiểm soát nguồn hàng.

Từ trung gian chuyển sang tự sản tự tiêu, thậm chí họ thể học theo chợ đầu mối bán sỉ, nhượng quyền thương hiệu, hoặc kinh doanh thương mại, vươn xa hơn nữa...

Người chuyên nghiệp thì Lê Tinh , nhưng Hà Trân thì . Nếu Hà Trân hứng thú với ý tưởng , chắc chắn thể .

Sau khi gọi điện, Lê Tinh chia sẻ ý tưởng với Hà Trân. Nói xong, cô khá lo lắng, sợ Hà Trân hứng thú. Nếu thì cô mở lời nhờ giúp đỡ chuyện nhà máy sợi như thế nào.

Hà Trân hề từ chối. Mấy tháng nay Hà Trân xem Lê Tinh như em gái, nên kiên nhẫn.

Chị chăm chú ý tưởng của Lê Tinh, gật gù tán thưởng khen ý tưởng , là một dự án thể triển khai.

Cũng như những gì Lê Tinh từng với vợ chồng Ngô Hữu Tài Ngô Hữu Lợi, khi xưa Hà Trân trở về Ninh Thành đầu tư, chị và chồng là Phạm Trường Hải tìm hiểu tình hình tỉnh. Sau để tìm Phàm Phàm, chị càng chạy khắp nơi cả nước, nên một sự am hiểu sâu sắc thực tế về tình hình nội địa.

Ở nội địa hiện tại, việc thúc đẩy tiêu dùng hàng cao cấp giá cao lẽ sẽ cần một chút nỗ lực, nhưng những mặt hàng nhỏ mà Lê Tinh đến chắc chắn sẽ gây bão ở một nơi.

Một sạp hàng tạp hóa bên lề đường cũng thể kiếm tiền, huống chi là một cửa hàng tự chọn rẻ.

Chỉ là thế nào để kiếm nhiều tiền hơn, tạo một cảm giác an tâm cho khi bước trung tâm thương mại, thoải mái lựa chọn, thoải mái lấy, thậm chí là tranh mua sắm để họ thể mua nhiều hơn, tần suất mua cao hơn, đó là một phương thức kinh doanh khác.

Hà Trân là nữ hoàng bách hóa, danh tiếng hư danh mà , là do chính chị gây dựng nên. Khi xưa chị gả cho Phạm Trường Hải, nhà chỉ đồ trang sức châu báu của hồi môn, ngoài chỉ một siêu thị đang bờ vực phá sản.

Thế mà chị vực dậy cái siêu thị nhỏ bé đó, phát triển thành một trong những siêu thị hàng đầu ở Cảng Thành, còn niêm yết sàn chứng khoán nữa.

Tuy rằng quan hệ nhân mạch của hai nhà Phạm - Hà cũng đóng một vai trò nhất định, nhưng quan trọng hơn vẫn là con mắt độc đáo, năng lực vận hành quản lý và năng lực tiếp thị của chính chị .

Chị cái sắc sảo, kiến giải càng độc đáo, đưa nhiều lời khuyên cho Lê Tinh, còn bổ sung thiện những ý tưởng mà Lê Tinh về các kênh thương mại .

Lê Tinh xong vui, cô thẳng: "Vậy chị Trân thấy thì chị tìm nhé. Em chị Trân chắc chắn đội ngũ nhân tài chuyên nghiệp thể việc mà, chị nhất định sẽ thành công."

Hà Trân thì ngạc nhiên, hỏi Lê Tinh: "Tinh Tinh, em với chị những điều là em kế hoạch ?"

Lê Tinh ngại, đây cô thể mở lời, bây giờ xem càng thể mở lời, cô lo Hà Trân sẽ cảm thấy cô quá thực dụng. Cô ấp úng mãi mới thật với Hà Trân, kể đầu đuôi sự việc cho Hà Trân , cho Hà Trân rằng ban đầu cô thật sự định mua một tòa nhà để tự một chuỗi cửa hàng bán sỉ tự chọn, cũng cho Hà Trân rằng cô ý tưởng với Hà Trân là vì điều gì.

Hà Trân xong thì ngớ lâu. Lần chị đưa Phàm Phàm nước ngoài chữa bệnh, giữa chừng trở Cảng Thành một chuyến.

Vì mấy năm nay chị đều bận tìm Phàm Phàm, nên công việc ở Cảng Thành ít khi để ý tới. Dù thì chị cũng giao Thịnh Bách cho em trai Hà Vĩnh Hâm, vì tin tưởng em trai nên bình thường chỉ xem báo cáo tài chính để nắm tình hình tập đoàn và phương hướng. Chuyện khác chị ít khi hỏi tới, dù đến với chị , chị cũng bảo đó đừng .

Lần chị buộc can thiệp, vì Hà Vĩnh Hâm định đá văng giám đốc do chính tay chị đề bạt khỏi hội đồng quản trị.

Đây là giám đốc đại diện cho chị , ý đồ của Hà Vĩnh Hâm quá rõ ràng.

Nhà Hà Trân nhiều chị em, chị em đông thì tranh giành cũng nhiều, Hà Vĩnh Hâm là do chị nuôi lớn, cũng là em trai duy nhất mà chị thiết và tin tưởng.

em trai vốn dĩ thiết khi kết hôn, đúng hơn là khi chị giao Thịnh Bách ở thời kỳ đỉnh cao, thì em trai đáng tin cậy những suy nghĩ khác.

Anh thỏa mãn chỉ là tạm quyền của Thịnh Bách, bộ quyền sở hữu Thịnh Bách. Hai chị em chuyện căng thẳng, Hà Vĩnh Hâm thậm chí còn lớn tiếng đòi rời khỏi Thịnh Bách, để cho chị một cái vỏ rỗng.

Hà Trân tổn thương sâu sắc, điều khiến chị đau lòng hơn là thái độ của nhà, tất cả đều cho rằng chị nên cầm tiền rời .

Họ bây giờ chị cũng thường xuyên về Cảng Thành nữa, những năm nay Thịnh Bách đều do Hà Vĩnh Hâm phụ trách, Thịnh Bách ngày hôm nay đều là công lao của Hà Vĩnh Hâm, coi như thấy sự nỗ lực của chị ở phía .

Cuối cùng Hà Trân cũng nổi giận, cá c.h.ế.t thì lưới cũng rách, đại trượng phu đoạn cổ tay, chị trực tiếp bán đứt bộ cổ phần của tại Thịnh Bách với giá cao cho đối thủ đội trời chung của Thịnh Bách - một tập đoàn bách hóa lâu đời.

Sau đó chị dẫn theo nhóm từng đích đề bạt, trở về nội địa khai phá thị trường.

khai phá thị trường nội địa cần thời gian, hiện tại tòa nhà còn xây xong, xây nhà là chuyện của Lục Huấn và những khác, trong thời gian đám của chị chẳng lẽ để họ rảnh rỗi , nên chị thật sự định tìm cho họ một dự án để .

Dự án của Lê Tinh quả thật là phù hợp nhất, vốn đầu tư nhỏ, thành thì tỷ suất lợi nhuận thể khiến rúng động, thành thì cùng lắm cũng chỉ mất vài trăm vạn tệ, thậm chí còn mất, vẫn còn mấy tòa nhà mà.

Chị niềm tin sự phát triển của nội địa, bất động sản kiểu gì cũng sẽ một cuộc cách mạng, chẳng qua là ba năm năm năm mà thôi.

Không nghi ngờ gì nữa, Hà Trân động lòng. con luôn những khát khao nhất định, khi mất tình , trải qua những đau đớn tột cùng, Hà Trân càng trân trọng càng bảo vệ những tình cảm thuần khiết.

Trong mắt Hà Trân, Lê Tinh chính là một màu trắng thuần khiết .

Theo lẽ thường, sự giúp đỡ của Lê Tinh đối với Phàm Phàm là quá đủ để cô hỏi xin chị nhiều thứ.

Lê Tinh hề , liên quan đến sinh tử của bố , cô đến nhờ giúp đỡ, cũng là tiên nghĩ đến việc cô thể báo đáp điều gì.

Cô thậm chí còn cảm thấy hổ vì chuyện .

Một cô gái như khiến khó lòng nhẫn tâm tổn thương cô, khiến cô chịu thiệt thòi.

Qua hồi lâu Hà Trân : "Ý tưởng của em chắc chắn em tham gia , trong quá trình đó em còn thể nảy những ý tưởng hơn thì ? Dự án chỉ dựa mỗi đội ngũ lãnh đạo là thành công, mà ý tưởng và tầm xa càng quan trọng hơn, cùng ."

Cứ như , Hà Trân đưa đội ngũ của cho Lê Tinh, ba trăm vạn vốn chiếm 20% cổ phần, bên đội ngũ chiếm 10% cổ phần, hai đạt thỏa thuận hợp tác.

Sau , về vấn đề sợi bông của nhà máy sợi, bên Hà Trân thật chú hai của nhắc đến, ông cụ Hà cũng giúp tìm một , nhưng khó, nội địa ai nuốt trôi, đường Cảng Thành thì muộn , cũng đối mặt với vấn đề ép giá.

cách luôn do con nghĩ , hai chị em bàn bạc nửa ngày thật sự nghĩ một cách. Tuy nhiên, cách cần sự phối hợp của Ngô, vài trăm máy dệt tất.

Muốn khác phối hợp ăn, tiên thuyết phục họ, vì hôm qua Lục Huấn trở về khách sạn, Lê Tinh hỏi thăm tình hình về Ngô.

Sau khi xác định Ngô quảng cáo, mà kế hoạch của cô quả thực cũng hạng mục , cô liền bắt đầu liên lạc ngay từ sáng sớm hôm nay. Ban đầu cô định gọi cho họ bên nhà dì, nhưng nghĩ tình hình bên Ngô vẫn rõ ràng, dễ dàng dùng hết mối quan hệ thì quá thiệt, cô vẫn để một cơ hội cho Lục Huấn, vị trí quảng cáo trong buổi tối đài truyền hình quan trọng.

Vả bây giờ còn hai tháng nữa mới đến Tết, thời gian quá dài cũng lợi cho kế hoạch của cô.

Cô nghĩ Lê Hà Niên ở Bắc Kinh mấy năm nay bình thường cũng lui tới đài truyền hình, xưởng phim các nơi, chắc hẳn cũng hiểu về mảng .

Vừa thời gian Lê Hà Niên với cô, gần đây ngày nào cũng chân sai vặt cho một đạo diễn lớn, còn cùng ông thảo luận về các cảnh , hiện giờ ăn ở đều ở nhà đạo diễn , còn cho cô điện thoại nhà của đạo diễn nữa, để cô thể liên lạc với ông bất cứ khi nào.

Thế là lúc ăn sáng, Lê Tinh gọi điện thoại cho Lê Hà Niên. Không tính là quá trùng hợp, cô lo gọi điện thoại quá sớm sẽ phiền nghỉ ngơi, đến giờ ăn cơm mới gọi thì Lê Hà Niên và vị đạo diễn lớn ngoài việc.

Người điện thoại là một bà cụ trong nhà, bà cụ vẻ thích Lê Hà Niên, Lê Hà Niên từng nhắc đến Lê Tinh với bà, nên bà nhiệt tình, đưa điện thoại bên xưởng phim cho Lê Tinh.

Lê Tinh ghi , ước chừng thời gian gọi cho Lê Hà Niên ở xe. Lần qua trung gian chuyển máy, cuối cùng cô cũng liên lạc với Lê Hà Niên. Đôi khi nhiều việc thật sự cần một chút may mắn.

Cô bỏ qua chuyện nhà máy sợi, với Lê Hà Niên về việc một đoạn quảng cáo để đổi lấy một mối ăn, Lê Hà Niên do dự một hồi với cô về việc đạo diễn Trần tính khí kỳ quái Cảng Thành kéo đầu tư thành, định dùng vị trí quảng cáo trong phim truyền hình để đổi lấy đầu tư.

Lê Tinh mà tim đập thình thịch, cô vội hỏi Lê Hà Niên về tiền đầu tư cho phim còn thiếu bao nhiêu.

Lê Hà Niên Lê Tinh lẽ ý tưởng, vội ngăn cô : "Không là một con nhỏ , hơn một trăm vạn, tuy bây giờ nhiều ông chủ đầu tư, nhưng tiếng thua lỗ của đạo diễn Trần vè mảng điện ảnh lan truyền từ lâu , ai chịu đầu tư cho ông cả."

"Cô út, tiền cô đừng đầu tư, bây giờ một quảng cáo chỉ cần mười mấy vạn là , cô quảng cáo thì bên con sẽ liên hệ cho cô, chỉ cần xếp hàng chờ một chút, mất hai ba tháng thôi."

Hai ba tháng, nếu chuyện Lê Tinh còn thể đợi nhưng hiện tại cô , cô một dự cảm, chỉ khi đưa lợi ích thiết thực cho Ngô Hữu Tài, cô mới khả năng thuyết phục .

hơn một trăm vạn, quả thật nhiều, gần đủ cho cô mua hai toà nhà cung ứng.

nỡ bỏ con thì bắt sói, vả tiền cuối cùng chắc là do cô bỏ , cho dù là cô bỏ chăng nữa, nhỡ bộ phim của đạo diễn Trần ăn nên thì .

Với suy nghĩ đánh cược một phen, cô với Lê Hà Niên: "Hà Niên, vị đạo diễn Trần ở đó ? Khoản tiền cô đầu tư, khi nào các con cần thì cô sẽ sắp xếp chuyển khoản, nhưng bên cô cần đạo diễn Trần cho một bảo đảm, bảo đảm đoạn quảng cáo cô sẽ phát sóng đúng giờ, đúng thời điểm cùng với bộ phim, bên cô đang cần gấp, quan trọng."

Giọng điệu của Lê Tinh lộ vẻ nghiêm túc, Lê Hà Niên đột nhiên nhận điều gì, dừng một lát thận trọng hỏi: "Cô út, bên cô chuyện gì xảy ?"

Chuyện nhà máy sợi Lê Hà Niên cũng giúp gì, còn khiến lo lắng, nhưng phát hiện , nếu cô giấu diếm cũng sẽ Lê Hà Niên buồn lòng, cô bèn kể sơ qua sự việc cho Lê Hà Niên .

Sau đó với cháu trai, cô cách giải quyết, bảo cháu trai đừng lo lắng.

Lê Hà Niên ngờ rằng nhà máy sợi của cả vạn ngày xưa mà lớn lên ở đó, bây giờ rơi cảnh khốn đốn kinh doanh nổi như , im lặng lâu mới đáp , chuyện quảng cáo sẽ hỏi , chỉ là đạo diễn Trần ngoài việc hai tiếng nữa mới về, sẽ gọi cho cô .

Lê Tinh nãy giờ vẫn luôn cầm điện thoại, ngoài chờ điện thoại của Hà Chấn Sóc, cũng là chờ của Lê Hà Niên.

Chuyện quan trọng, xác định xong mới thể chuyện tiếp, chuyện hợp tác cũng cần chữ tín, Lê Tinh nghĩ ngợi, bèn thật: "Anh Ngô, giấu gì , lúc khi em quyết định đầu tư tiền, bên đạo diễn Trần ngoài việc , vẫn về, chỉ bảo cháu em chuyển lời, cơ bản là tám chín phần mười, nhưng một câu trả lời chính xác về đạo diễn Trần thì vẫn nhận ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-xinh-dep-tieu-sai-hoang-phi/chuong-67.html.]

"Sáng nay em liên lạc với bên cháu em, hai tiếng nữa mới đến xưởng phim, bây giờ em gọi điện thoại hỏi thử xem về ." Lê Tinh cầm điện thoại gọi cho Lê Hà Niên.

*****

Tại một xưởng phim nào đó ở Bắc Kinh, Trần Thủy Hoa trở về, ông ngoài là để kéo đầu tư.

Vừa về đến nơi Lê Hà Niên chịu đầu tư phim mua vị trí quảng cáo, ông mừng rỡ khôn xiết.

Kết quả câu tiếp theo của Lê Hà Niên dội một gáo nước lạnh ông: "Người chịu đầu tư phim cho thầy là cô út của em, đoạn quảng cáo thầy để em , còn kịch bản cần sửa , em thể để cô em lỗ vốn ."

Mấy năm nay Trần Thủy Hoa phim điện ảnh lỗ vốn, là vì cái gì, chính là vì ông chịu theo đông, bảo ông sửa kịch bản còn khó hơn đòi mạng ông, ông lập tức đập tay xuống bàn, quát: "Quảng cáo thì , dù cũng là việc vứt cho . bảo ông đây sửa kịch bản, đừng hòng!"

"Hơn một trăm vạn mà ông đây sửa kịch bản, ông đây chịu sửa kịch bản thì chẳng đến nỗi kéo đầu tư?"

"Đừng mơ, thể nào, kịch bản của ông đây lắm, tình tiết tình cảm, qua thẩm duyệt vấn đề gì, dựa cái gì mà sửa!"

Trần Thủy Hoa tức đến râu mép cằm dựng ngược lên, mắt trừng trừng Lê Hà Niên: "Cậu lớn gan , dám sửa kịch bản của ông đây."

Đã sớm liệu ông già sẽ nổi giận, mặt Lê Hà Niên hề chút gợn sóng, đợi Trần Thủy Hoa xả hết cơn giận thì đưa một phần kịch bản mà bỏ hai tiếng đồng hồ để sửa đến mặt Trần Thủy Hoa: "Thầy xem thử kịch bản em sửa xem ."

xem! Cậu đem ngay! Thằng nhóc thối, bao nhiêu tuổi ? Chưa từng nổi một bộ phim một tập truyền hình, thậm chí còn nghiệp mà cũng dám chỉ trỏ chuyện của ? Khi phim, vẫn còn để trần chạy rong ngoài đường đấy!”

Trần Thủy Hoa tức chết. Ông thích Lê Hà Niên, cũng coi trọng , nếu chẳng dẫn về nhà ở cùng.

Nửa đời của ông từng kết hôn ly hôn, con trai cũng theo vợ nước ngoài từ mấy năm , lẽ cả đời cũng chẳng về nữa. Ông cô độc một , khó khăn lắm mới trúng một hậu bối ngoại hình ưa , lanh lợi, hiểu chuyện còn tài năng. Ông vốn định truyền bộ kinh nghiệm cho , nhưng chính vì , ông càng thể chịu nổi việc Lê Hà Niên chống đối .

“Xem cái gì mà xem! Mau cất cho ! Nếu xé nát nó ngay bây giờ, tin ?” Trần Thủy Hoa giơ tay định giật lấy kịch bản ném , nhưng khi đối diện với gương mặt non trẻ như ngọc của Lê Hà Niên, ông kìm , chỉ nghiêm giọng cảnh cáo.

Lê Hà Niên lặng lẽ ông, trầm ngâm một chút thu kịch bản, ngay mặt ông bắt đầu lên những đoạn sửa, thậm chí còn tự diễn xuất một phân đoạn.

Cậu thiên phú về diễn xuất lẫn đạo diễn, dù trong văn phòng chẳng bất cứ bối cảnh nào, vẫn thể nhanh chóng hòa nhập vai diễn, mang đến cảm giác chân thực như đang ở trong chính câu chuyện.

Trần Thủy Hoa giật giật thái dương, bực bội dậy định ngoài thì điện thoại bàn việc bỗng vang lên.

Những ngày qua, ông phát danh khắp nơi để tìm kiếm đầu tư, nên chuông reo, ông lập tức bắt máy: “Alo.”

Giọng Trần Thủy Hoa vang dội, mạnh mẽ đầy khí thế.

Ở đầu dây bên , Lê Tinh sáng nay bà cụ rằng đây là điện thoại văn phòng của con trai bà. Cô lấy hết can đảm cất tiếng hỏi: “Là đạo diễn Trần ạ?”

Giọng nhẹ nhàng, mềm mại của cô qua điện thoại khiến nhận là của một cô gái trẻ.

Trần Thủy Hoa sững . Ông chỉ đưa danh cho những tay ăn thô kệch, từng đưa cho phụ nữ, chứ đừng đến một cô gái.

“Là . Cô là ai?”

Lê Tinh xác nhận đúng là Trần Thủy Hoa, tinh thần liền phấn chấn, vội vàng chào hỏi: “Chào đạo diễn Trần, là cô của Lê Hà Niên.”

Tiếng kịch bản của Lê Hà Niên đột nhiên im bặt.

Trần Thủy Hoa nghiêng đầu , trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên. Ông ngờ cô của Lê Hà Niên trẻ như . Nếu cô lớn tuổi hơn một chút, ông thể thẳng thắn từ chối như : "Quảng cáo thì quảng cáo, nhưng sửa kịch bản!” nếu đối phương là một cô gái trẻ dễ xúc động, ông mà nặng lời lỡ , chỉ e thằng nhóc sẽ lưng chống đối ông.

Còn chuyện từ chối đầu tư? Ông từng nghĩ đến.

Vì tiền, ông lo lắng đến mức khóe miệng nổi cả nhiệt. Giờ chủ động đưa đến, nếu từ chối thì đúng là đồ ngốc.

Nhanh chóng suy nghĩ, Trần Thủy Hoa ho nhẹ một tiếng : “Cô gọi về chuyện quảng cáo ? Hà Niên với , thành vấn đề. Chỉ cần phim lên sóng, sẽ để cô chèn quảng cáo , cô thế nào cũng . giao chuyện cho Hà Niên, hai cứ trao đổi với .”

Nói đến đây, ông ngập ngừng một chút dùng ngón tay cái xoa xoa chóp mũi, mặt để tránh ánh mắt chăm chú của Lê Hà Niên, giọng phần miễn cưỡng: "Chỉ là… tiền đầu tư bao giờ thể chuyển khoản?”

“Ông cần khi nào?” Không ngờ Trần Thủy Hoa dễ chuyện như , Lê Tinh giấu vui mừng. Cô liếc những xung quanh đang chăm chú theo dõi , nhanh chóng : "Đạo diễn Trần, Hà Niên đó ? Thế , sẽ sắp xếp chuyển tiền tài khoản của nó, để nó tự rút, ông thấy thế ?”

“Được chứ, gì mà ? Hà Niên , Hà Niên ở ngay bên cạnh đây , hai chuyện ?”

Lê Tinh thoải mái dứt khoát, Trần Thủy Hoa cũng vui vẻ đáp lời. Ông liếc mắt sang Lê Hà Niên dúi điện thoại tay .

Lê Hà Niên chẳng bận tâm đến thái độ của ông. Cậu cầm điện thoại lên, ánh mắt lạnh nhạt đối diện với Trần Thủy Hoa chợt mềm , kịp mở miệng khẽ , đó là phản ứng quen thuộc mỗi khi chuyện với cô út. Giọng cũng trở nên ấm áp hơn: "Cô út, cô gọi ? Con còn định lát nữa gọi cho cô đây.”

“Cô đang bàn chuyện nên gọi luôn.” Lê Tinh giải thích, tiếp: “Hà Niên, đạo diễn Trần đồng ý chuyện quảng cáo . Còn tiền, lát nữa cô sẽ nhờ chuyển cho con, nhưng vì tiền khá lớn, cô yên tâm để con rút một . Cô định nhờ họ Năm cùng con, ?”

“Không cần , cô út. Hiện tại các khoản chi trong phim trường đều do con quản lý. Sau khi nhận tiền, con cũng rút hết một mà sẽ gửi tài khoản để tiện kiểm soát. Cô đừng lo.”

Nghe , Lê Tinh yên tâm hơn nhiều, cô : “Vậy , cô sẽ sắp xếp chuyển khoản cho con, xong sẽ báo .”

“Vâng, ạ.” Sau khi tài khoản ngân hàng cho cô, Lê Hà Niên cúp máy sang Trần Thủy Hoa.

Cậu ở bên ông gần hai năm, hiểu rõ tính cách của ông đến tận xương tủy. Khi nãy cố tình cứng rắn, giờ cũng nên mềm mỏng một chút để vuốt giận ông .

Chỉ cần để cô út thiệt, thậm chí thể chấp nhận đối xử như bao cát xả giận.

Cậu mỉm ngoan ngoãn, đặt cốc hoa cúc mang theo từ sáng lên bàn mặt ông , hạ giọng cung kính: "Thầy , em cố ý thầy tức giận, cũng phủ nhận ý tưởng của thầy. Thầy luôn tư duy sắc bén, mỗi bộ phim đều là tác phẩm kinh điển. Em vẫn luôn ngưỡng mộ và học tập thầy.”

“Chỉ là… cảnh hiện tại đổi, đôi khi chúng cần linh hoạt thích ứng. Thầy vất vả lo liệu thứ, em chỉ giúp thầy san sẻ bớt gánh nặng. tiền của cô út, mà là của dượng út. Dượng út chỉ là một doanh nhân nhỏ, kiếm tiền dễ dàng gì. Nếu lỗ vốn, chắc chắn dượng sẽ trách cô…”

Nói đến đây ngừng , hai tay dâng kịch bản lên mặt Trần Thủy Hoa: "Em chỉnh sửa kịch bản suốt mấy tiếng. Thầy xem thử một ? Nếu hài lòng thì em sẽ sửa tiếp. Em vẫn giữ nguyên tư tưởng chủ đạo của bộ phim, chỉ điều chỉnh một tình tiết, lời thoại và cách triển khai cốt truyện mà thôi.”

Sau khi Lê Hà Niên lời dễ , bày tỏ tâm ý cũng khó khăn, trong lòng Trần Thủy Hoa cũng chút d.a.o động, ông liếc Lê Hà Niên, khó chịu : "Xem bài vở hả? Được, để xem thằng nhóc thối tha sửa thành cái quái gì!"

*****

Chuyện hai thầy trò đấu đá trong văn phòng xưởng phim Lê Tinh hề , cô cúp điện thoại, lập tức sang Lục Huấn:

"Bây giờ chuyển khoản ?"

Lê Tinh ngoài mặt hỏi han bình tĩnh, nhưng trong lòng thấp thỏm yên, cô ngờ Trần Thủy Hoa chỉ hỏi đến chuyện tiền bạc, đó cô nghĩ đến việc bảo Lục Huấn chuẩn .

"Đương nhiên là ." Lục Huấn sự lo lắng trong mắt Lê Tinh, khẳng định . "Em đưa thông tin cá nhân của Hà Niên cho , sẽ bảo bên tài vụ chuyển tiền qua."

"Vâng, ." Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm, chép thông tin tài khoản ngân hàng nhớ , cùng với thông tin cá nhân của Lê Hà Niên đưa cho Lục Huấn.

Lục Huấn trì hoãn, nhận lấy cầm máy điện thoại bàn dậy chỗ khác gọi cho bên tài vụ trạm thu mua để chuẩn chuyển khoản.

Không là một tiền nhỏ, cũng may là tháng và Vũ Tiến Thuận Tử chia tiền, trong tài khoản của trạm thu mua vặn khoản tiền .

Trong lúc Lục Huấn sắp xếp việc chuyển khoản, Lê Tinh sang Ngô Hữu Tài, : "Anh Ngô, coi như xác định xong ."

Vẻ mặt Ngô Hữu Tài phức tạp, chuyện quảng cáo một chương trình trở thành nỗi ám ảnh của . Năm ngoái ôm một thùng tiền đến Bắc Kinh, mấy bạn đều chuyện , xem ti vi thấy quảng cáo của Lệ Toa, còn đặc biệt đến hỏi , khiến chút mất mặt.

Sau đó bọn họ khuyên đến đài truyền hình tỉnh quảng cáo, liền ném một câu: "Tất Lệ Toa của chỉ lên một chương trình, lên chương trình nào khác, lãng phí tiền đó."

Anh cũng tính, năm nay sẽ lén lút chạy thêm một chuyến Bắc Kinh nữa.

Bây giờ cần chạy nữa, đưa cơ hội đến tận miệng .

Điều thật khó khiến động lòng.

Hơn nữa còn là một bộ phim thoạt sẽ hot, đoạn phim quảng cáo cũng do vị đạo diễn lớn sản xuất, hiệu quả đó...

Chỉ là, vị trí quảng cáo chắc chắn điều kiện, điều kiện chắc chịu .

"Em dâu, giá sợi bông thật sự là giới hạn mà thể chịu đựng ." Một lúc lâu , Ngô Hữu Tài khổ .

Ngô Hữu Tài từ chối, Lê Tinh cũng bất ngờ, dù con bài cô vẫn thêm đủ, át chủ bài của cô vẫn lật hết.

Cô mỉm : "Anh Ngô, em , về giá sợi bông Huấn hết sức nhân nhượng với em . Chỉ là lô sợi bông đối với nhà máy sợi mà quá quan trọng, thật sự thể bán rẻ ."

"Em lớn lên ở nhà máy sợi từ nhỏ, nhà máy sợi là tâm huyết cả đời của bố em, em thể trơ mắt nó cứ thế mà sụp đổ và gần vạn mất sinh kế, em càng thể khoanh tay bố em gặp chuyện."

Lê Tinh đến đây thì cổ họng nghẹn , cô dùng sức nắm chặt tay, mím môi : "Hôm nay em đến đây để khó Ngô chị Lợi, em đều khó khăn, nên em một phương án đôi bên cùng lợi."

"Đôi bên cùng lợi?" Ngô Hữu Tài ngẩng lên Lê Tinh.

Chính xác mà thì ánh mắt của tất cả trong phòng một nữa tập trung Lê Tinh.

Lê Tinh vẫn thẳng lưng, kiêu ngạo tự ti : ", đôi bên cùng lợi."

Lê Tinh đến đây thì sang gọi thư ký Quách phía : "Anh Quách, phiền , túi đồ của em."

"Đến đây!"

Thư ký Quách từ tối qua khi Lê Tinh tìm , lòng từng yên , lo lắng cho tương lai của nhà máy sợi, càng lo lắng cho Lê Vạn Sơn, hiểu rõ tình hình của nhà máy sợi nhất. sự việc thành định cục, cách nào đổi, chỉ một cảm giác bất lực sâu sắc, đó Lê Tinh với rằng cô cách xử lý chuyện sợi bông, thư ký Quách chỉ với Lê Tinh nhưng gì, vì tin.

Anh cảm thấy Lê Tinh thể giải quyết chuyện , nhưng những lời và khí thế của Lê Tinh bàn khi nãy, chỉ trong chốc lát khiến Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi ký hợp đồng hợp tác trị giá cả trăm vạn tệ, đột nhiên nhận , đánh giá thấp em gái mà lớn lên .

Anh nghĩ đến lời của Lê Tinh, trong lòng chợt kích động, lẽ, cô thật sự thể! Có thể giải quyết chuyện sợi bông , thể cứu nhà máy sợi giúp Lê Vạn Sơn tránh khỏi kiếp nạn.

Nghe thấy tiếng gọi, lập tức đáp lời, xách cái túi mua sắm bên cạnh dậy.

Đồ đạc nhanh đưa lên bàn, đổ bàn, Ngô Hữu Lợi và Ngô Hữu Tài đều xa lạ gì, cả túi đều là những đôi tất bán chạy nhất ở quầy hàng của hai vợ chồng.

"Em dâu, đây là?" Ngô Hữu Tài nghi ngờ hỏi.

Người bên cạnh thấy những đôi tất thì khóe miệng khẽ cong lên, lộ một nụ .

"Hôm qua em đến quầy tất của Ngô chị Lợi, ở đó mười phút, em để ý thấy lô tất là lô tất bán chạy nhất ở quầy của chị."

"Anh Ngô chị Lợi đấy, em phụ trách sổ sách của bách hoá tổng hợp, đồ gì bán chạy em cũng ít nhiều nắm rõ, con mắt của là giống , tất bán chạy ở quầy chợ đầu mối, ở Ninh Thành cũng bán chạy tương tự."

", giá sợi bông ấn định cách nào đổi, nhưng giá thành phẩm mà nó vẫn khả quan, đúng ? Lô sợi bông , nếu bộ đều tất thành phẩm, lợi nhuận của nó trực tiếp thể gấp ba ..."

Sắc mặt Ngô Hữu Lợi đổi, chị nhịn cắt ngang lời Lê Tinh: "Em gái, lợi nhuận của sản phẩm tính như ..."

Lê Tinh : "Chị Lợi, cái gì em cũng thể sai, nhưng tính toán thì , em tính là em trừ hết các chi phí, từ sản xuất đến đóng gói đến lợi nhuận vận chuyển hậu cần. Chẳng lẽ ? Nếu lợi nhuận gấp hai đến ba , thì thị trường Ôn Thị nhiều ăn tất như ?"

Ngô Hữu Lợi mím môi, gì nữa.

Tất là một thứ tuy nhỏ nhưng lợi nhuận của nó thật sự là thật, chỉ là đơn giá thấp, cần bán lượng lớn mới thấy tiền.

"Em bọn giúp em sản xuất tất cả sợi bông thành tất?" Ngô Hữu Tài lên tiếng hỏi.

Đến lúc , Ngô Hữu Tài hiểu rõ Lê Tinh gì, cô giá sợi bông các xưởng sản xuất ép chết, nhưng nguyên liệu ép giá, giá tất thị trường vẫn giảm xuống, cô chuyển đổi bộ sợi bông thành tất để kiếm tiền.

Lợi nhuận gấp ba, dù cô chỉ bán một phần ba tất, thì chi phí sợi bông của cô cũng thu hồi.

Điều quan trọng nhất là, vấn đề thiếu vốn của cô hiện nữ hoàng bách hóa bù đắp, cô thời gian và sức lực để tiêu tốn.

cần cầu xin khác thu mua sợi bông của nữa, cô trở thành chủ động.

"Với lượng tất lớn như , em thể đảm bảo bán hết ?" Trong lòng nghĩ , Ngô Hữu Tài vẫn hỏi một tiếng, xem át chủ bài của Lê Tinh là gì.

"Em thể!" Cuộc đàm phán với Ngô Hữu Tài, tối qua khi ngủ Lê Tinh hình dung vô trong đầu, những vấn đề thậm chí là khó khăn mà thể đưa , cô vẫn giữ nụ mặt, kiên định đáp lời.

"Khi em và Huấn kết hôn, Ngô chị Lợi gửi phong bì nhưng đến dự, thể cũng hiểu rõ về em lắm."

"Gia đình chúng em về tiền bạc, thể so với Ngô chị Lợi. chúng em cũng quen một , chú Hai của em là giám đốc bách hóa một, theo con đường của ông , thiết lập một điểm phân phối tất ở các bách hóa Ninh Thành, tại các hội chợ cuối tuần bán buôn tất với giá sỉ thì vẫn thể ."

"Nếu nữa, nhà máy sợi của chúng em gần vạn công nhân, dù đem lô tất giao cho họ ngoài bày bán, thì việc bán hết cũng thành vấn đề."

"..."

Ngón tay Ngô Hữu Tài siết chặt tách , tất của họ cũng nhiều khách hàng ở Ninh Thành, nếu là như , con đường tiêu thụ ở Ninh Thành của họ coi như xong, , chỉ , còn bên Lục Huấn nữa.

Cậu vị thế vững chắc trong công ty mậu dịch ở Thượng Hải, lý do gì giúp vợ , mà giúp bán hàng.

Còn trung tâm thương mại Thượng Hải...

Ngô Hữu Tài nghĩ đến thì Lục Huấn gọi điện thoại xong về, chằm chằm một bàn tất bàn khẽ : " đây bỏ qua điều , ngờ đến sợi bông vải ít kênh phân phối, nhưng nếu thành tất thành phẩm thì thể tìm ở Thượng Hải giúp đỡ."

"Cậu Lục!"

Ngô Hữu Lợi bên cạnh trừng mắt lên tiếng, chị tuy quản chuyện xưởng tất của Ngô Hữu Tài, nhưng chị các kênh phân phối tất của họ ở Thượng Hải đều do ai trải, nếu Lục Huấn giúp vợ bán hàng, thì tất họ sản xuất thì ?

Ngô Hữu Lợi khỏi lo lắng Ngô Hữu Tài.

Ngô Hữu Tài cũng hiếm khi mất vẻ bình tĩnh thường ngày, hoang mang là khi Ngô Hữu Lợi lừa.

Trong văn phòng đột nhiên trở nên im lặng, tất cả đều gì, chỉ tiếng gió bên ngoài cửa sổ hoặc tiếng máy móc chuyển động từ nhà xưởng xa xa vọng .

Ngô Hữu Tài mấp máy môi, đột nhiên trả lời thế nào, thậm chí nghĩ đến việc nhận đơn đặt hàng , nhưng lời đến cổ họng nuốt trở , đến nhân mạch bên nữ hoàng bách hóa, chỉ riêng Lục Huấn bên , tìm hai xưởng gia công tất là chuyện khó.

Anh cũng quên, Lục Huấn một đội vận tải quanh năm ở bên ngoài giao du với khác.

Lời thể , nếu cuộc chuyện hôm nay sẽ đổ vỡ, sự hợp tác đạt đó thể tan tành, tình cảm ngày xưa cũng sẽ còn.

Quan trọng nhất là Lê Tinh đến với thành ý, quảng cáo bên bách hoá một giúp thúc đẩy, dù thế nào cũng thể mở miệng từ chối .

Miễn cưỡng từ chối, e rằng hôm nay bước khỏi cửa , danh tiếng nghĩa khí nhân nghĩa của Ngô Hữu Tài thương trường cũng sẽ còn. Vì kiếm nhiều tiền hơn mà khó một cô gái hai mươi mấy tuổi, khiến tổn thất cả trăm vạn, điều, thấy lợi quên nghĩa.

"Em dâu, em thật sự quá lợi hại." Một lúc lâu Ngô Hữu Tài khổ một tiếng, giơ tay xoa mặt, chút ý nhận thua: "Em dâu, em , phương án đôi bên cùng lợi mà em cụ thể là gì?"

Loading...