Cô Vợ Xinh Đẹp Tiêu Sài Hoang Phí - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-06-29 12:24:45
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm đó Lê Chí Quân ăn ở chợ đen, ban đầu là vì vợ Thường Khánh Mỹ.

Năm mười chín tuổi, Lê Chí Quân và Thường Khánh Mỹ yêu , hai thuộc kiểu yêu từ cái đầu tiên.

Nhà họ Thường lúc đó nghèo, của Thường Khánh Mỹ ngoài ba mươi tuổi đục thủy tinh thể dẫn đến mù lòa, thể việc nữa, năm Thường Khánh Mỹ mười lăm tuổi, bố cô mắc bệnh phổi, cũng thể việc nữa.

Chị cả của Thường Khánh Mỹ bố, ban đầu thỏa thuận mỗi tháng chị cả sẽ đưa một nửa tiền lương về cho gia đình, cho đến khi em trai út của Thường Khánh Mỹ trưởng thành.

năm Thường Khánh Mỹ mười bảy tuổi, em trai út mười lăm tuổi, chị cả lấy chồng, đột nhiên nuốt lời chịu đưa tiền về nữa. Mà lúc , Thường Khánh Mỹ đang nguy cơ lao động ở nông thôn.

Con gái lớn đáng tin cậy, con trai còn thể cáng đáng gia đình, nhà họ Thường con gái thứ hai lao động, nên định gả cô .

Thường Khánh Mỹ xinh nhiều thích, nhưng vì cảnh gia đình nên ai dám cưới.

Người khác dám cưới, nhưng Lê Chí Quân dám.

Ai ngờ nhà họ Thường phận của Lê Chí Quân xong liền "hét giá trời", nếu Lê Chí Quân cưới Thường Khánh Mỹ đưa một nghìn tệ tiền sính lễ, còn sắp xếp cho Thường Khánh Mỹ một công việc, hơn nữa mỗi tháng đưa hai phần ba tiền lương về nhà trong mười năm, còn ký giấy cam kết.

Những điều đành, Thường Khánh Mỹ còn lo bộ việc cưới xin cho em trai út của họ.

Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh xong những điều kiện , cảm thấy mối hôn sự thể thành. Chưa kết hôn đưa điều kiện như thế, kết hôn còn thể thống gì nữa?

Họ trở thành "túi máu" để nhà họ Thường hút.

Thường Khánh Mỹ và Lê Chí Quân yêu thật lòng, Thường Khánh Mỹ định bụng trộm sổ hộ khẩu trong nhà, ai ngờ em trai phát hiện, cả nhà đè cô đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

Lê Chí Quân đau lòng cho Thường Khánh Mỹ, xông nhà họ Thường, hỏi họ thế nào mới chịu thả .

Nhà họ Thường từ việc Thường Khánh Mỹ trộm sổ hộ khẩu nhận cô con gái thứ hai cũng giống như cô chị cả khôn nhà dại chợ, bọn họ tàn nhẫn giá sính lễ cao ngất ngưởng thời điểm đó, ba nghìn tệ.

Chỉ cần Lê Chí Quân đưa ba nghìn tệ, họ sẽ cho cưới Thường Khánh Mỹ, cũng sẽ đến phiền nữa.

Lúc đó mới là năm 74, mức lương bình quân đầu ở Ninh Thành chỉ mấy chục tệ một tháng, ba nghìn tệ, gia đình bình thường dành dụm cả chục năm cũng chắc .

Nhà họ Lê nhiều kiếm tiền thể xoay sở , nhưng Lê Chí Quân mở miệng , cũng mở miệng, bố vốn thành kiến với nhà họ Thường, nếu mở miệng còn sẽ thế nào.

Anh nỡ từ bỏ Thường Khánh Mỹ, tự kiếm tiền cưới vợ, am hiểu về mạch điện, vật lý càng giỏi, lúc đó một bạn cùng lớp của là Ngụy Tam, nhà việc trong nhà máy sản xuất thiết ghi âm.

Một linh kiện, một kỹ thuật, hai ăn ý với lắp ráp máy ghi âm đem chợ đen bán.

Lê Chí Quân kỹ thuật , còn cải tiến máy ghi âm, những chiếc máy qua tay còn hơn cả hàng bán trong cửa hàng.

Dần dần họ tiếng tăm ở chợ đen, công việc ăn ngày càng phát đạt.

lâu , hai họ Thường Hùng để ý.

Thường Hùng lúc đó cùng với Trương Hâm đều việc ở nhà máy thép, cả hai đều trong đội vận chuyển của nhà máy, Thường Hùng đầu óc, Trương Hâm sức khỏe và giỏi võ, cả hai đều cam tâm chỉ nhận mức lương cố định ít ỏi từ nhà máy thép.

Thường Hùng dựa việc đội vận chuyển thường xuyên khắp nơi để buôn bán, cộng thêm võ nghệ của Trương Hâm, trở thành kẻ cầm đầu ở chợ đen.

Phát hiện còn kiếm tiền nhiều hơn , khi điều tra kỹ phận của Lê Chí Quân và Ngụy Tam, một là con trai của giám đốc nhà máy sợi một Ninh Thành, một là con trai của phó giám đốc nhà máy sản xuất thiết ghi âm nổi tiếng nhất Ninh Thành lúc bấy giờ, Thường Hùng nhắm tài năng của Lê Chí Quân và cả bối cảnh gia đình , gã cố gắng tiếp cận họ.

Ban đầu Lê Chí Quân để ý đến Thường Hùng, mãi cho đến khi Tinh Tinh gặp chuyện điếc, còn hoảng sợ, ban đêm ngủ kêu đau, thỉnh thoảng còn giật tỉnh giấc.

Họ đưa em gái khắp nơi chữa trị, chạy khắp các bệnh viện lớn ở Ninh Thành đến Thượng Hải, gặp qua vô bác sĩ, chị dâu cả thậm chí còn lén đưa Tinh Tinh tìm thầy cúng giải hạn, nhưng đều vô ích.

Thường Hùng từ chuyện , đưa cho Lê Chí Quân thông tin về một bác sĩ đưa xuống trại cải tạo, là du học nước ngoài về, còn là gia đình truyền thống y học.

hỏi, đối phương tình trạng của em gái thể chữa khỏi, điếc mà là giúp cô bé bình tĩnh , ít nhất là ban đêm thể ngủ ngon giấc.

Đối phương chỉ một yêu cầu, khi chữa khỏi cho Lê Tinh, nơi ở của bác sĩ thể cải thiện đôi chút, con gái của ông bọn côn đồ gây khó dễ, họ giúp gã giải quyết rắc rối và mối nguy hiểm tiềm ẩn .

Thường Hùng mối quan hệ ở thôn đó, những yêu cầu mà bác sĩ đưa đều là chuyện nhỏ, gã thể giúp giải quyết.

Lúc đó Lê Tinh ngủ ngon giấc, ban ngày sợ gặp , em vốn xinh xắn mũm mĩm nay gầy trông thấy, yếu ớt đáng thương đến mức thôi cũng thấy đau lòng.

Lúc đó Lê Chí Quân chỉ cần em gái thể khỏe , bảo hy sinh mạng sống cũng , huống chi chỉ là sự tiếp cận của một kẻ ý đồ. Anh ôm tia hy vọng mong manh em gái thể khỏi bệnh, cùng với Lê Thừa lúc đó nhập ngũ đưa Lê Tinh tìm vị bác sĩ .

Vị bác sĩ đó quả thực tài, ông kê cho Lê Tinh vài đơn thuốc, nhân lúc Lê Tinh uống thuốc xong ngủ say mà châm cứu cho em một thời gian, chứng hoảng sợ của Lê Tinh dần dần chuyển biến , đó Quý Lâm bầu bạn, em gái bắt đầu thử bước khỏi phòng.

Sau đó, Lê Chí Quân liền qua với Thường Hùng và Trương Hâm.

Anh Thường Hùng ý đồ với , nhưng quan tâm hơn đến việc Thường Hùng rằng kỹ thuật y tế ở Cảng Thành hơn, lẽ thể chữa khỏi bệnh điếc cho em gái, vì cắt đứt liên lạc với Ngụy Tam, hợp tác với Thường Hùng ăn ở chợ đen.

Mãi cho đến Tết năm 76, một trong những trại nuôi lợn mà Thường Hùng và Trương Hâm bí mật lập ở ngoại thành phát hiện, lúc đó cấp lấy vụ điển hình điều tra triệt để những kẻ , Trương Hâm xong liền hoảng sợ, giữa đường tìm Thường Hùng để bàn bạc chuyện .

Thường Hùng gia thế nhà họ Lê và họ Thẩm, gã nghĩ ngợi gì định lôi Lê Chí Quân bia đỡ đạn, ngờ Lê Tinh tìm trai bắt gặp.

Lúc đó Lê Tinh tưởng rằng phát hiện, nhưng ngờ lúc cô luống cuống rẽ ngõ nhỏ Thường Hùng thấy.

Thường Hùng Lê Tinh khẩu hình miệng, thấy cô chào hỏi họ còn hoảng hốt chạy ngõ, gã lập tức nhận cuộc chuyện của gã và Trương Hâm Lê Tinh .

Thường Hùng lòng độc ác, thời điểm gã tuyệt đối thể để Lê Tinh về. Gã là kẻ đầu chợ đen, đối với những chuyện mờ ám trong chợ đen đều nắm rõ ít nhiều, gã bảo Trương Hâm tìm cách tung tin Lê Tinh mất tích, để lộ phận của liên lạc với bọn buôn đang tìm kiếm "hàng", nên mới chuyện Lê Tinh khỏi ngõ đánh ngất bắt cóc.

*****

"Không đám buôn đó bắt ngay tại trận ? Chuyện tra ?" Lục Huấn xoa xoa điếu thuốc trong tay, trầm giọng hỏi.

Anh Lê Chí Quân từng lăn lộn ở chợ đen, mối thù cũ với Thường Hùng.

Bên phía Thường Hùng cũng chú ý đến Lê Chí Quân, ở toà nhà bách hoá gã gặp Lê Tinh, việc đầu tiên là về tình hình gần đây của Lê Chí Quân, khi Lê Chí Quân trang trí nội thất đều nhận những dự án nhỏ, vẫn hoạt động trong vòng tròn của họ, nếu luôn theo dõi thì gã sẽ hiểu rõ như .

ngờ Thường Hùng liên quan đến vụ Lê Tinh bắt cóc năm đó, còn là kẻ chủ mưu.

Mà bao nhiêu năm nay nhà họ Lê cũng phản ứng gì, còn để mặc cho Thường Hùng lớn.

Lê Chí Quân liếc Lục Huấn, hai đều trong bóng tối, vẻ u ám toát từ Lục Huấn càng đậm hơn, ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của giống như phủ một lớp sương, đường quai hàm góc cạnh căng ẩn chứa sự tức giận bộc phát.

"Không, Thường Hùng đầu óc, Trương Hâm sức mạnh, cách thức chúng dẫn dụ bọn buôn kín kẽ, bọn buôn luôn cho rằng vô tình tin tức, trong quá trình khai nhận cũng đề cập đến chuyện ." Lê Chí Quân rũ mắt đốm lửa đang cháy đầu điếu thuốc, im lặng hồi lâu mới . " chuyện năm 83, lúc Trương Hâm bắt giam, chuẩn thi hành án tử hình."

Năm đó, khi Lê Tinh cứu về, tỉnh dậy việc đầu tiên cô là kể cho Lê Chí Quân về âm mưu của Thường Hùng và Trương Hâm định dùng "con dê thế tội".

Lê Chí Quân lúc đó nghi ngờ việc bọn buôn liên quan đến Thường Hùng và Trương Hâm , cho điều tra nhưng tìm thấy chứng cứ, cũng dò la Thường Hùng và Trương Hâm, nhưng cũng phát hiện điểm gì bất thường.

Chuyện trại nuôi lợn của gã điều tra , Thường Hùng và Trương Hâm quả thực định dùng con dê thế tội, chỉ là vì Lê Tinh bắt cóc mất tích, dồn hết tâm trí tìm em gái, dính dáng đến những chuyện ngoài lề, cuối cùng Thường Hùng và Trương Hâm mạo hiểm để cho của bọn chúng sắp xếp trong trại nuôi lợn nhận hết tội, kết án hai mươi năm tù.

Cho dù tìm thấy chứng cứ, Lê Chí Quân cũng tính món nợ lên đầu hai họ, dù nếu Lê Tinh vô tình âm mưu hãm hại của chúng, cô con hẻm nhỏ đó.

, lợi dụng chuyện trại nuôi lợn để trở mặt với Thường Hùng và Trương Hâm, rút khỏi chợ đen, đồng thời bí mật thu thập chứng cứ về những hoạt động phi pháp liên quan đến chợ đen tố giác.

Nửa năm , chợ đen triệt phá, Thường Hùng và Trương Hâm đối mặt với nguy cơ điều tra, hai chi một khoản tiền nhỏ để dẹp yên chuyện .

chẳng bao lâu , chúng gặp vận rủi lớn hơn.

Lúc đầu Thường Hùng và Trương Hâm mạo hiểm để trong trại nuôi lợn gánh tội, hứa hẹn sẽ chăm sóc cho gia đình đó, ai ngờ vợ đó đến tìm Thường Hùng và Trương Hâm đòi công bằng, hai gặp mặt những xoa dịu đối phương, còn xảy tranh chấp, Trương Hâm lỡ tay đẩy phụ nữ , khiến cô chảy m.á.u ngay tại chỗ.

Trương Hâm nhận sự nghiêm trọng của vấn đề, những cứu mà còn tìm cách phi tang, khiến phụ nữ đó c.h.ế.t thảm, một xác hai mạng.

Mặc dù chứng cứ chứng minh Trương Hâm gây chuyện đó, nhưng vợ quả thực mất tích khi tìm Thường Hùng và Trương Hâm, đó tìm cách trốn thoát khỏi mỏ đá trong trại giam, trộm một con d.a.o mổ lợn chặn đường Thường Hùng và Trương Hâm.

Cuối cùng Trương Hâm c.h.é.m mất một chân, Thường Hùng may mắn tứ chi đầy đủ nhưng đá trúng hạ bộ, mất khả năng đàn ông.

Thường Hùng và Trương Hâm luôn nghi ngờ việc chợ đen triệt phá và việc vượt ngục trả thù là do Lê Chí Quân , nhưng nghĩ thấy thể.

Sau khi Lê Chí Quân trở mặt với họ và rút khỏi chợ đen, liền nhà máy điện nhiệt thợ điện, đó chuyên tâm thi lấy chứng chỉ, còn dính dáng gì đến chợ đen nữa.

triệt phá chợ đen, liên hệ với trong cuộc thì khó thực hiện, vì Trương Hâm và Thường Hùng đến mặt Lê Chí Quân dò xét vài , phát hiện điểm gì bất thường, bọn chúng cũng thôi đến nữa.

Chợ đen triệt phá, Trương Hâm mất một chân thể ở đội vận chuyển, điều về nhà máy thép bảo vệ kho, Thường Hùng dựa mối quan hệ họ hàng thông tin về thép phế liệu, bắt đầu kinh doanh buôn bán thép phế liệu.

Lê Chí Quân vẫn luôn âm thầm theo dõi chuyện , lạnh lùng hai Thường Hùng và Trương Hâm trong mấy năm kiếm bộn tiền từ việc buôn bán thép phế liệu, cuối cùng khi hai nếm mùi ngọt, giáng cho chúng một đòn trí mạng khiến chúng suýt chút nữa khuynh gia bại sản, cuối cùng liều lĩnh trộm cắp thép phế liệu trong nhà máy để từ đầu.

Nhìn hai tự đưa con đường c.h.ế.t bắt đầu trộm cắp, Lê Chí Quân mới thu tay .

Chẳng bao lâu , đợt trấn áp tội phạm ập đến, Trương Hâm vì trộm cắp lượng lớn thép phế liệu phát hiện và bắt giữ.

Chỉ là Thường Hùng quá xảo quyệt, từ sự kiện trại nuôi lợn ở chợ đen, gã còn trả giá bằng cơ hội đàn ông, nên đó gã việc gì cũng đều chuẩn sẵn đường lui cho .

Trong suốt quá trình hợp tác với Trương Hâm, gã luôn giữ trong sạch, còn lừa Trương Hâm nhận hết tội.

Trương Hâm cho rằng chỉ phạt tù hai mươi năm, khi nhận thông báo tử hình sững sờ, lật vụ án nhưng ai thèm để ý đến .

Chính lúc , Lê Chí Quân đến gặp Trương Hâm, từ Trương Hâm chân tướng về vụ bắt cóc Lê Tinh năm đó.

Chỉ tiếc là đánh giá thấp Thường Hùng, bỏ qua tiền mà Thường Hùng tích lũy đủ để gã mua mạng . Anh khỏi, Trương Hâm liền "" ngay đó, kết quả giám định cho thấy Trương Hâm c.h.ế.t do tự sát bằng bàn chải đánh răng.

đó Lê Chí Quân động đến Thường Hùng càng khó hơn, gã gả em gái út trong nhà , tạo dựng mối quan hệ đủ để chống nhà họ Lê và họ Thẩm, chính thức rửa tay gác kiếm, ăn buôn bán thép phế liệu hợp pháp.

Thường Hùng ăn ngang ngược nhưng khó bắt thóp, cho dù phạm tội nhưng gã nhiều tiền, còn mối quan hệ đủ để gã tránh nguy hiểm.

Cũng Thường Hùng "tỉnh ngộ", khi bất lực mà tâm lý gã trở nên bệnh hoạn, đơn thuần là thấy Lê Chí Quân năm đó thoát nạn sống , khi phất lên liền theo dõi sát Lê Chí Quân.

Năm 85, Lê Chí Quân cùng Ngụy Tam và mấy khác bàn bạc ăn. tiền của họ mới đổ lâu phá hoại, đó họ đầu tư đồ điện cũng thuận lợi, liên tục gặp chuyện, kỳ quái đến mức như ma ám.

Theo lý mà , với mối quan hệ của và Ngụy Tam, thể thuận lợi đến , trừ phi cố tình phá hoại. Lê Chí Quân nghĩ đến Thường Hùng, bao nhiêu năm nay cũng chỉ một kẻ thù .

Cho điều tra, quả nhiên là gã .

lúc thế lực của Thường Hùng lớn mạnh đến mức thể đối phó, cuối cùng Lê Chí Quân quyết định ẩn , tích lũy lực lượng.

Sau đó Lê Chí Quân còn ăn rầm rộ nữa, cùng Ngụy Tam và mấy khác tái cơ cấu dự án trang trí nội thất, cũng chỉ là công.

Phía Ngụy Tam cũng một mối quan hệ, Thường Hùng và Lê Chí Quân đội trời chung, nhưng thêm một kẻ thù là nhà họ Ngụy, mấy năm nay gã mới yên .

Gần đây Lê Chí Quân ăn lộ liễu hơn, là vì thực sự thể giấu nữa, Ngụy Tam bệnh, buộc cáng đáng. Thường Hùng vì chuyện còn đặc biệt đến tìm , ngoài mặt gã hề hề, nhưng Lê Chí Quân qua với gã mấy năm, còn âm thầm quan sát mấy năm, quá hiểu bản tính rắn độc của gã.

Ác ý của gã rõ ràng, gã sống , thậm chí nhà họ Lê sống .

Lần gặp mặt gần đây nhất là ngày hôm , gần căn nhà mà Lê Tinh mua, gã đặc biệt hỏi thăm Lục Huấn và Lê Tinh.

Lúc đó trong lòng Lê Chí Quân liền lạnh , Thường Hùng nhắm Lục Huấn, và cả em gái .

Anh đang suy tính thế nào để giải quyết chuyện , thì Lê Tinh trở về báo cho một tin tức động trời.

Em gái kinh doanh còn ý tưởng, tầm xa hơn , vui nhưng càng lo lắng em gái sẽ gặp chuyện.

Năm đó, đáng lẽ nên tay tàn nhẫn hơn.

" chắc Thường Hùng cụ thể bao nhiêu chuyện năm đó, nhưng thể khẳng định gã thấy phất lên, cũng để mắt đến và Tinh Tinh."

Lục Huấn nghiền nát điếu thuốc trong tay, đầu t.h.u.ố.c lá bóp nát vụn, mặt biểu cảm cúi đầu, trong lòng nghĩ đến giấc mơ của Lê Tinh.

Trong mơ, lâu khi chết, Lê Chí Quân cũng qua đời.

Lê Chí Quân c.h.ế.t , Thường Khánh Mỹ liền đưa Thiên Tứ về phương Nam bỏ Lê Tinh một ở Ninh Thành. Nếu là nhà khác, trai mất, chị dâu đưa con rời khỏi nhà là chuyện thể xảy , nhưng ở nhà họ Lê thì thể.

Cách đây lâu, Lê Tinh với Thường Khánh Mỹ thương cô, thương kém gì chị dâu cả Hà Lệ Quyên.

Năm đó Lê Chí Quân và Thường Khánh Mỹ từng xa một thời gian, chính Lê Tinh thấy trai nhớ thương Thường Khánh Mỹ đến đỏ hoe cả mắt, cô tìm Thường Khánh Mỹ, bắt chước giọng điệu của Lê Chí Quân thư cho Thường Khánh Mỹ. Sau khi khiến Thường Khánh Mỹ chú ý, cô đóng vai trò là đưa thư cho hai , đó giúp thuyết phục Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh, Lê Chí Quân và Thường Khánh Mỹ mới thể đến với sự chúc phúc của gia đình.

Sau Thường Khánh Mỹ và Lê Chí Quân kết hôn nhiều năm con, tìm đủ cách uống thuốc, tìm phương thuốc dân gian đến mức mê .

Cũng chính Lê Tinh thấy sắc mặt chị dâu hai ngày càng vàng vọt, nhận là do chị uống thuốc dân gian, bèn kéo chị gặp bác sĩ từng chữa bệnh cho .

Bác sĩ với Thường Khánh Mỹ, tiếp tục uống thuốc dân gian những con mà còn thể mất mạng, cho dù thai, đứa trẻ cũng sẽ khỏe mạnh hoặc là thai c.h.ế.t lưu.

Thường Khánh Mỹ lúc đó sợ hãi, ghế còn sức lực, chị thậm chí còn tự trách với Lê Chí Quân, ngừng.

Lê Tinh ở bên cạnh an ủi với chị rằng hai quan tâm đến chuyện con cái, chỉ quan tâm đến chị dâu, còn cô sẽ phụng dưỡng họ.

Sau đó Thường Khánh Mỹ coi Lê Tinh như con gái ruột, lẽ tâm trạng hơn cộng thêm sức khỏe dần hồi phục, hai năm chị sinh Thiên Tứ.

cũng vì mà chị càng thương Lê Tinh hơn, luôn âm thầm chu cấp cho Lê Tinh. Khi Lê Tinh xuất giá, của hồi môn chị chuẩn hề ít, Thẩm Phương Quỳnh nhận sổ tiết kiệm mà Lê Chí Quân đưa, nhưng Lê Tinh tìm thấy của hồi môn của chị dâu hai trong một rương đồ cưới, là một tiền nhỏ, ít nhất gia đình bình thường sẽ nỡ bỏ tiền .

Hơn nữa, Thường Khánh Mỹ còn đồng ý để Lê Tinh chi tiêu bằng tiền của Lê Chí Quân. Thương yêu như , chị thể dễ dàng bỏ rơi Lê Tinh lúc đó đang bệnh, về phương Nam là ngay , trừ phi chị lý do bất đắc dĩ .

Ví dụ như, cái c.h.ế.t của Lục Huấn là tai nạn, cái c.h.ế.t của Lê Chí Quân cũng đơn thuần là do tranh chấp tiền bạc, chị buộc , hơn nữa còn một cách quyết đoán để đánh động đến kẻ địch...

Thường Hùng!

Anh bỏ sót .

"Gã vẫn phát hiện , chỉ là gã quá rảnh rỗi mà thôi." Một lúc , Lục Huấn lạnh lùng .

Thường Hùng thâm hiểm, thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót, chỉ cần phát hiện một chút manh mối gã sẽ bám riết tha, nếu bộ, sự phản công trả thù của gã bình thường căn bản thể chống đỡ .

Nhà họ Lê tuyệt đối sẽ sự yên bình như bây giờ.

chèn ép Lê Chí Quân, thể là Lê Chí Quân gặp Trương Hâm khi chết, lo lắng Lê Chí Quân điều gì đó từ miệng Trương Hâm, nên đề phòng bất trắc.

Còn việc gã nhắc đến và Lê Tinh mặt Lê Chí Quân, đó thuần túy là thú vui bệnh hoạn của gã.

bây giờ , nghĩa là , nếu trong giấc mơ nhà họ Lê sẽ hết.

"Những việc năm đó dọn dẹp sạch sẽ ?" Lục Huấn ấn dí đầu điếu thuốc trong lòng bàn tay, Lê Chí Quân hỏi.

Phàm là việc qua đều sẽ để dấu vết, Lê Chí Quân dù lợi hại đến cũng thể thông thiên .

Lê Chí Quân ngẩng đầu: "Không để dấu vết gì, Thường Hùng là kẻ thù dai, cũng thể chuyện phạm pháp, từ đầu đến cuối chỉ gọi mấy cuộc điện thoại tố giác, vượt ngục c.h.é.m liên quan đến ..."

Giọng Lê Chí Quân đột nhiên khựng , "Cũng hẳn là liên quan, năm đó phố gặp em trai của một , từ chỗ về Trương Hâm."

Ánh mắt Lục Huấn đột nhiên ngưng tụ: "...Người đó còn sống ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-xinh-dep-tieu-sai-hoang-phi/chuong-75.html.]

"Còn sống, em trai lúc đó đến hai mươi tuổi, từ quen trai , còn chị dâu c.h.ế.t một xác hai mạng, cứ bám riết lấy ..."

Vợ năm đó giấu gia đình lén tìm Thường Hùng và Trương Hâm, ngờ c.h.ế.t thảm đường, một xác hai mạng, nhà đến sự tồn tại của Thường Hùng và Trương Hâm, nhất thời gặp trai đang giam giữ trong mỏ đá, chỉ thể khắp nơi ngóng tình hình, tìm đến chỗ Lê Chí Quân. Hắn cứ khăng khăng cho rằng chuyện liên quan đến Lê Chí Quân, bắt bồi thường, còn bắt nhanh chóng tìm cách "vớt" .

Lê Chí Quân đeo bám đến phiền phức, liền cho sự thật: " , quen trai , hỏi trai , chuyện liên quan đến , quen là Trương Hâm, !"

Người em trai xong liền bỏ đến nữa, lâu tin vượt ngục trả thù, Trương Hâm c.h.é.m đứt chân, Thường Hùng thương ở hạ bộ.

"Em trai tên là gì? Còn thì ? Năm đó đả thương khác tử hình ?"

Bản là án tù hai mươi năm, vượt ngục đả thương khác, tội chồng thêm tội, nếu đúng đợt trấn áp tội phạm thì sẽ càng nặng hơn, Lục Huấn nghĩ đến, thấy giọng trầm thấp của Lê Chí Quân vang lên: "Bị Trương Hâm g.i.ế.c c.h.ế.t ngay tại chỗ, phán định là tự vệ."

"Em trai tên là gì rõ, bao nhiêu năm trôi qua ngay cả dung mạo đó cũng nhớ rõ, chỉ nhớ mặt đó một nốt ruồi, đó cùng họ với Ngụy Tam, Ngụy Quốc..."

"Hai ngoài đó ? Gió lớn thế lạnh ?" Lê Chí Quân còn xong, Lê Tinh mở cửa thò đầu .

Ban đêm nhiệt độ thấp hơn ban ngày nhiều, cô lạnh quá nên phòng khoác thêm chiếc áo lông vũ năm ngoái, màu xanh nhạt, dáng dài ôm sát kéo khóa, chỉ ôm hai tay n.g.ự.c giữ áo, vai đeo túi xách, gió lớn thổi khiến cô rụt cả cổ .

"Sao em ngoài, gió lớn thế ." Thấy Lê Tinh, Lục Huấn vội vàng bước nhanh về phía cô chắn gió cho cô, đưa tay kéo mũ áo lông vũ lên đội cho cô.

Lê Tinh theo bản năng đưa tay chỉnh mũ, ngẩng đầu : "Em thấy , bố và cả bảo các ngoài hút thuốc. Trời lạnh thế ngoài hút thuốc gì chứ."

"Thèm thuốc, tiện thể chuyện với em rể vài câu về chuyện công trình." Lê Chí Quân bình thường cũng ít khi hút thuốc mặt Lê Tinh, điếu thuốc cháy gần đến đầu lọc tay, giẫm tắt lửa ném về phía thùng rác bên cạnh, mỉm ôn hoà với Lê Tinh. "Biết trời lạnh còn đây gì, bọn ngay đây."

Lê Tinh sang hai, giơ tay lên cho xem giờ: "Em về, cũng gần chín giờ , sáng mai còn đến toà nhà cung ứng để tập huấn!"

"Đã chín giờ ?" Lê Chí Quân ngạc nhiên thốt lên, mượn ánh đèn đường đồng hồ, quả thật chỉ còn năm phút nữa là chín giờ, thời gian em gái về nhà luôn trôi qua thật nhanh. "Vậy hai đứa về luôn ?"

Nhà cũng xa, nhưng nhắc đến chuyện về Lê Chí Quân vẫn cảm thấy nỡ.

Anh khẽ siết tấm thẻ mỏng trong tay, tiền là tiền kiếm từ những dự án ăn riêng với Ngụy Tam trong những năm qua, vốn cũng định để của hồi môn cho Lê Tinh.

Chỉ là những chuyện ăn bên ngoài của , ngay cả Thường Khánh Mỹ cũng , tìm lý do thích hợp để đưa , ban đầu định đợi một thời gian nữa tìm cớ công khai tiền , thêm của hồi môn cho em gái, nhưng tin cô mua nhà, mới nghĩ đến việc đưa tiền cho Lục Huấn để Lục Huấn đưa cho cô, giờ thì Lục Huấn nhận…

"Tinh Tinh, em mua nhà xoay xở ? Anh hai một khoản tiền, em cầm lấy mà dùng? Anh và chị dâu ở nhà cũng chỗ nào tiêu đến tiền." Lê Chí Quân Lê Tinh .

Lê Tinh khẽ liếc mắt, chú ý đến tấm thẻ Lê Chí Quân đang cầm trong tay, cô khỏi bật : "Vậy là hai kéo em rể ngoài thổi gió lạnh cả buổi chỉ để đưa thẻ cho ?"

"Tiền chỗ tiêu ? Thôi hai đưa cho em , em coi như góp cổ phần nhé!"

Lê Tinh xong, khách khí xòe tay .

Lê Chí Quân thấy liền , đặt thẻ lòng bàn tay cô: "Không cần tính cổ phần, vốn dĩ là tiền hồi môn của em, mật khẩu là ngày sinh nhật của em."

Lê Tinh trai lo lắng nên mới nhận tiền , chứ ý định lấy thật, cô định bụng sẽ mua thêm vài căn nhà tên Thiên Tứ, hoặc là thật sự cho họ góp cổ phần, trừ cổ phần của cô, còn hơn là để tiền im trong ngân hàng, cô cầm lấy thẻ đút túi áo lông, : "Không , nhất định tính, tiền hồi môn chị dâu đưa cho em , tiền là tiền để dành cưới vợ cho Thiên Tứ , em tích cóp cho nó!"

"Nó còn bé tí cần tiền cưới vợ gì, nhà chuyện đó, cưới vợ thì tự mà kiếm tiền." Lê Chí Quân bật , thấy gió thật sự lớn, Lê Tinh co ro trong áo, cô sợ lạnh bèn xua tay: "Thôi , hai đứa cứ thế về , cần chào , mai em còn dậy sớm ? Về sớm nghỉ ngơi ."

Lê Tinh cũng định như , lúc ngoài cô xách túi : "Vâng, lúc nãy em ngoài với , bọn em về đây, hai cũng nhà sớm , tối lạnh lắm!"

"Ừ, ."

Nói xong mấy câu đơn giản, Lê Tinh và Lục Huấn lên xe, Lê Chí Quân tiễn họ lên xe, xe rời , thêm một lúc lâu mới .

Đường về nhà lái xe đến năm phút, đường gần như ai gì, xe khu biệt thự kiểu Tây cũ, Lê Tinh đợi Lục Huấn khóa cổng sắt lớn, hai cùng xách những túi lớn túi nhỏ mua lúc chiều nhà.

Lên phòng ngủ tầng hai, việc đầu tiên Lê Tinh là bật máy sưởi, đó đến tủ quần áo lấy áo choàng ngủ dày, cởi áo khoác lông vũ, áo len và đồ.

Người sợ lạnh về đến nhà vẫn thấy lạnh, khẽ rít lên, Lục Huấn thấy cô như , lo lắng tuyết rơi cô sẽ chịu đựng thế nào, đặt túi đồ lên tủ , cởi áo khoác hỏi cô: "Em sợ lạnh như do cơ thể hàn , là mua thuốc bổ về uống nhé?"

" là cơ thể hàn, nhưng uống thuốc bổ cũng tác dụng, đây em từng uống , vẫn sợ lạnh như , cũng lạ thật, chỉ cần em mặc đồ múa sợ lạnh nữa, lưng thẳng tắp, nhưng bình thường thì như ." Lê Tinh nhanh chóng mặc áo ngủ dày , mặc trả lời Lục Huấn.

"Vậy tối nay tắm bồn ? Hay là ngâm chân thôi tắm qua loa là ? Mùa đông cũng cần tắm mỗi ngày."

Lúc Lê Tinh đồ xong, cô vuốt tóc , suy nghĩ một chút, "Vẫn tắm bồn , đợi điều hòa ấm phòng em tắm."

"Cũng , em nghỉ ngơi một lát, dọn đồ xong sẽ xả nước cho em."

Lục Huấn đáp một tiếng, treo áo khoác lên móc, tủ định dọn dẹp túi đồ, nhưng Lê Tinh lúc vòng tay qua cổ , tươi : "Đừng vội việc, khai thật , lúc nãy ở ngoài chuyện gì với hai thế? Anh hai chắc chắn chỉ đưa thẻ và chuyện công trình, đúng ? Đâu chuyện gì cần riêng."

"Lúc nãy xe em hỏi là vì thời gian ngắn, nhé."

Lê Chí Quân còn kịp bàn bạc với Lục Huấn thì Lê Tinh ngoài, lý do công trình tạm thời vẻ vụng về, huống chi còn tấm thẻ ba mươi vạn của , đợi Lê Tinh thời gian kiểm tra tiền trong thẻ, chuyện sẽ rõ.

Lục Huấn cũng định giấu cô, ngoại trừ những chuyện trong giấc mơ chắc chắn, định sẽ kể hết cho cô , để cô sự đề phòng.

Lục Huấn trả lời cô: "Là vì đưa thẻ, nhưng chỉ đơn giản là đưa thẻ."

"Vậy còn vì chuyện gì nữa?" Lê Tinh nghi hoặc Lục Huấn.

Chuyện cần rõ ràng, Lục Huấn vội, kéo cô đến bên giường, ôm cô lên đùi mới từ từ với cô: "Anh bảo chúng đề phòng Thường Hùng..."

Lục Huấn kể chuyện Thường Hùng là kẻ vụ bắt cóc cô năm đó, chuyện Lê Chí Quân trả thù Thường Hùng, cuối cùng Thường Hùng kiêng dè Lê Chí Quân, luôn ngáng trở công việc ăn của .

Lê Tinh xong, hồi lâu gì.

Cô sớm Lê Chí Quân và Thường Hùng mối thù cũ, nhưng ngờ Thường Hùng là kẻ vụ bắt cóc cô năm đó, càng ngờ hai bao năm nay Thường Hùng ngấm ngầm chèn ép.

Có chút khó tin, nhưng xâu chuỗi chuyện năm đó và sự "ẩn " một cách bất thường của hai trong những năm qua, thấy chuyện đều hợp lý.

"Trước đây em thấy kỳ lạ, tính cách của hai tuy ngang tàng như ba, nhưng cũng thể an phận ở nhà máy điện, lúc đó thị trường kinh tế mới bắt đầu, bố em còn đặc biệt hỏi ý tưởng gì , hai lúc đó chỉ trả lời là đang chuẩn cho kỳ thi lấy chứng chỉ."

"Anh tỏ như thể đột nhiên phát hiện niềm vui khi , còn kín tiếng về chuyện năm đó ở chợ đen hơn cả chúng , bây giờ nghĩ , ý tưởng mà là ẩn , khiến Trương Hâm và Thường Hùng mất cảnh giác, hai kẻ đó đều là những kẻ bất an, cho dù buôn bán thép phế liệu ăn gì khác, chúng phạm pháp cũng khó..."

Chỉ là Thường Hùng quá xảo quyệt, nào cũng thể thoát , còn giẫm đạp lên khác để đổi đời, còn dễ đối phó như , còn như con rắn độc đầu đề phòng, theo dõi nhà họ.

"Vậy hai bây giờ thế nào?"

"Tạm thời sẽ chuyện gì, hai cảnh giác, khi tiếp quản từ Ngụy Tam nhận những dự án lớn, cơ bản đều là những công việc trang trí cửa hàng, nhà máy tư nhân do quen giới thiệu, Thường Hùng thèm để mắt đến những việc , kiêng dè nhà chúng nên tạm thời sẽ tay."

Lê Tinh mím môi, tạm thời chuyện gì nghĩa là mãi mãi chuyện gì, hai thể cả đời chỉ nhận những việc nhỏ để , nhà họ cũng thể để mặc cho một con rắn độc nhe nanh vuốt theo dõi.

Hơn nữa một khi Thường Hùng phát hiện họ , để trừ hậu họa gã nhất định sẽ tay.

Không ai thể đề phòng trộm cướp cả ngàn ngày.

"Em đang nghĩ gì ? Đừng lo lắng, cách đối phó với gã ." Lê Tinh cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn trầm ngâm, rõ ràng là đang suy nghĩ về chuyện của Thường Hùng, Lục Huấn đưa tay vén lọn tóc lòa xòa bên tai cô, cô lo lắng sợ hãi, bèn an ủi cô.

Lê Tinh ngẩng đầu : "Anh cách gì?"

Lục Huấn im lặng, cách của đường hoàng cho lắm, chẳng qua là mượn d.a.o g.i.ế.c , Thường Hùng bao năm qua đắc tội với ít , tìm hiểu kỹ sẽ tìm vài con d.a.o thể mượn, cẩn thận hơn Lê Chí Quân, sẽ cho Thường Hùng cơ hội sống.

Cô chắc chắn sẽ phản đối, ở chỗ Đỗ Trường Thuận cô còn kéo tự thú. chân tướng vụ bắt cóc năm đó của cô, đoán chân tướng trong giấc mơ nên khó kiềm chế, cũng thể suy nghĩ nhiều như , Thường Hùng trừ khử thì hậu họa sẽ khó lường.

Lục Huấn , Lê Tinh khuôn mặt lạnh lùng của cũng đoán , cô đối phó với Thường Hùng nhưng hy sinh chồng , cô kìm đưa tay nắm lấy tay : "Ông xã, Thường Hùng nhắm nhà chúng thể dùng hai thủ đoạn, một là cạnh tranh công khai với chúng , cái chúng cần sợ, chỉ cần thực lực của chúng đủ mạnh, gã sẽ cạnh tranh chúng , giống như dự án nhà trùm mền của lúc ."

"Còn về loại thủ đoạn , chúng đều ý , bây giờ tương đương với việc chúng ở trong tối, gã ở ngoài sáng, ngược càng dễ xử lý, nếu gã thực sự dám dùng thủ đoạn đen, chúng lúc đó sẽ tính tiếp, xem là tương kế tựu kế để gã bắt tại trận là dùng thủ đoạn khác."

"Thường Hùng nhiều chuyện như , gã thể để sơ hở, chúng thể từ từ điều tra, nhưng chúng thể hành động hấp tấp, mượn d.a.o g.i.ế.c thể hiệu quả, nhưng nhỡ con d.a.o đó vấn đề thì ?"

Lê Tinh xong, đưa tay ôm lấy cổ , sờ lên mặt , tay cô lạnh nhưng mềm mại khi chạm mặt , đôi mắt long lanh : "Còn nữa, ông xã, em tán thành việc chúng dùng thủ đoạn xa của kẻ để trị kẻ , thủ đoạn chắc chắn là tiện lợi và hiệu quả, nhưng quá nguy hiểm, dùng nhiều sẽ quen, sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, ranh giới trong lòng sẽ vượt quá giới hạn, chừng ngày nào đó sẽ thể đầu nữa."

"Em gặp chuyện, càng một ngày chúng gặp cách qua một tấm kính, tuy em em sẽ đợi , nhưng nếu trở nên còn là chính , em còn tìm yêu ..."

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều chạm đến trái tim Lục Huấn.

Anh đối diện với ánh mắt trong trẻo nhưng vô cùng nghiêm túc của cô, im lặng hồi lâu, cuối cùng đành chịu thua, đưa tay ôm chặt cô đáp : "Được, , sẽ như ."

Anh hứa nhưng Lê Tinh vẫn yên tâm, ôm lấy eo bồi thêm hai câu: "Tốt nhất là nên nhớ những gì hứa với em, em chúng đều bình an, đừng quên chúng còn sinh em bé, thể để con một bố tù, mỗi năm gặp mặt đều khó khăn chứ."

"… Biết ."

Người giỏi đàm phán bàn, hiểu rõ nhất cách nắm thóp khác, họ còn con nhưng cô như , những u uất đen tối trong lòng Lục Huấn tan biến hết, trong phút chốc còn suy nghĩ gì nữa.

Anh quả thực thể trở thành tội phạm, Thường Hùng sẽ bỏ qua, nhưng còn quan trọng hơn.

"Đều theo em, bậy, sẽ tìm theo dõi gã ..."

"Ừm," Lê Tinh ôm chặt hơn một chút, đầu tựa bờ vai rộng của : "Chúng theo dõi gã , cũng thể gọi thêm vài cuộc điện thoại tố giác, tố giác sổ sách của gã hoặc là một giấy tờ kinh doanh gì đó, để gã bận rộn, bận đến mức thời gian để ý đến chúng ."

"Gọi điện thoại tố giác chúng vẫn thể , dù chúng cũng là công dân mà."

đến cuối cùng, giọng nhẹ nhàng cất cao mang theo một chút tinh nghịch, Lục Huấn cúi đầu ý nơi khóe môi cô, cũng cong môi theo: "Biết , công dân ."

Vốn là một chuyện đau đầu, nhưng vì bên cạnh phù hợp, giao tiếp , chuyện bỗng chốc còn là vấn đề nữa, trong lòng đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Trước đó em kéo trong phòng hỏi bà cái gì ?" Gió nóng từ máy sưởi thổi , trong phòng dần dần ấm lên, Lục Huấn ôm càng buông tay, nhớ tới việc cô đó cùng Thẩm Phương Quỳnh trò chuyện, đột nhiên ngượng ngùng đỏ mặt còn kéo về phòng, hôn lên mái tóc mềm mại của cô hỏi.

Lê Tinh bất ngờ hỏi chuyện , mặt đột nhiên nóng lên, ánh mắt lảng tránh ấp úng : "Chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi..."

Bộ dạng của cô giống như là tùy tiện hỏi một chút, Lục Huấn cô một cái, khẽ nhướng mày, "Vậy thể cái tùy tiện hỏi một chút là gì ? Không giấu diếm gì ?"

"... Thì, thì hỏi tại luôn ướt chăn, cách nào khống chế ! Nếu là bệnh thì chữa sớm chứ, gì mà chứ!" Lê Tinh quá hổ, nhớ tới lúc cô kéo phòng hỏi chuyện, Thẩm Phương Quỳnh sửng sốt một lúc, phản ứng , nhưng thấy con gái hổ đến mức chui xuống đất, bà cố gắng nhịn an ủi cô, mặt Lê Tinh càng nóng hơn, chỉ tìm cái lỗ để chui xuống.

Cô nào đó là bệnh gì! Vẫn là do tiểu thuyết quá ít.

"Em tắm, muộn , mai còn !"

Xấu hổ chịu nổi, Lê Tinh bỏ một câu dậy từ , quần áo cũng lấy liền chui phòng tắm.

Lục Huấn cứng đờ giường, ánh mắt chằm chằm bóng dáng hốt hoảng

chạy trốn của cô, ngờ cô sẽ vì chuyện mà đặc biệt về nhà hỏi, cũng trách cho cô cái ...

Anh khẽ một tiếng, dậy theo phòng tắm, Lê Tinh mở vòi nước xả bồn. Nước xả nóng, nước trắng bốc lên trong bồn tắm, cô xổm mặt đất thử độ ấm của nước trong bồn, nhận thấy phòng tắm đột nhiên tối ít, , nóng mới dịu xuống dâng lên.

"Anh đây gì?" Lê Tinh đang khuấy nước thì dừng , tự nhiên khẽ ngẩng đầu liếc .

Lục Huấn cúi đầu cô, bộ đồ ngủ dày cô là kiểu hai mảnh, bên trong là một chiếc váy hai dây nhung màu đỏ rượu vang dài đến bắp chân, bên ngoài là một chiếc áo choàng dày buộc dây.

xổm mặt đất, dây buộc ở eo lỏng, áo choàng mở . Nhìn từ xuống thể thấy dây áo của cô, bờ vai trắng nõn tròn trịa, màu đỏ rượu vang nổi bật làn da trắng như tuyết, ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ửng hồng trong làn nước trắng như hoa đào.

Anh xổm xuống, đưa tay vén một chút áo choàng ngoài của cô, ngón tay xoa xoa xương quai xanh lõm sâu của cô, theo đường cổ xinh từ từ di chuyển lên, lướt qua cái cằm tinh xảo, nhẹ nhàng nhéo dái tai trắng nõn lạnh, vu.ốt ve phần thịt mềm tai cô, đôi mắt đen chằm chằm mặt cô, giọng khàn khàn: "Không còn sớm nữa, cùng tắm nhé?"

Lòng bàn tay và ngón tay đều vết chai, nhẹ nhàng cọ làn da mềm mại của cô, tê tê ngứa ngáy.

Lê Tinh kiềm chế khẽ run rẩy, chút mềm nhũn, tay chống bồn tắm tự giác siết chặt, ngẩng đầu , nhẹ nhàng mím môi.

Môi đỏ mọng đầy đặn khẽ mím , thể thấy hàm răng trắng nõn bên trong, chằm chằm, ánh mắt tối sầm , đột nhiên bàn tay cử động, ngón trỏ luồn nơi môi cô mím , mở kẽ răng nhẹ nhàng trêu chọc đầu lưỡi nhỏ bên trong.

Hành động từng , hiểu chút hổ, hai má cô nhanh chóng đỏ bừng lên, ngẩng đầu khuôn mặt tuấn tú của trong bóng tối, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo nóng, hiểu trêu chọc khiến tim cô rung động.

Đầu lưỡi ngón tay chai sần của khuấy động, nước bọt trong miệng cô càng ngày càng nhiều, cô khỏi cử động đầu lưỡi nuốt xuống, cẩn thận lướt qua bụng ngón tay , đổi sự trêu chọc càng nhanh hơn.

Từng chút từng chút như chạm tim cô, kiềm chế tim đập nhanh, cô mềm nhũn xổm cũng chút vững, mặt nóng bừng bừng, nơi chạm qua càng nóng rát lên.

Cô kẹp chặt chân, nhịn giơ tay quấn lấy cổ , khi ngón tay rút một chút, cô bèn cắn lấy ngón tay , đôi mắt ngập nước li.ếm láp.

Không ngờ cô đột nhiên hành động , Lục Huấn căng cứng, im lặng cô một lát, cúi xuống ngậm lấy môi cô.

Nước trong bồn tắm ào ào chảy, nóng tản xung quanh, nhiệt độ từ từ tăng lên, chiếc áo choàng màu đỏ rượu vang rơi xuống đất dán mặt tường đá cẩm thạch bóng loáng, hai bóng dáng quấn lấy bồn tắm.

Giống như đánh , lắc lư qua , lúc lên lúc xuống.

*****

Mùa đông Lê Tinh thích giường, cộng thêm tối qua kiềm chế loạn ba , chăn , tốn hai bồn nước nóng, ngày hôm cả lười biếng, giường mơ màng dậy.

Chuông báo thức đầu giường reo ba , cộng thêm lò sưởi ấm áp bên cạnh nay ngoài chạy bộ mua bữa sáng, chăn còn ấm, cô mới gắng gượng bò dậy.

Vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo, nhớ tới hôm nay coi như là ngày đầu tiên sự nghiệp khởi động, cô vỗ vỗ mặt lấy tinh thần.

Sau một hồi tô tô vẽ vẽ quần áo xong xuống lầu, Lục Huấn chuẩn xong bữa sáng, là món viên cá và hoành thánh cô thích ăn, lái xe mua về nấu, khác với ở quán, tay nghề và tâm ý của càng tươi ngon hơn.

Lê Tinh vốn vội vàng thời gian, nhưng đặc biệt nấu cho cô, cô lãng phí bèn xuống từ từ ăn xong mới đặt đũa xuống.

Ăn sáng xong, hai cùng ngoài, xe dừng ở gốc cây to gần tòa nhà cung ứng, hơn 7 giờ 50 phút, thời gian vặn.

Lê Tinh về phía tòa nhà, Hà Chấn Sóc vẫn đến, ngược mấy chị gái vây quanh tòa nhà bàn tán gì đó.

"Vậy em đây, buổi tối nếu rảnh thì cần qua đón em, đường ngắn như em xe cũng ." Lê Tinh thu hồi tầm mắt với Lục Huấn một tiếng, mở cửa xe chuẩn xuống xe.

Lục Huấn gọi cô , đưa tay ghế lấy một túi giấy đưa cho cô: "Về vấn đề sắp xếp nhân viên bên , chuẩn một phần tiền mặt cho em, em lát nữa đưa cho Hà Chấn Sóc, nếu cần dùng đến thì cần ngân hàng."

"Anh chuẩn từ khi nào ?"

Lê Tinh ngẩn , tuy rằng những ở tòa nhà cung ứng bên giám đốc Sử chuyện xong để họ đều qua đây, nhưng những nhất định thể thích ứng với sự đào tạo của Hà Chấn Sóc, hoặc phù hợp với yêu cầu của Hà Chấn Sóc, nếu thật sự thể giữ thì vẫn trả phí sắp xếp, còn định đợi lát nữa gặp Hà Chấn Sóc xong sẽ ngân hàng rút, ngờ Lục Huấn chuẩn sẵn cho cô .

Cô đưa tay nhận lấy túi xách, một túi nặng trĩu, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, nhịn đưa tay ôm lấy : "Em còn chuẩn cái , ông xã , thật sự quá ủng hộ em ."

"Anh là chồng em, ủng hộ em thì ủng hộ ai?" Lục Huấn đưa tay ôm cô, cằm đặt đỉnh đầu cô khẽ cọ hôn, dù cũng là nơi đông qua , nhanh chóng buông cô , giục: "Được , bên em xong việc thì gọi điện thoại cho , đến đón em."

"Ừm, ." Lê Tinh rạng rỡ đáp một tiếng xuống xe.

Xe dừng ở phía đối diện đường, băng qua đường là đến, đến gần Lê Tinh cũng rõ nhóm các chị đang gì.

"Xem thử , nếu đãi ngộ ở đây thật sự như giám đốc Sử , thì sẽ ở !" Một chị gái búi tóc, mặc áo khoác ngắn màu đỏ kéo quần áo .

Chị Quyên mà Lê Tinh quen bên cạnh liếc chị gái áo khoác ngắn màu đỏ: "Vậy cũng xem cô thể ở , giám đốc Sử , bên yêu cầu tiêu chuẩn cao."

"Tiêu chuẩn cao thì ? Chỉ cần tiền lương phù hợp, tiêu chuẩn cao cũng ! nhân viên bán hàng bao nhiêu năm kinh nghiệm ? Còn sợ cái ?" Chị gái áo khoác ngắn màu đỏ tự tin .

"Cô kinh nghiệm gì? Kinh nghiệm cắn hạt dưa ?" Chị Quyên khẽ một tiếng, đầu thấy Lê Tinh đang ôm túi xách, ngẩn : "Sao cô đến đây? Không tòa nhà cung ứng đóng cửa ?"

Loading...