Cô Vợ Xinh Đẹp Tiêu Sài Hoang Phí - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-06-30 10:17:29
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tinh Tinh, Tinh Tinh !"
Lục Kim Xảo hổ danh là của đoàn nghệ thuật dân gian, một cái tên mà bà gọi lên trầm bổng, du dương uyển chuyển. Lê Tinh vốn đang thu tiền đến mức đầu óc cuồng, thấy tiếng gọi, trong nháy mắt đầu óc như khai sáng, lập tức tỉnh táo .
Cô về phía cửa, Lục Kim Xảo từ ngoài , đầu ngoái chỗ chỗ tìm , hôm nay bà mặc một chiếc áo khoác lông vũ dáng dài màu tím nho họa tiết quả trám, quàng một chiếc khăn quàng cổ màu tím hồng hoa , màu sắc khá tươi sáng, nhưng da trắng, vẻ ngoài phúc hậu, thể cân màu sắc khó nhằn . Ông nội Lục mặc một chiếc áo khoác dày màu đen theo bà , ở cửa còn một nhóm đông đảo đang đợi.
"Ông nội, cô út, đến ạ? Đã ăn cơm ?"
Lê Tinh vội vàng chào hỏi , định ngoài ngay, nhưng quầy thu ngân tắc nghẽn, chen ngoài dễ, mấy khách hàng đợi lâu sốt ruột giục, cô đành tăng tốc quét mã thu tiền.
"Ăn , ăn , cũng gần 1 giờ , thể ăn ." Lục Kim Xảo , mặt càng tươi hơn, để ý thấy quầy thu ngân xếp một hàng dài chờ thanh toán, ngạc nhiên : "Ôi, hôm nay đông khách thế cơ ?"
"Cũng tàm tạm ạ, đều là các thím các chị gần đây ủng hộ." Lê Tinh đáp.
"Tinh Tinh, các con bận thế ăn cơm ?" Ông cụ Lục cũng quanh, cửa hàng rộng hơn 500 mét vuông, các khu vực đều chọn đồ, nhân viên mặc đồng phục hầu như đều một tiếp hai ba khách, giúp tìm đồ, lấy đồ, báo giá, tay chân miệng lúc nào ngơi, ngoài ở quầy thu ngân, hai Lê Tinh và Hà Chấn Sóc, một quét mã thu tiền, một chuyên đóng gói, đều bận xuể, ông khỏi hỏi Lê Tinh.
"Vẫn ạ, nhưng cơm mang đến , đang phiên ăn."
Các cửa tiệm gần đây phần lớn là quán ăn, tiệm ăn sáng, quán , tiệm bánh kẹo, cửa hàng nông sản.
Các bà chủ của những cửa tiệm đặc biệt thích chậu tráng men, cây lau nhà giá một tệ của cửa hàng, ngoài , bộ đĩa bát đũa 9 tệ 9, bộ đồ bếp 19 tệ 9 cũng các bà yêu thích, quảng cáo hiệu quả ngoài mong đợi, từ khi nhóm quảng cáo đầu tiên về, cửa hàng lúc nào vắng khách.
Đợi Lê Tinh và về, còn đón thêm một nhóm khách hàng từ quảng trường bên cầu vượt đến, tới giờ ăn trưa, những khách hàng tin từ trạm xe buýt cũng tranh thủ qua, hết đợt đến đợt khác, rõ ràng là thiếu nhân viên.
Đến giờ cơm, Lê Tinh tranh thủ đặt cơm cho , nhưng vì quá bận, chỉ thể phiên hai ăn.
Lê Tinh và Hà Chấn Sóc là nhân viên thu ngân nên xếp cuối cùng, đợi đến khi Thải Hà, vốn phụ trách thu tiền ăn xong, mới đến lượt họ.
"Giờ mà vẫn ăn cơm, vất vả quá." Lục Kim Xảo ngờ giờ mà Lê Tinh vẫn ăn cơm, khỏi cảm thán. "Tinh Tinh, cửa hàng của con thiếu , tuyển thêm mới ."
Tay Lê Tinh thoăn thoắt quét mã vạch sản phẩm, thu tiền đáp lời Lục Kim Xảo: "Vâng, đang tuyển ạ, thông tin tuyển dụng của chúng con dán , chắc sẽ ứng tuyển nhanh thôi."
Lượng phiến là loại hình trung tâm thương mại tự chọn, chủ yếu là nhân viên hướng dẫn mua sắm, khách hàng tự chọn, nhân viên cần nhiều, đó Lê Tinh giữ vợ của Siêu Tử ở trung tâm, hiện tại ngoài Tiểu Dương và Tiểu Lý là hai quản lý theo dõi hàng hóa thị trường, còn 19 nhân viên, cũng gần đủ.
Chỉ là hiện tại Lê Tinh và đang dùng cửa hàng Giang Đông trụ sở chính, nên cần trang thêm nhân sự, tài vụ, vận hành, nhân viên phát triển thị trường.
Còn bên tất Lệ Toa, hiện tại một Tiểu Dương là phụ trách theo dõi hàng hóa thị trường, một việc của mấy , như trong thời gian ngắn thì , về lâu dài chỉ chịu nổi, mà còn lợi cho việc duy trì bán hàng ở thị trường phía , còn bố trí thêm nhân viên tiếp điện thoại và kho bãi.
Thực đó họ dán thông tin tuyển dụng , còn đăng quảng cáo tuyển dụng, chỉ là Hà Chấn Sóc lẽ kinh nghiệm với nhóm các chị lớn tuổi ở toà nhà cung ứng, nên yêu cầu cao hơn về nhân sự, mấy ngày nay cũng phỏng vấn qua vài , một ai đạt tiêu chuẩn của .
Lúc giờ cơm, A Hương bên bách hoá sáu tới đây xin việc, nếu Lê Tinh căng da đầu chào hỏi với Hà Chấn Sóc, bảo cho A Hương cơ hội thử việc, thì cũng sẽ giữ .
Hà Chấn Sóc nghiêm khắc, tiêu chuẩn cao như cô cũng hiểu, trung tâm bán sỉ phát triển chỉ dựa một hai chắc chắn , mà cần một đội ngũ tinh nhuệ năng lực, tính gắn kết, cần một nhóm tài năng tham vọng.
Bất kể lúc nào, nhân tài đều khó gặp khó cầu, việc cũng vội .
"Cô út, cô và mang đạo cụ, trang phục đến ạ? Con đưa đến phòng nghỉ nhé."
Những Lục Kim Xảo mang đến đều là các thầy cô trong đoàn nghệ thuật, Lê Tinh dù bận đến mấy cũng dám chậm trễ, cô thu tiền xong cho nhóm khách dang dở, đưa chìa khóa két và máy quét mã cho Hà Chấn Sóc, vội vàng ngoài.
Ông cụ Lục cháu dâu giờ vẫn ăn cơm, định lên tiếng bảo cô nghỉ ngơi, ăn cơm , nhưng đám quả thật cũng thể chậm trễ, nghĩ ngợi một lúc bèn : "Con còn ăn cơm, cửa hàng cũng đang bận, phòng nghỉ ở để ông đưa họ qua cho."
Lục Kim Xảo cũng vội : " đúng đúng, ăn cơm là quan trọng, hình nhỏ bé của con ăn cơm , Tam Xuyến mà thì đau lòng c.h.ế.t mất."
"Phòng nghỉ ở , cô đưa các chị em của cô qua là , họ đều là chú bác dì của con, quan hệ với cô út của con, cần khách sáo ."
Lúc mệt mỏi vài câu quan tâm cảm thấy ấm áp, Lê Tinh khỏi : "Không ạ, ông nội, con ăn sáng no , giờ vẫn đói, chậm trễ chút nào "
Lê Tinh xong, chào Hà Chấn Sóc một tiếng, dẫn ông cụ Lục, Lục Kim Xảo và về phía phòng nghỉ.
Lục Kim Xảo và biểu diễn, còn cần để một đồ đạc và trang phục xuống, Lê Tinh suy nghĩ cho họ thuận tiện, ngăn một gian kho phía phòng nghỉ cho đoàn nghệ thuật, phía đó chính là quảng trường nhỏ nơi họ biểu diễn, đẩy cửa là đến nơi.
Từ nơi bán hàng đến phòng nghỉ gần, cần đến mấy phút tới, Lê Tinh lấy chìa khóa mở cửa, với Lục Kim Xảo và : "Phòng nghỉ là tạm thời thu dọn, đơn sơ, cô xem xem cần sửa gì thì với con, con sẽ sắp xếp ."
Lê Tinh và tạm thời đặt trụ sở chính của công ty ở đây, một là vì đây là cửa hàng đầu tiên của công ty, hai là vì vị trí và diện tích ở đây đều là nhất trong tất cả các tòa nhà. Ngoài việc một quảng trường nhỏ, diện tích kho phía của nó cũng khá lớn, chỉ riêng phòng nghỉ hơn ba mươi mét vuông.
Lê Tinh đẩy cửa , rèm cửa trong phòng treo lên thông gió , bàn ghế, bộ đồ mới tinh bày biện, thu dọn sạch sẽ và thông thoáng, như sẽ tiện cho Lục Kim Xảo và để đồ đạc của .
Lục Kim Xảo và những khác bước , chỉ cần liếc mắt một vòng quanh phòng, ai nấy đều lộ vẻ hài lòng, Lục Kim Xảo còn ngạc nhiên và vui mừng hơn. Trước đó bà nhắc qua với Lê Tinh là cần một chỗ để đồ, nhưng bà nghĩ rằng Lê Tinh sẽ dựng một cái lều cho họ ở phía sân khấu, ngờ cô trực tiếp thu xếp một căn phòng, còn đặt cả bàn ghế.
"Không hề đơn sơ, chỗ gọi là đơn sơ , Tinh Tinh, con quá !" Lục Kim Xảo tươi rói, liên tục khen ngợi.
"Không cần sửa sang gì thêm, lát nữa bọn cô mang đồ sắp xếp là , , đặc biệt ! Bọn cô đặc biệt hài lòng!"
"Cô hài lòng là ạ."
Lục Kim Xảo liên tục , Lê Tinh mỉm , nhớ điều gì đó, cô mở cánh cửa nhỏ trong phòng.
"Cô út, phía phòng nghỉ là quảng trường nhỏ nơi biểu diễn, sân khấu chúng con dựng lều sẵn, ngoài việc bố trí ánh sáng và các thứ khác, theo như cô thì phông nền đen và đỏ, rèm vải các thứ cũng , lát nữa cô qua xem thử, gì cần sửa thì hôm nay tìm ngay trong đêm vẫn kịp."
Tình hình sân khấu thì Lục Kim Xảo đến xem qua một hai ngày , chỉ là lúc đó lều vẫn dựng xong , phông nền đen đỏ, rèm vải các thứ vẫn bố trí, thấy tổng thể nhưng Lục Kim Xảo hài lòng, ít nhất là hơn nhiều so với một quán mà họ từng biểu diễn trong những năm qua.
Nghe Lê Tinh , Lục Kim Xảo liền bước theo qua xem, thò đầu khỏi cửa, giấu sự ngạc nhiên: "Hả, hóa bên gần quảng trường nhỏ như . Lão Tào, lão Chu, mau qua đây xem, lên sân khấu từ bên cần đến hai phút ."
Giọng của Lục Kim Xảo giấu sự phấn khích, tò mò vội vàng qua xem, quả thực gần, một con đường nhỏ lát đá dẫn thẳng phía sân khấu, từ đây thể thấy trực tiếp bộ quảng trường nhỏ dựng lều.
"Rất gần, như , như tiện." Một đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám đậm, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, tướng mạo thanh tú, khí chất nho nhã, cũng là mà Lục Kim Xảo gọi là lão Tào, sân khấu gần trong gang tấc, mặt lộ một nụ nhạt, .
" , cũng thấy ." Lục Kim Xảo lão Tào phụ họa một tiếng, vui mừng mặt, gọi Lê Tinh: "Tinh Tinh, con cái quá , phòng nghỉ , sân khấu cũng ."
"Thực lúc nãy bọn cô đến một vòng quanh quảng trường nhỏ , đều cảm thấy , gì cả. Lão Tào còn con tâm, tất cả đều dựng lều, như bất kể gió mưa tuyết rơi đều ảnh hưởng đến chúng , còn bố trí ghế cho khán giả, sân khấu còn đặc biệt dựng hai cây cột lớn."
Lê Tinh nhận những trong đoàn ca kịch quả thực hài lòng với sự sắp xếp của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, : "Cô út và hài lòng là , sân khấu ngoài trời, dù cũng vất vả ."
Trời quá lạnh, dự báo thời tiết còn tuần sẽ tuyết rơi, dựng lều căn bản là .
Lê Tinh chắc biểu diễn ca kịch thể tăng bao nhiêu lượng khách cho trung tâm, nhưng thì cho , cô sân khấu quan trọng như thế nào đối với biểu diễn, cho dù là dựng sân khấu đơn giản, cũng cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu biểu diễn của đoàn nghệ thuật, khi tìm việc , cô thêm tiền, để họ cố gắng mô phỏng theo bố cục của nhà hát, vốn dĩ công việc ba ngày là xong, nhưng tăng ca trong bốn ngày bốn đêm.
Lục Kim Xảo những việc Lê Tinh ở phía , nhưng một câu "vất vả" của Lê Tinh khiến bà cảm thấy ấm lòng, chỉ bà, những thành viên trong đoàn nghệ thuật ở cửa Lê Tinh cũng vẻ xúc động, đây còn cảm thấy việc đưa ca kịch lên sân khấu thương mại như thế là phù hợp, bây giờ cũng bình thường trở .
Có hai trông vẻ trạc tuổi Lục Kim Xảo, khí chất, với Lục Kim Xảo: "Kim Xảo, cô cháu dâu của cô thật sự tệ, cô phúc, con dâu , cháu dâu cũng như ."
Lục Kim Xảo thích nhất là khác khen, khen bà, khen nhà của bà, mặt lộ vẻ đắc ý: "Đó là đương nhiên, Tinh Tinh và con dâu là hai phụ nữ giỏi nhất nhà họ Lục chúng đó!"
"Được , thời gian cũng còn nhiều, mau mang đồ đạc của chúng qua đây , chúng sắp xếp xong cũng gần đến giờ trang điểm tổng duyệt ." Lục Kim Xảo nhận việc, cũng ý thức của một trưởng đoàn, xem giờ thấy cũng sắp đến lúc, vội vàng với trong đoàn.
Xe của họ đậu ở cửa , Lê Tinh liền : "Cô út, con mở cửa lớn phía , xe của thể lái thẳng cửa, như sẽ tiện hơn."
"Được, mau hành động , cùng giúp một tay, chậm trễ nữa, Tinh Tinh con cũng mau ăn cơm ."
Trong lúc chuyện, đều bắt đầu hành động.
Lê Tinh mở cửa, lão Chu lái xe, lâu chiếc xe chở đồ đạc lái , ai nấy đều thu xếp đồ đạc của , phụ trách mang thiết âm thanh lên sân khấu để điều chỉnh.
Đoàn nghệ thuật đông , mỗi một việc cũng nhanh, lâu một phòng nghỉ trống trải thu dọn xong, sân khấu cũng xong, các bố trí ở các nơi cũng gần giống như hậu trường của nhà hát.
Thu dọn xong, nghỉ một lát, Lê Tinh tranh thủ lúc ăn vội mấy miếng cơm mà Hà Chấn Sóc mang đến, đó quen với các thầy cô trong đoàn nghệ thuật, cũng gần đến hai giờ, đến lúc các thầy cô trang điểm tổng duyệt.
Lê Tinh phiền họ nữa, thấy ông cụ Lục vẻ hứng thú với việc Lục Kim Xảo và trang điểm, cô cũng gọi ông đến văn phòng của để nghỉ ngơi, chào một tiếng tự rời khỏi phòng nghỉ.
Bên trong khu buôn bán bận rộn đến giờ cũng coi như tạm , tuy vẫn còn khách lục tục , nhưng nhân viên trong cửa hàng đủ để ứng phó, lúc cũng là thời gian giao ca giữa sáng và tối.
Tuần , buổi sáng và tối, các quản lý ca dẫn dắt nhân viên bàn giao công việc trong cửa hàng, kiểm kê doanh thu trong két sắt và báo cáo tình hình kinh doanh.
Lê Tinh thấy việc diễn trôi chảy, ngăn nắp nên tham gia mà cùng Hà Chấn Sóc ngoài xem tình hình quảng trường nhỏ.
Sắp 2 giờ chiều, nhưng vì quảng trường nhỏ của họ động tĩnh gì do trời quá lạnh mà quảng trường dựng rạp vẫn vắng tanh một bóng .
Lê Tinh thấy chút hoảng hốt, lúc khi tính tiền và trả tiền thừa, cô còn đặc biệt nhắc nhở khách hàng rằng 2 giờ chiều ở quảng trường nhỏ sẽ biểu diễn nghệ thuật, mà vẫn ai đến.
"Phải tìm vài khuấy động khí mới , tuy là diễn tập nhưng một ai thì khó coi quá." Lê Tinh liếc mấy thầy cô hóa trang xong đang lên sân khấu chỉnh âm thanh nhạc cụ, với Hà Chấn Sóc.
Hà Chấn Sóc xung quanh : "Bảo họ cầm loa thông báo từng nhà một lượt, ai thấy mà thấy hứng thú thì tự nhiên sẽ đến."
Lê Tinh suy nghĩ một chút: "Họ đang trong ca bàn giao, lát nữa còn phát tờ rơi ở các cửa hàng ven đường xa hơn, là để cho..."
"Đi ?" Chưa dứt lời, một giọng trầm ấm đột nhiên vang lên từ phía .
"Anh đến ?" Lê Tinh đầu , thấy xe của Lục Huấn đỗ bên đường, mở cửa xe bước xuống, cô liền nở nụ .
Ngay đó, một bóng dáng nhỏ bé tròn trịa từ phía bên xe lao nhanh như gió về phía cô, ôm chặt lấy eo cô: "Cô út ơi! Thiên Tứ nhớ cô quá mất."
"Thiên Tứ? Sao con ở đây? Không học ?"
Lê Tinh kinh ngạc Thiên Tứ, bé mặc áo màu xám, quần bông xám, giày da, đeo găng tay len xám, đội mũ len xám, cả tròn vo như một quả bóng. Cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tròn xoe lên cô đầy mong đợi. Cô ngẩng đầu Lục Huấn: "Sao thằng bé cùng ?"
Lục Huấn cúi Thiên Tứ, : "Anh đến trạm thu mua, tiện đường ghé qua xưởng của chị dâu cả, với họ tối nay cùng ăn cơm, lúc đó thằng bé đang ở đó."
"Chị dâu hai sáng nay nó bảo mệt, học nổi, cứ ỉu xìu nên xin nghỉ một ngày. Xưởng kẹo bận, ai ở nhà trông nó nên đành đưa nó đến xưởng luôn."
"Mệt ? Không khỏe ở ? Bị cảm lạnh ?" Lê Tinh lập tức lo lắng, đưa tay sờ trán bé.
Hôm nay Lê Tinh mặc áo lông, bên trong cô mặc một chiếc áo giữ nhiệt ôm sát mua từ miền Nam, bên ngoài là áo len màu xanh lá cây nhạt dáng rộng kết hợp với áo khoác dáng dài màu hạnh nhân, phía là váy kẻ caro bằng lông lạc đà cùng tông màu dài đến bắp chân, kèm với đôi bốt ngắn mũi nhọn cao 5 phân, đầu đội mũ nồi. Mặc như ở trong nhà thì , nhưng ngoài gặp gió lạnh thì đúng là "thời trang phang thời tiết", đôi bàn tay trắng nõn của cô cũng lạnh cóng.
Thiên Tứ từ trong xe máy sưởi của Lục Huấn bước , mặc ba lớp áo ấm áp vô cùng. Tay cô chạm , Thiên Tứ liền rùng một cái vì lạnh, kêu toáng lên: "A, cô út, tay cô thành cục đá ! Lạnh quá!"
"Làm con lạnh ? Xin nhé, cô để ý." Lê Tinh cũng vì quá lo lắng nên chú ý đến điều , cô vội rụt tay , nhanh chóng nhận điều gì đó : "Không là khỏe mạnh ?"
"Không lẽ hôm nay trốn học?" Lê Tinh đột nhiên về phía bé.
Lê Tinh chỉ là đoán thôi, Lục Huấn cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô, câu tiếp theo của khẳng định suy đoán của cô: "Lúc đến, chị dâu hai đang lột quần nó đánh. Trong túi áo là que kẹo mút nó ăn, đến mười mấy cái, còn cả mấy cái vỏ kẹo sữa nữa."
Thiên Tứ đảo mắt, vội vàng vùi đầu bụng cô út nũng nịu: "Ôi, cô út, mấy chuyện đó quan trọng , m.ô.n.g nhỏ của Thiên Tứ , sẽ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-xinh-dep-tieu-sai-hoang-phi/chuong-99.html.]
"Cô út, chúng bốn ngày mười tám tiếng gặp đó, cô nhớ con ?"
"..."
Đứa cháu ngoan trốn học.
Lê Tinh từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ ngoan, Lê Hà Niên cũng ngoan, Lê Hà Dương tuy nghịch ngợm nhưng từng trốn học, Thiên Tứ thể coi là dũng sĩ trốn học đầu tiên của nhà họ Lê.
Đánh thì nỡ, Lê Tinh đành kéo bé phố cùng cô rao hàng, chịu khổ cùng.
Không lâu , con phố vắng vẻ xuất hiện một đôi nam nữ đôi, đàn ông mặc áo len và áo khoác đen, phụ nữ khoác chiếc áo khoác mà đàn ông đặc biệt mặc thêm cho cô, tay dắt theo một đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu. Đứa trẻ cầm loa dọc phố hô to:
"Kính thưa quý vị khán giả, bà con cô bác, các ông các bà, các bác các cô, các chị xinh và hào phóng, tin vui, tin cực vui đây, trung tâm bán sỉ tự chọn mời đến quảng trường nhỏ xem biểu diễn nghệ thuật miễn phí!"
"Tiết mục 'Nửa cây kéo' sắp bắt đầu, 'Kim Xảo lấy chồng và bà chồng thích góc tường' vô cùng! Mau đến nhé! Đợi đó!"
"Quý vị khán giả, quý vị khán giả! Chương trình nghệ thuật của trung tâm bán sỉ tự chọn sắp bắt đầu, địa điểm tại..."
Thiên Tứ hô, tuy lạnh, mỗi câu đều thở làn khói trắng, nhưng đây là đầu tiên bé dùng loa phóng thanh để , cảm thấy khá thú vị nên giọng càng lúc càng vang dội, khi quen còn tự biên tự diễn thành vè:
"Đi qua , ngó nghiêng xem thử, việc gì thì đến xem cho vui, trung tâm, trung tâm bán sỉ tự chọn mời xem nghệ thuật miễn phí!"
"Quý vị khán giả, quý vị khán giả, nghệ thuật của chúng biến mất bảy tám năm , nhớ chúng ? Nhớ thì mau đến nhé, đợi đó!"
"Quý vị khán giả, quý vị khán giả, 2 giờ, 2 giờ chiều chương trình biểu diễn nghệ thuật bắt đầu !"
Giọng trẻ con của Thiên Tứ trong trẻo vang dội, nhiều đường, hoặc đang mở cửa hàng, hoặc mua đồ, thấy tiếng đều tò mò về phía phát âm thanh, còn vô thức bàn tán:
"Đây là đang hô cái gì ? Biểu diễn nghệ thuật ? , ông Lý , cái tòa nhà cung ứng một ông chủ lớn mở thành trung tâm bán.... cái gì đó."
"Người cũng hào phóng, mời xem biểu diễn nghệ thuật miễn phí ít nhất 20 ngày ngay tại quảng trường nhỏ, để nhớ xem nào, hình như là ngày 14 diễn tập, ngày 15 chính thức bắt đầu, hôm nay là ngày 14 , sắp bắt đầu ?"
"Chẳng đứa bé ? Hai giờ bắt đầu, còn mười phút nữa là hai giờ . Dù cũng việc gì, , xem thử!"
" cũng xem, bảy tám năm xem thứ , cũng thấy nhớ."
Mọi ở đường bàn tán xôn xao, cùng về phía quảng trường nhỏ. Khách hàng trong các cửa tiệm cũng bàn tán rủ , những đó trung tâm bán sỉ mua đồ cũng yên nữa. Thấy thời gian sắp đến, với trời lạnh cũng chẳng mấy mua hàng, nên những chủ của các cửa tiệm đều đóng cửa, về phía quảng trường.
Càng ngày càng nhiều theo Lê Tinh và những khác qua các con phố, càng nhiều hiếu kỳ. Những sợ lạnh ở nhà, những uống trong quán , tất cả đều đổ về quảng trường nhỏ.
hai giờ, buổi diễn tập bắt đầu. Tất cả các thành viên đoàn kịch đều trang phục, hóa trang và bày biện đạo cụ lên sân khấu. Các nhạc công phụ trách phần nhạc cũng chỉnh âm, vị trí. Chỉ chờ dẫn chương trình lên tiếng, vở diễn sẽ bắt đầu ngay lập tức: Vở "Nửa cây kéo", màn một "Đêm tiệc tủi nhục".
Lúc , sân khấu dựng rạp và bày đầy ghế, dân cũng dần dần kín chỗ.
Các thành viên của đoàn nghệ thuật, bao gồm cả Lục Kim Xảo đều ngờ buổi diễn tập đầu tiên nhiều đến xem như . Đã bao nhiêu năm ? Bảy, tám năm? Không, chỉ bảy, tám năm. Trước khi đoàn nghệ thuật giải tán, lượng khán giả của họ còn nhiều. Đã quá lâu họ thấy nhiều khán giả như , một vài thành viên trẻ tuổi đa cảm của đoàn thậm chí còn kìm nước mắt.
"Đã nhiều năm thấy nhiều sân khấu chờ chúng biểu diễn như thế ."
Những lớn tuổi hơn thấy cảnh , cũng đỏ hoe mắt, hô lớn: "Vở diễn dù chỉ là diễn tập, cũng hát thật , còn hơn cả lúc chúng luyện tập riêng!"
"Chúng nhất định cố gắng hết sức, thể hiện giọng hát nhất, diễn xuất nhất, để giữ chân những khán giả đang chờ xem chúng biểu diễn ! Để họ xem xem nữa, xem xem nữa!"
" , quá lâu , chúng nhất định nắm bắt cơ hội , , đây là cơ hội cuối cùng chúng sân khấu."
Các thầy cô trong đoàn kịch lượt như . Lục Kim Xảo những lời của chị em trong đoàn, khán giả sân khấu cũng thầm thề rằng, lát nữa diễn vở kịch ngắn, bà tuyệt đối phép mắc sai lầm, nếu sẽ mất mặt lắm.
Mất mặt khán giả, mặt bố già, còn cả mặt cháu dâu...
Thế là, cả buổi chiều hôm đó, tất cả các thành viên của đoàn nghệ thuật đều dốc hết tài năng tâm ý biểu diễn.
"Nửa cây kéo" là một kịch bản cũ, nhưng trong đoàn một giỏi văn chương là lão Tào, kịch bản cũ cũng ông chỉnh sửa , tình tiết trở nên gay cấn, mâu thuẫn hài hước đẩy lên cao, những tình huống gây , tiết tấu lúc trầm lúc bổng.
Mà những thầy cô trong đoàn nghệ thuật giọng hát điêu luyện, ai nấy đều giọng ca tuyệt vời, cất tiếng hát khiến tập trung tinh thần. Nhìn biểu cảm, thần thái của họ càng sống động thú vị, khiến kinh ngạc thể rời mắt.
Lê Tinh, Lục Huấn và Thiên Tứ khi mời về, ban đầu còn định bàn bạc với Hà Chấn Sóc để và Lục Huấn cùng mặt duy trì trật tự, nhưng nhanh cô phát hiện cần thiết. Hầu như tiếng xì xào bàn tán nào ở hiện trường, đều tập trung cao độ lên sân khấu.
Thấy cảnh , Lê Tinh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vào giây phút cô nghĩ, bất kể biểu diễn giúp trung tâm bán sỉ gây tiếng vang , ít nhất buổi biểu diễn thành công, như cũng là đáng giá.
Để diễn trọn vẹn vở "Nửa cây kéo", ít nhất cũng mất vài tiếng đồng hồ. Kịch bản khi lão Tào chỉnh sửa chia thành nhiều màn, , giữa và . Màn đầu tiên kết thúc hơn một giờ đồng hồ. Tiếng vỗ tay vang lên lẻ tẻ, nhanh chóng bùng nổ như sấm dậy.
Sau khi "Nửa cây kéo" kết thúc, vở kịch ngắn của Lục Kim Xảo "Kim Xảo lấy chồng và bà chồng thích góc tường" diễn tiếp.
Đây coi là phần duy nhất liên quan đến trung tâm bán sỉ trong buổi biểu diễn. Lê Tinh đó xem qua kịch bản, cũng Lục Kim Xảo mấy ngày nay đều cùng luyện tập phần , nhưng khi thực sự bắt đầu, cô vẫn chút lo lắng, sợ khán giả thích mà la ó phản đối.
Những thứ khác đều là thứ yếu, nhưng la ó phản đối bỏ về giữa chừng thì cô thể chấp nhận , dù tên của Lục Kim Xảo cũng trong vở kịch ngắn .
Lục Kim Xảo tuy gan nhưng bà là vô tâm vô phế, nếu thấy biểu diễn la ó, sẽ buồn đến mức nào.
Khi dẫn chương trình là lão Tào xuống sân khấu, tấm màn đen lớn kéo lên, Lê Tinh vô thức cắn chặt môi, bàn tay nắm lấy tay Lục Huấn cũng siết chặt hơn.
Lục Huấn chú ý, cúi đầu đầu ngón tay trắng bệch vì siết chặt của cô, lật bàn tay ôm lấy tay cô bàn tay , nhẹ nhàng xoa bóp, an ủi: "Đừng lo, đây coi như là cô út diễn đúng bản chất của , sẽ vấn đề gì ."
Thiên Tứ dựa Lê Tinh, vì đó kêu mệt, hiểu tuồng hát nên đang gà gật ngủ, thấy dượng út , bé ngáp một cái, đầu cô út: "Cô út lo lắng ạ? Có ăn kẹo ?"
Thiên Tứ thò tay túi áo khoác, tìm đến cái lỗ thủng mà bé cố tình chọc, mò mẫm từ góc áo bên sang phía lưng, lấy một nắm kẹo mút và kẹo sữa, đưa đến mặt cô út.
"..."
Được chồng an ủi, cháu trai cho phân tâm, Lê Tinh cảm thấy sự lo lắng trong lòng đột nhiên tan biến nhiều. Không lấy hết kẹo của cháu trai, cô chia cho chồng một nửa, tập trung lên sân khấu.
Câu chuyện "Kim Xảo lấy chồng và bà chồng thích góc tường" bắt đầu bằng cảnh đêm tân hôn, bà chồng lén Kim Xảo và chồng, Kim Xảo bắt tại trận. Bà chồng lúng túng bỏ chạy, Kim Xảo tìm chồng tính sổ.
Sau đó, sáng sớm hôm , trời còn sáng rõ, tiếng gà gáy đầu tiên còn cất lên, Kim Xảo giận dỗi cả đêm ngủ thì thấy tiếng bà chồng gõ cửa. Kim Xảo đang mơ màng, đạp chân chồng. Người chồng trong cơn mơ cố gắng gượng dậy, hỏi ai.
Bà chồng một lời, tiếp tục gõ cửa, gõ mãi cho đến khi chồng thấy phiền phức, dậy mở cửa.
Bà chồng thấy con trai, mặt mày khó chịu: "Vợ con ? Mẹ đói , bảo nó dậy nấu bữa sáng cho !"
Vừa mới ngày đầu tiên khi kết hôn, Kim Xảo gọi dậy để nấu bữa sáng. Cô trăm , nghĩ đến lúc còn ở nhà con gái, tuy cũng nấu cơm nhưng ít cũng dậy cả tiếng gà gáy để nấu như thế .
Cô nhịn mà than phiền với chồng. Mới cưới còn hưởng hạnh phúc vợ chồng bao lâu, chồng cô dỗ dành: “Em chịu khó một chút, ngoài nấu một hồi, tiện tay rơi vài cái bát. Mẹ xót bát, tự nhiên sẽ gọi em nữa.”
Kim Xảo chồng chuyện như đổ dầu lửa, tức giận : “Làm vỡ bát á? Mệt cũng nghĩ ! Nghĩa là xót bát, còn em thì chắc?! Bát mua bằng tiền chắc?”
Lúc , lão Tào chen một đoạn quảng cáo mềm. Chồng Kim Xảo : “Bát đúng là chẳng khác nào tốn tiền. Anh mua ở trung tâm bán sỉ, một tệ năm cái, vỡ cũng tiếc.”
chuyện đó, chỉ cần vỡ một cái là xót xa.
Kim Xảo xong gì, màn đen kéo xuống một chút, cô bếp bận rộn.
Ban đầu cô định vỡ bát, nhưng chồng quá phiền, cô thực sự nhịn . Nhân lúc chồng lưng , cô lầm bầm với khán giả buông tay rơi một cái bát xuống đất.
cú rơi nhẹ quá, đầu tiên vỡ.
Nghe chồng bắt cô quét nhà, còn yêu cầu lau dọn cả sàn nhà, cô do dự nữa, ôm cả một chồng bát “bốp” một cái quăng xuống đất.
Một đống bát ba bốn cái vỡ tan tành.
Mẹ chồng tiếng vội chạy bếp. Nhìn thấy đống bát vỡ đất, chồng xót xa. Kim Xảo nhanh hơn một bước rống lên như thể chồng mất , từng tiếng từng tiếng bi thương não nề.
Mẹ chồng lập tức cứng họng, cuối cùng giậm chân, tức giận ném một câu: “Cái đồ phá của! Nếu để tao ở bán chậu inox một tệ một cái, tao sẽ đổi hết! Xem mày còn đập gì!”
Nói xong, chồng đuổi Kim Xảo về phòng.
Chồng cô đang giường cô đắc ý: “Sao? Cách dạy hiệu quả ?”
Kim Xảo lườm chồng: “Mẹ định hết nồi niêu xoong chảo trong nhà thành chậu inox mua ở trung tâm bán sỉ.”
Chồng cô sững sờ: “Hả?”
Màn biểu diễn kết thúc, ai dậy cũng ai vỗ tay. Cho đến khi Lục Kim Xảo cúi chào, khán phòng vẫn im ắng đến mức thể thấy tiếng kim rơi.
Lê Tinh thấy cảnh , trong lòng lạnh ngắt. Cô ngờ nhận phản ứng như .
Tiểu phẩm cuối cùng dẫn đến chuyện Kim Xảo ly hôn, ở một mức độ nào đó kiểu hài kịch nhẹ nhàng hòa hợp, nhưng các tình tiết gây vẫn đủ. Lục Kim Xảo và diễn viên đều diễn xuất , thể hiện chất hài kịch phóng đại. Dù tất cả khán giả yêu thích, nhưng cũng đáng phản ứng nhạt nhòa như thế .
Lê Tinh quan sát xung quanh, hôm nay trong quảng trường ít đàn ông trung niên các cụ ông. Phần lớn khán giả là các bà cô tầm ba bốn chục tuổi, còn vài cô dâu trẻ hai mươi mấy tuổi.
Phụ nữ nhiều như , ít nhiều cũng sẽ vấn đề về mối quan hệ chồng - nàng dâu, chút phản ứng nào?
Tay chân Lê Tinh bỗng cảm thấy lạnh buốt, cô bóc một viên kẹo ngậm miệng, hít nhẹ một , với Lục Huấn: "Đi thôi, chúng an ủi cô út . Chỉ là buổi tổng duyệt thôi, gì to tát. Ngày mai đổi kịch bản khác là .”
đúng lúc , xung quanh bỗng vang lên những tiếng bàn tán sôi nổi: "Đồ thất đức! Trước đây chồng cũng lén chúng chuyện, sáng sớm hôm gõ cửa bắt nấu cơm, thật ghê tởm!”
“Mẹ chồng lén, nhưng bà bắt nấu bữa sáng cho cả nhà hơn chục miệng ăn. Hồi đó cũng đập bát lắm!”
“Thế chị đập ?”
“Đập cái gì mà đập! Đập bát ăn bằng gì? Một cái bát rẻ!”
Bên cạnh chợt hỏi: "Nói mới nhớ, bát của trung tâm bán sỉ chất lượng thật ? Lần đầu rơi xuống đất mà vỡ?”
“Còn tùy rơi xuống nền gì nữa.”
“Một tệ năm cái bát, thấy quá rẻ ?”
“Thật giả đấy?”
Có thắc mắc, liền sáng nay mua bát lên tiếng: “Thật đấy! mua năm cái, mà chắc chắn lắm. Chậu inox một tệ một cái cũng thật. mua, .”
“Thật á?” Một bên cạnh ngạc nhiên. "Vậy cũng xem thử. Nhà nhiều bát sứt mẻ lắm, Tết sắp đến , bộ bát thì .”
“ cũng xem.”
Một , lập tức thứ hai, thứ ba, thứ tư… Không lâu , trung tâm bán sỉ chật kín .