Lúc , Hứa Đình Đình lấy  một tờ giấy từ trong túi xách "Bốp!" một tiếng đặt mạnh lên bàn.
 
"Nhìn cái  !" Cô  hét lên: "Đây là những đứa trẻ ở vùng núi lớn  thể  học, thậm chí chúng nó còn   nước sạch để uống,  mà cô  tùy tiện vung tiền của bố  để mời   ăn những thứ đắt tiền như  ?  ghét nhất những  ấm cô chiêu   lương tâm như các !"
 
Hứa Đình Đình càng  càng kích động, những nốt mụn trứng cá  mặt đều đỏ bừng: "Trước kỳ thi đại học  lo ôn tập cho , cứ nhất định  tổ chức tiệc sinh nhật gì đó, còn mượn danh nghĩa    thư giãn,   là  khoe khoang nhà cô  vài đồng tiền thối ? Nếu  là  cô thì   đánh gãy chân cô !"
 
Nói , đột nhiên cô  xông đến bàn ăn,  mặt tất cả các bạn cùng lớp, đổ hết tất cả thức ăn còn   bàn  thùng rác.
 
Một vài bạn học  ngăn cản nhưng   cô  trừng mắt   một cách hung dữ: " là lớp phó học tập của lớp, kỳ thi đại học sắp đến , tất cả các  đều   lời !"
 
"Dù   mới là  thật lòng  với các , Thịnh Hạ chỉ  dùng cách  để các  mất cảnh giác,  đó cô  sẽ lén lút học hành chăm chỉ để đạt điểm cao, loại tiện nhân tâm cơ  là độc ác nhất! Những kẻ bợ đỡ cô  như các , đúng là ngu ngốc đến mức   giới hạn  ? Bị lừa còn giúp   đếm tiền nữa! Vì   khuyên các     nhất đừng tiếp xúc với Thịnh Hạ, dù   từ nhỏ  sống ở vùng núi nghèo khó, từng trải qua vô  , thấu hiểu sự hiểm ác của lòng ."
 
Nghe những lời  vu vơ của cô ,  và các bạn học đều ngơ ngác.
 
Ý  của   đến chỗ cô   biến thành hại  ?
 
 cô   chìm đắm trong bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết của , quên hết  thứ.
 
" sinh  ở vùng núi thuộc khu Hồng Sam, gia cảnh bần hàn, sâu sắc hiểu rõ từng đồng tiền bố  kiếm  đều  dễ dàng. Mùa hè thời tiết bốn mươi mấy độ, họ vẫn còn  nông, mùa đông vẫn còn giặt quần áo trong dòng nước lạnh buốt. Cho đến nay ở vùng núi vẫn còn  nhiều   thể  học,   đủ cơm ăn."
 
"Thịnh Hạ , với tư cách là lớp phó học tập,  cảm thấy vô cùng bất mãn với hành vi của cô,  tuyên bố hủy bỏ bữa tiệc sinh nhật của cô,  tuyệt đối  cho phép loại phong khí   ảnh hưởng đến các bạn học, đồng thời  cũng sẽ báo cáo với giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng về những gì cô   hôm nay."
 
"So với những món hải sản hào nhoáng vô bổ , nếu cô  quá nhiều tiền  tiêu hết thì  thể dùng để mua vở ghi của  cho các bạn học, trọn bộ tất cả các môn chỉ 699 tệ! Đảm bảo tăng điểm trong kỳ thi đại học!"
 
Cuối cùng   nhịn  bật , quả nhiên lúc   cực kỳ tức giận sẽ  .
 
Tiếng  , khiến bài diễn thuyết của Hứa Đình Đình đột ngột dừng .
 
"Khu Hồng Sam?"  khẽ nhắc  cái địa danh quen thuộc .
 
Đó chẳng  là vùng núi mà gia đình  tài trợ ?
 
Tối về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng vẫn còn ấm ức vì chuyện hôm nay.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-bao-ghen-tuong/chuong-2.html.]
"Nhỏ Hứa Đình Đình       ? Cô   ăn thì thôi , còn hại    ai  ăn gì!" Tiểu Mỹ tức giận đ.ấ.m  gối. 
 
"Không  chỉ  một lớp phó học tập thôi , ai   còn tưởng cô  là hiệu trưởng !"
 
"  đó, buồn  nhất là cô   bắt chúng  mua vở ghi của cô , cái vở ghi nát bươm đó  là mua từ Pinduoduo vài hào bạc,  mà dám bán cho chúng  699 tệ! Thật sự coi chúng  là đồ ngốc ?"
 
Bạn cùng phòng Lâm Mộc   giường, ngây   lên trần nhà, thở dài một .
 
"Cua hoàng đế, cá hồi, tôm hùm lớn, bánh kem lớn, một miếng cũng   nếm..."
 
Khi thấy   đều đang buồn bã,  vội vàng từ trong tủ lôi  hộp quà trái cây mà   gửi hôm qua.
 
"Mọi  đừng buồn nữa, tớ còn  chút hoa quả đây, ăn lót   , đợi kỳ thi đại học kết thúc, nhất định tớ sẽ mời   một bữa thịnh soạn hơn!"
 
"Oa!" Các bạn cùng phòng đều vây .
 
Trong hộp quà xếp gọn gàng những trái dâu tây căng mọng và xoài vàng ươm.
 
Mỗi trái đều trong suốt như pha lê, tỏa  mùi hương trái cây quyến rũ.
 
"Cái ... đắt lắm  ?" Lâm Mộc cẩn thận cầm một trái dâu tây lên. 
 
"Cái  là  tớ đặt từ nước ngoài vận chuyển bằng đường hàng  về cho tớ, hình như một hộp hơn năm nghìn tệ. Cụ thể thì tớ  nhớ rõ nữa."
 
Lời  dứt thì đột nhiên cửa ký túc xá  đạp mạnh .
 
Hứa Đình Đình giận dữ bước ,   hai lời  hất đổ hộp trái cây trong tay .
 
Những trái cây đỏ tươi lăn lóc khắp sàn, cô  còn  hả giận liền hung hăng giẫm lên vài cái.
 
Nước trái cây b.ắ.n tung tóe khắp ký túc xá,  và các bạn cùng phòng đều ngơ ngác.
 
"Thịnh Hạ,   là cô coi lời   hôm nay như gió thoảng bên tai ? Có tiền là  thể tùy tiện vung tiền như thế ? Tám nghìn tệ tiền hoa quả,  còn là hàng nhập khẩu nước ngoài,  thế? Hoa quả trong nước  xứng với  ? Cậu   các bác nông dân vất vả thế nào ? Họ thức khuya dậy sớm mỗi ngày, thậm chí đến cuối cùng nhiều loại hoa quả chỉ bán  vài hào một cân! Cậu  thể sống  tình  một chút  , ít nhất là đừng  hư các bạn! Nếu ai cũng tiêu tiền như ! Vậy thì xã hội sẽ sụp đổ mất!”