Lý Lan Chi thấy Thường Minh Tùng tức đến chịu , đành lên tiếng: "Con trai lớn cưới vợ, con gái lớn gả chồng, ý nghĩ gả chồng sai, nhưng vấn đề là con mới mười lăm tuổi, còn năm năm nữa mới đến tuổi kết hôn hợp pháp, kể nhà nước bây giờ còn khuyến khích kết hôn muộn, sinh con muộn, chẳng lẽ mấy năm nay con cứ thế chờ đợi, gì ?"
"Hơn nữa, dù gả chồng, con gái cũng nên một công việc riêng cho , dù kiếm ít tiền, công việc cũng sẽ là chỗ dựa của con, con sẽ ngửa tay xin tiền để mua một lọ kem dưỡng da, cũng sắc mặt khác để mua thêm một lọ nước hoa, con thể dựa dẫm bất cứ ai. Bây giờ thi đại học khôi phục, yêu cầu về bằng cấp sẽ ngày càng cao, nếu con ngay cả bằng nghiệp cấp hai cũng , mà tìm việc?"
Thường Hoan chớp chớp mắt : "Mẹ thể nhường công việc của cho con mà, con là con gái yêu nhất ? Mẹ chắc chắn sẽ sẵn lòng nhường công việc cho con đúng ?"
Lý Lan Chi sững tại chỗ, cứ như thể bất ngờ nhét một miếng thịt heo thiu miệng, nhổ , nhổ cũng xong.
Thường Minh Tùng ho khan một tiếng đầy ngượng ngùng : "Hai chị con, một đứa đỗ đại học, một đứa đỗ trường trung học trọng điểm, chẳng lẽ con thể tự tìm việc bằng năng lực của ? Nếu con nhường công việc cho con, cả nhà chúng lấy gì mà ăn uống, lẽ nào uống gió tây bắc ? Đừng mà tơ tưởng đến công việc của bố và con, tự cố gắng !"
Lý Lan Chi lúc mới hồn, chút tự nhiên : "Bố con đúng, chỉ cả nhà ăn uống cần tiền, các con học cũng cần tiền, bốn chị em các con lấy chồng, còn chuẩn của hồi môn, chỉ dựa một bố con chắc chắn là . Con cố gắng học hành, sang năm cố gắng thi đậu một trường trung chuyên , trường sẽ nhà nước phân công. Nếu phân công việc cũng đừng lo, chờ về hưu, công việc sẽ để cho con."
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bà và Thường Minh Tùng nhất trí quyết định để Thường Hoan thi trung chuyên.
Hiện tại một ngành trung chuyên hot ưa chuộng, tất nhiên những ngành trung chuyên hot khó thi, thậm chí còn khó hơn cả thi đại học, Thường Hoan thì khỏi nghĩ tới, nhưng thi một ngành tương đối ít hot hơn, kiếm bằng cấp và công việc vẫn thể cố gắng một chút.
Thường Hoan bĩu môi, đầu than thở với Tiền Quảng An: " là ghẻ, bình thường năng hoa mỹ, bảo rằng coi như con gái ruột, nhưng đến lúc chuyện thật, chẳng tìm đủ lý do ? Cậu từng thấy ruột nào nhường công việc cho con gái ? xem như thấu bà !"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiền Quảng An nặn mụn trứng cá mặt, đau đến nhe răng nhếch mép: " sớm với , ghẻ chẳng cái nào cả, chỉ ngốc, cứ mở miệng là gọi là , thấy chị từ đến giờ bao giờ gọi bà ? Sau cũng đừng gọi nữa."
Thường Hoan đảo mắt : "Không , vẫn gọi bà là ."
Tiền Quảng An hiểu : "Tại ? Cậu thấu bà ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-cai-nam-thanh-thap-nien/chuong-176.html.]
Thường Hoan với vẻ mặt "đại thông minh" khinh thường : "Nếu tiếp tục gọi bà là , chẳng đây gọi phí công ? Sau kêu bà nhường công việc cho ?"
Tiền Quảng An cuối cùng cũng nặn xong cái mụn, mặt sưng đỏ cả lên: " con ruột của bà , bà sẽ sẵn lòng nhường công việc cho ?"
Thường Hoan đấy: "Lâm Phi Ngư và chị đều sẽ thi đại học, trường là phân công việc ngay, cô chắc chắn sẽ thèm công việc ở xưởng. Còn Thường Tĩnh thì, cô con ruột của bố , so với còn cách xa một tầng nữa, kể cô ba gậy cũng đánh một tiếng rắm, bình thường hai cũng chẳng chuyện với , cho nên là khả năng nhận công việc cao nhất. Thôi nữa, tính ?"
Tiền Quảng An thở dài : " bộ đội, nhưng đủ tuổi, bố bảo học hết cấp ba , nếu thi đậu đại học thì mới bộ đội."
Thường Hoan cũng thở dài: "Lớn lên thật phiền phức, vẫn là lúc bé sướng hơn."
Gió luồn lách vui đùa giữa kẽ lá, nắng vàng rực rỡ trải lên hai , rõ ràng cả hai đều quên những lời nhanh chóng trưởng thành của lâu đó.
Thiếu niên đầu nếm trải hương vị sầu muộn, cặp đôi "Ngọa Long Phượng Sồ" vô tâm vô phế ngày nào, giờ đây cũng những tâm tư và phiền muộn riêng.
Tuổi trẻ, buồn bã mà đẽ.
Lâm Phi Ngư ngày mai sẽ đến trường nhập học, đồ đạc dọn xong hết, nhưng Lý Lan Chi vẫn cảm thấy yên tâm.
"Quần áo mang đủ ?"
"Đủ ạ."
"Tiền bạc thì ? Đủ ?"
"Đủ ạ."