Lý Lan Chi đây luôn chạy chạy giữa bệnh viện và nhà, bận đến mức sụt mấy cân. Bây giờ rảnh rỗi, cô bỗng nhiên gì.
Nhà máy đồ hộp hàng năm cứ đến mùa là mùa sản xuất cao điểm, công nhân nhà máy đủ, sẽ tuyển nhiều công nhân tạm thời đến giúp. Lý Lan Chi và nhà máy chút bất hòa, cô đương nhiên sẽ công nhân tạm thời nữa.
Hơn nữa, cô cũng nuốt trôi cục tức .
Cô cảm thấy đây là chuyện riêng của cô và Thường Minh Tùng, Thường Minh Tùng oán trách cô thì cô gì , nhưng nhà máy vì thế mà hủy bỏ danh hiệu “Lao động kiểu mẫu” của cô , còn giáng cấp cô , theo cô thấy thì bắt nạt .
Cô nghiệp xong là nhà máy đồ hộp, cần cù việc gần hai mươi năm. Để đạt danh hiệu “Lao động kiểu mẫu”, năm đó cô mang thai vẫn tăng ca, đứa bé mất , cô kiêng cữ mà . là cô tư tâm, nhưng cô cũng thực sự cống hiến, tại nhiều năm vì chuyện riêng của cô mà phủ nhận những gì cô bỏ chứ?
Điều khiến cô vô cùng đau lòng.
Và những lời tố cáo của những trong nhà máy càng khiến cô thấu lòng .
Cô là khéo léo xã giao, nhưng bao năm qua, cô từng to tiếng với bất kỳ đồng nghiệp nào. Đồng nghiệp gặp khó khăn, cô đều chủ động giúp đỡ. Dù cô rõ ai tố cáo , nhưng dù cũng quá chán nản , cô gì cũng thể việc chung với loại nữa.
Mất việc, thể công nhân tạm thời, nếu là khác, lẽ sẽ trực tiếp nội trợ, nhưng Lý Lan Chi .
Kinh nghiệm từ nhỏ dạy cho cô rằng, dựa núi núi đổ, dựa bỏ chạy, chỉ tự lực cánh sinh mới là đáng tin cậy nhất.
Cô nghĩ nghĩ , cảm thấy bây giờ nhà máy thì thực tế lắm. Rất nhiều nhà máy hiện giờ tuyển , nếu tuyển thì cũng tuyển trẻ, còn là trẻ bằng cấp. Cô cả hai thứ đều cạnh tranh nổi, con đường duy nhất chỉ thể là như Chu Quốc Văn – hộ kinh doanh cá thể.
Bây giờ, những hộ kinh doanh cá thể bên ngoài ngày càng nhiều. Hồi mới cải cách năm 1979, nhân viên Cục Công Thương còn đến từng nhà công tác tư tưởng. Năm đó, khi cấp đợt giấy phép kinh doanh cá thể đầu tiên, cũng chỉ hơn hai trăm hộ, đến năm nay, dường như hàng vạn hộ cá thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-cai-nam-thanh-thap-nien/chuong-216.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ngoài những bán cá, bán rau như Chu Quốc Văn, còn bán quần áo, bán đồ ăn, cô vẫn quyết định .
Hơn nữa, chuyện Thường Tiểu Mãn bày mắt, cô chọn bàn bạc với Thường Minh Tùng.
Thường Minh Tùng : “Dân dĩ thực vi tiên ( dân lấy ăn trọng), đồ ăn là an nhất. thứ nhất, thuê mặt bằng cần khá nhiều tiền. Thứ hai, đồ ăn thì mấu chốt là đồ ăn ngon.”
Kỹ năng nấu ăn của Lý Lan Chi tuy đến mức tệ, nhưng cũng thể gọi là đặc biệt ngon. Muốn kiếm tiền bằng ẩm thực, e rằng vẫn còn chút khó khăn.
Về việc bán quần áo, Thường Minh Tùng thế : "Quần áo nhập hàng, cái tiên cần một khoản vốn nhỏ. Nếu bán thì , nếu bán thì quần áo sẽ tồn đọng. Hơn nữa, quần áo là cơm ăn, ăn một ngày thì . Mọi cả năm chắc mua một bộ quần áo, cái nghề ."
Lý Lan Chi thực ý định kinh doanh quần áo, cô quan điểm khác với Thường Minh Tùng.
Người xưa quả thật tiết kiệm, một bộ quần áo vá víu mặc nhiều năm, quần áo trẻ con thì truyền từ đứa lớn xuống đứa bé, đứa bé mặc thì tặng cho họ hàng.
kể từ khi cải cách mở cửa, suy nghĩ của nhiều đổi nhiều. Trước đây, sẽ nghĩ mặc quần áo vá víu là một đức tính tiết kiệm, nhưng giờ đây ngày càng chú trọng hình ảnh, những chút tiền trong tay sẽ để mặc quần áo rách rưới.
Còn nhiều trẻ, họ thích chạy theo xu hướng, áo sơ mi hoa, quần ống loe, các cô gái mua đủ loại váy . Trong việc ăn diện cho bản , họ chịu chi.
25. Ngoài , hiện nay nhà nước đang sức phát triển kinh tế, sức mua của sẽ ngày càng mạnh, mua quần áo cũng sẽ ngày càng nhiều, vì cô lạc quan về ngành thời trang.
Cô khéo léo trình bày suy nghĩ của .
Thường Minh Tùng xong cô một cái đầy ẩn ý: “Cô bán quần áo? Nếu cô quyết định thì hà cớ gì bàn bạc với ?”
Lời gay gắt.