Nói đoạn, lấy sợi dây chuyền kim cương , ghé sát đeo cho Thường Mỹ, nhưng cô né sang một bên: "Anh tính em mà, chuyện quá ba . Đây là thứ hai , nếu , chúng ai đường nấy."
Nghiêm Dự nhíu mày: "Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà em ly hôn với ?"
"Nếu thấy đây là chuyện nhỏ, việc gì đến đây xin ?" Khóe môi Thường Mỹ cong lên lạnh lùng, "Em đang đe dọa , chỉ là thái độ của chúng đối với chuyện quá khác biệt. Thay vì tranh cãi lặp lặp khiến cả hai đau khổ, chi bằng xem xét việc sống riêng. Nếu thực sự , ly hôn cũng là thể."
Nghiêm Dự lúc mới nhận cô nghiêm túc, lập tức kìm nén sự khó chịu trong lòng, nữa ghé sát , đáng thương cầu xin: "Vợ ơi, thể thiếu em, mấy ngày em và con gái ở đây, ngày nào cũng trằn trọc khó ngủ. Mẹ cũng nhớ bé Heo đến mức ăn ngon ngủ yên. Lần thực sự , thề sẽ thứ ba ."
Thường Mỹ bình tĩnh hỏi: "Vậy đám bạn của đến nhà thì ?"
Nghiêm Dự vội vàng đảm bảo: "Sau khi em đuổi hết bọn họ , cũng với bọn họ đến nhà nữa. Sau nhất định sẽ đoạn tuyệt với bọn họ, nếu còn tái phạm, em cứ trách phạt." Anh nắm lấy tay Thường Mỹ đặt lên má , "Em thể đánh , mắng , nhưng đừng lạnh nhạt với , càng đừng đến chuyện chia tay... hai từ đó thấy lòng đau như cắt."
Rồi nhiều lời ngọt ngào, cuối cùng cũng dỗ Thường Mỹ mềm lòng, theo về nhà.
ngay tối hôm đó, xảy chuyện.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sau bữa tối, Thường Mỹ cầm quần áo tắm. Vừa mặc xong đồ ngủ, đột nhiên cảm thấy nách mát lạnh, cúi xuống , phát hiện nách áo rách một lỗ: Mép lỗ gọn gàng, giống như chỉ bung , mà giống như ai đó cố tình cắt bằng kéo.
Cô khẽ nhíu mày, bước khỏi phòng tắm, thẳng về phòng ngủ, kéo tủ quần áo kiểm tra từng chiếc một.
Lúc cô mới phát hiện, gần như tất cả quần áo trong tủ đều cắt hỏng: chiếc rách ở nách, chiếc túi quần rạch, chiếc cổ áo cắt khuyết... Mỗi chiếc đều thể mặc nữa.
lúc , Nghiêm Dự đẩy cửa bước , thấy cô tủ quần áo nhúc nhích, liền tới ôm lấy eo cô, dịu dàng hỏi: "Sao thế? Không đủ quần áo mặc ?"
Thường Mỹ thoát khỏi vòng tay , thẳng : "Mấy ngày em ở đây, ai đến nhà ?"
Mí mắt Nghiêm Dự giật giật, giọng điệu chắc chắn: "Không ai đến cả! Anh , hôm em đuổi hết bọn họ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-cai-nam-thanh-thap-nien/chuong-544.html.]
Thường Mỹ lấy vài chiếc quần áo từ trong tủ , đưa đến mặt : "Vậy những bộ quần áo là ?"
Nghiêm Dự cầm lấy xem, sắc mặt đột nhiên đổi, nhíu mày : "Cái ... chắc chắn là con nít nhà họ hàng nào nghịch ngợm, lẻn nhà cắt linh tinh! Anh hỏi !"
Nói xong, nắm chặt quần áo nhanh chóng bước khỏi phòng ngủ, bóng lưng vẻ vội vàng.
Rất nhanh đó, Nghiêm mẫu cùng Nghiêm Dự đến, vẻ mặt đầy áy náy : "Thường Mỹ , chuyện là do trông coi cẩn thận. Mấy hôm họ hàng ở quê đưa con cái đến chơi, đứa trẻ đó nghịch ngợm lắm, sờ soạng lung tung khắp nơi, ai ngờ nó lẻn phòng hai đứa gây rối..."
Bà lật xem những bộ quần áo cắt hỏng, xót xa tức giận: "Thật là vô phép tắc! Sau tuyệt đối cho đứa trẻ như nhà nữa! Mấy bộ quần áo cắt thế thì chắc chắn mặc , đưa con ít tiền, con mua vài bộ mới ưng ý nhé."
Nói bà về phòng, một lát mang một xấp tiền dày cộp, trông vẻ ít nhất cũng bốn năm nghìn.
Để an ủi Thường Mỹ, Nghiêm Dự tối đó nhét thêm một vạn tệ tay cô, dịu dàng : "Vợ ơi, em mua gì thì mua, đừng vì chuyện mà giận nữa."
Thường Mỹ trong lòng vẫn cảm thấy gì đó kỳ lạ, cô kiểm tra kỹ lưỡng từng ngăn kéo, thậm chí lật cả ga trải giường và chăn đệm lên xem, nhưng phát hiện thêm bất kỳ điều bất thường nào khác.
Nhìn tủ quần áo đầy những bộ thể mặc , trong lòng cô vẫn khó chịu, nhưng chuyện đành dừng ở đây.
Thoáng cái đến sinh nhật Lâm Phi Ngư.
Ngày hôm đó, cô hẹn cô bạn A Trân xem phim.
A Trân cưới chồng lâu thì thai, giờ con trai tròn một tuổi. Từ khi con, cơ hội hai gặp ngày càng ít. Lần A Trân đặc biệt gửi con cho bà nội, là chúc mừng sinh nhật cô thật tử tế, cũng là để xả một chút.
Sáng sớm tỉnh dậy, ánh mắt Lâm Phi Ngư vô thức bay về phía ngăn kéo, cô cố nhịn kiểm tra, cho đến khi vệ sinh cá nhân và quần áo xong, mới chậm rãi kéo ngăn kéo .
Máy nhắn tin hiển thị một tin nhắn mới, mắt cô lập tức sáng lên, nhưng tối sầm khi rõ gửi.
Là lời chúc mừng sinh nhật từ Thường Mỹ.