Lâm Phi Ngư nghĩ Giang Khởi Mộ ghét ồn ào, cảm thấy hổ tủi , những giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế lăn dài.
Không thể trách cô bé , là nước mắt tự nó chảy mà, huhu...
Giang Khởi Mộ chạy khỏi nhà, chạy xuống lầu, chạy một mạch đến cửa hàng tạp hóa mới thở hổn hển dừng .
Cửa hàng tạp hóa là của nhà nước, chủ yếu phục vụ cư dân của vài đại viện gần đó. Tuy lớn nhưng đầy đủ thứ, hàng hóa bên trong phong phú, vô cùng đa dạng.
Đồ dùng sinh hoạt sắp xếp ở bên trái, bên bán đồ ăn vặt và đồ chơi cho trẻ con. Giang Khởi Mộ , thẳng tiến về phía bên .
Anh đến quầy kính bán đồ ăn vặt, cúi mắt xuống, nghiêm túc nghiên cứu.
Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, cứng quá, gì mới mẻ.
Kẹo mút, còn ngon bằng kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.
Bánh quy hình thú, cái thì tệ, nhưng bánh quy khô quá, cho cổ họng...
Người bán hàng thấy quầy lâu mà quyết định mua gì, bèn tới : "Cháu ăn vặt gì, để lấy cho."
Giang Khởi Mộ ngẩng đầu hỏi: "Có thứ gì ăn mà đau họng, còn vui vẻ ạ?"
Người bán hàng câu hỏi của chọc , : "Vậy thì ăn kem que , kem đậu xanh ba xu một que, kem sữa năm xu một que."
Giang Khởi Mộ hỏi: "Cái nào ngon hơn ạ?"
Người bán hàng : "Đương nhiên là kem sữa , ăn xong miệng thơm lừng mùi sữa, y như uống sữa ."
"Vậy cho cháu hai que kem sữa."
"Một hào, cộng thêm hai phiếu kem."
Giang Khởi Mộ đưa tiền và phiếu cho bán hàng, đó cầm hai que kem phóng như bay về nhà.
Tháng mười ở Quảng Châu trời vẫn nóng, về về, Giang Khởi Mộ toát mồ hôi đầm đìa, áo quần cũng ướt đẫm mồ hôi.
Chạy đến tầng hai, hai que kem chảy. Anh hít sâu vài , đợi bớt thở gấp mới đẩy cửa bước .
Trong nhà TV vẫn đang bật, nhưng mất, tiếng trong phòng ngủ cũng dừng , chỉ còn loáng thoáng thấy tiếng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-cai-nam-thanh-thap-nien/chuong-60.html.]
Anh chút hoảng hốt, nhanh chóng bước về phía phòng ngủ, thấy Lâm Phi Ngư đang gục đầu n.g.ự.c ngủ , hàng mi còn đọng những giọt nước mắt kịp khô.
Quách Mẫn Hối ôm Lâm Phi Ngư, đung đưa qua , tay nhẹ nhàng vỗ về thể Lâm Phi Ngư, khe khẽ hát bằng tiếng Thượng Hải: "À ơi, ơi, ru em tới cầu bà ngoại, bà ngoại gọi bé ngoan. Một gói đường, một gói quả, bà ngoại mua cá về nấu...①"
Giang Khởi Mộ cảnh , môi mím chặt thành một đường, hốc mắt dần đỏ hoe.
Lâm Phi Ngư mơ một giấc mơ.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Mơ thấy hai năm khi bố từ Quảng Tây đưa cô bé về, sảy thai, em trai sinh .
Bố cũng chết.
Dưới ánh đèn, cô bé ôm em trai dạy em xem truyện tranh liên họa, em trai bi bô, nước dãi chảy đầy bàn, bố và ở bên cạnh họ .
Cuộc sống trong mơ, hạnh phúc như những bông hoa.
Ánh trăng lên, chiếu sáng con đường, từ xa vọng tiếng chó sủa lác đác.
Thường Minh Tùng chở Lý Lan Chi bằng xe đạp, theo Giang Cẩn Xương phóng như bay.
Giang Cẩn Xương dẫn hai đến khu vườn hoang mới dừng , : "Người ở bên trong."
Khu vườn hoang ban ngày khiến chùn bước, đến tối, đêm đen bao trùm, càng toát lên vẻ âm u và đáng sợ khó tả. Ngay cả Thường Minh Tùng vốn dĩ gan , lúc cũng nổi hết da gà.
Trong bụi cỏ đột nhiên một bóng đen lướt qua biến mất, Lý Lan Chi sống lưng chợt lạnh toát, sợ đến run rẩy, bất giác tựa sát Thường Minh Tùng.
Thường Minh Tùng chỉ cảm thấy một mùi hương xộc thẳng mũi, khiến tim đập như trống, ngẩng đầu Giang Cẩn Xương đang phía , thấy ý , bèn đưa tay vòng qua eo cô, bảo vệ cô trong vòng tay .
Lý Lan Chi cứng đờ, nhưng cuối cùng cũng tránh .
Vào đến trong nhà, đèn pin trong tay Giang Cẩn Xương chiếu thẳng góc phòng. Người đàn ông trói giật cánh khuỷu, miệng nhét quần, chỉ mặc quần đùi bốn góc, liền hiện rõ mồn một mặt .
Lưu Gia Vinh đánh bầm dập mặt mũi, thêm miệng nhét quần, ánh sáng cũng , Thường Minh Tùng và Lý Lan Chi đều nhận là ai.
Lý Lan Chi kinh ngạc hỏi: "Kỹ sư Giang, là ai? Tại trói ?"
Giang Cẩn Xương Lưu Gia Vinh, như thứ gì đó bẩn thỉu: "Hắn là cháu trai của bà thím Lưu mù, Lưu Gia Vinh."
Thường Minh Tùng chậm nửa nhịp mới phản ứng : "Lưu Gia Vinh, cháu trai của bà thím Lưu? Vậy là Heo Vinh ?"
Mẹ vợ của Lưu Gia Vinh thường xuyên mắng ngốc như heo, ai là đầu tiên gọi là Heo Vinh, dần dần tất cả đều gọi là Heo Vinh, đến nỗi nhiều quên tên thật của .