Toàn Tô Chí Khiêm m.á.u huyết đông cứng ngay lập tức, các khớp ngón tay siết đến trắng bệch.
Xé toạc cái vẻ “bình tĩnh điềm nhiên” của lúc nãy, Khương San cuối cùng cũng nếm cảm giác khoái trá của sự trả thù.
“Đứa bé sẽ đưa , nhà họ Tô các đừng hòng gặp con trai !” Cô xách chiếc túi du lịch lên, giày cao gót giẫm cầu thang phát tiếng động chói tai, “Thứ Hai gặp ở phòng dân chính!”
Lưu Tú Nghiên đang ôm Tô Gia Thụy nhẹ nhàng an ủi, Khương San liền túm mạnh đứa bé , Tô Gia Thụy kéo lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã lăn đất.
“Cô nhẹ tay thôi!” Lưu Tú Nghiên xót xa đến mức giọng biến điệu, “Ai kéo con như thế?”
“Con trai của , quản thế nào thì quản!” Khương San cãi .
Lưu Tú Nghiên tức đến run cả : “Gia Thụy là con trai cô sai, nhưng cũng là cháu ruột của ! xót cháu thì gì sai?”
“Vấn đề là Gia Thụy căn bản…”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Khương San!” Tô Chí Khiêm đuổi xuống lầu quát lớn, “Đừng !”
Khương San Tô Chí Khiêm đang hoảng loạn, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên một đường cong tàn nhẫn: “Vậy cầu xin .”
Yết hầu Tô Chí Khiêm chuyển động, giọng khàn đặc: “Được, cầu xin em… đừng cho .”
Cuộc đối thoại bất thường khiến tất cả mặt đều nhận điều gì đó .
Lưu Tú Nghiên bối rối qua hai : “Rốt cuộc chuyện gì ? Có gì mà thể cho ?”
Khương San lạnh một tiếng: “Bây giờ mới cầu xin ? Muộn !”
Cô đầu chằm chằm Lưu Tú Nghiên, từng chữ từng câu : “Anh cho cho bà , Gia Thụy căn bản là giọt m.á.u của nhà họ Tô các ! Là sinh với đàn ông khác! Con trai bà những năm nay chính là thằng đổ vỏ!”
“Bây giờ ly hôn với , đứa bé cũng sẽ mang , từ nay về , nhà họ Tô các đừng hòng gặp Gia Thụy!”
Lời như một tiếng sét đánh ngang tai Lưu Tú Nghiên, bà run rẩy dữ dội, bà há miệng nhưng phát âm thanh nào, đó nhắm chặt mắt, cả ngã ngửa .
“Tú Nghiên! Tú Nghiên!” Lý Lan Chi vội vàng đỡ lấy Lưu Tú Nghiên đang mềm nhũn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-cai-nam-thanh-thap-nien/chuong-608.html.]
Tô Chí Khiêm tức đến run cả , giơ cao lòng bàn tay lên.
Khương San khiêu khích hất cằm: “Đánh ! Tô Chí Khiêm bản lĩnh thì đánh !”
Bàn tay của Tô Chí Khiêm cứng đờ giữa trung, cuối cùng mạnh mẽ vung xuống: “Khương San, em tự lo lấy !”
Nói xong liền bế chạy vội đến trạm xá.
Lý Lan Chi lắc đầu với Khương San: “Mẹ cô mấy hôm nay sức khỏe , cô thể những lời như với bà lúc ?”
Nói xong đợi Khương San trả lời liền cùng La Nguyệt Giao đuổi theo.
Trong nháy mắt, trong sân chỉ còn Khương San và Tô Gia Thụy.
Vẻ đắc ý của Khương San đột nhiên biến mất, cô bực bội đẩy gọng kính râm, cố gắng tỏ vẻ thờ ơ.
Tô Gia Thụy đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dù bé sớm trưởng thành và hiểu chuyện đến thì cũng chỉ là một đứa trẻ tròn bảy tuổi.
Khương San an ủi bé, cũng giải thích gì với bé, cô túm lấy cánh tay bé kéo ngoài: “Đi!” Móng tay cắm sâu da thịt đứa bé, cứng rắn kéo bé khỏi căn nhà .
Lưu Tú Nghiên tỉnh , nắm lấy tay Lý Lan Chi mà rơi nước mắt: “Nhà họ Tô tạo nghiệt gì ? Sao cưới một đứa con dâu như cô ! Lan Chi , thật sự hối hận quá, nếu lúc đó ngăn cản Chí Khiêm và Thường Mỹ ở bên …”
“Chí Huy bắt , Chí Khiêm ly hôn, tất cả đều là do , vô dụng… đều là của …”
Ngày hôm , Thường Mỹ đưa con gái đến chỗ Lâm Phi Ngư, nhờ cô trông nom một ngày, đó trở về nhà họ Nghiêm bắt đầu thu dọn hành lý.
Ban đầu Nghiêm mẫu thấy tiếng động trong phòng ngủ cũng để ý, cho đến khi thấy Thường Mỹ dọn từng thùng đồ sân, còn gọi cả công ty chuyển nhà đến, bà mới thể yên nữa.
Bà theo Thường Mỹ, vội vàng hỏi: “Thường Mỹ, con gì ? Tại cho đến nhà chuyển đồ?”
Thường Mỹ dặn dò xong xuôi với nhân viên chuyển nhà, lúc mới : “Từ hôm nay, và Muội Trư sẽ chuyển khỏi căn nhà , nhường chỗ cho đứa cháu quý báu của và của nó.”
Sắc mặt Nghiêm mẫu bỗng nhiên đổi: “Con… con linh tinh gì ?”
Thường Mỹ lạnh một tiếng, chỉ Thừa Thừa đang sofa chơi đồ chơi : “Nghiêm Tư Thừa, con trai của Nghiêm Dự và Trác Dung Dung, các bắt đầu âm mưu từ ba năm , tìm đủ cách để nhét đứa bé cho ! Bịa chuyện bố c.h.ế.t hết, ông bà nội cũng còn, vì để đứa bé danh chính ngôn thuận, thậm chí còn tự rủa , đúng là phí hết tâm sức!” Cô xách túi lên, “Thật cần phiền phức đến thế, chỉ cần một tiếng là , xem, đây chẳng tự nguyện nhường chỗ ?”
Thường Mỹ xong định , nhưng Nghiêm mẫu nắm chặt cổ tay cô chịu buông.