Chương 6
vội :
“Anh , cơm em nấu sẵn , về ăn nhé.”
Chồng xưa nay bao giờ chịu dạo cùng con, cho rằng như thế là phí thời gian, bởi thời gian của nên dành cho những việc quan trọng hơn.
hôm nay khác mỉm giả lả:
“Anh cùng em và sếp cho vui.”
Thế là cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện: đẩy xe nôi, Tống Dịch Thành bế con, còn chồng thì sát bên sếp, khoe khoang về năng lực việc, sự chăm chỉ và tinh thần cống hiến của .
Tống Dịch Thành vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, chỉ gật đầu qua loa cho lệ.
Khi chúng ngang qua vườn, gặp một bà hàng xóm quen, bà con bé, sang Tống, vui vẻ :
“Ôi chao, hai ba con giống như đúc !”
Giang Hạo cạnh lập tức khựng .
Sắc mặt đổi rõ rệt.
vội vàng đỡ:
“Trẻ con ai chăm nhiều thì sẽ giống đó thôi mà.”
mặt vẫn sầm sì, khó coi.
Dù , vẫn cố , với bà hàng xóm:
“Đây là sếp của . mới là ba của con bé.”
Bà chúng bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, gật đầu ậm ừ, bỏ .
Về đến nhà, chồng lập tức mắng nhiếc lưng:
“Từng mà vẫn bầu con trai! Em mà sinh con trai, nó chắc chắn giống !”
Rồi cằn nhằn:
“Con gái thì giống em, mà em nét giống sếp nữa chứ!”
ngây .
Chẳng lẽ và Tống Dịch Thành quan hệ huyết thống ?
Nên mới giống ?
nhanh chóng gạt ý nghĩ .
Nhà chắc chắn chuyện nhặt con gái về nuôi.
Chúng giống … chỉ vì thường nét tương đồng mà thôi.
Không m.a.n.g t.h.a.i con trai, cũng sốt ruột lắm chứ.
Ai mà chẳng sinh con trai cơ chứ!
Vì chồng, vì nối dõi tông đường, chẳng hề than vãn.
Dù bao giờ cho một đồng, nhưng vẫn thật lòng yêu .
Thật , cũng đối xử tệ với .
Cho đến khi trượt thăng chức.
Khi trở về nhà, gương mặt u ám, thất vọng và bắt đầu trút hết cơn giận lên .
Lúc đó đang cho con bú, xông tới giật bình sữa ném mạnh xuống đất.
Con bé thét.
Anh quát lên:
“Trong nhà nuôi hai con chổi như hai con cô, chỉ giỏi rước xui cho ! Vì hai mà thăng chức! Còn chẳng sinh nổi con trai! Nếu vẫn bầu, cả hai biến khỏi nhà ngay!”
sững sờ, nước mắt chảy dài, ôm chặt con mà gì.
Không khí trong nhà nguội lạnh đến cực điểm.
Chồng thôi còn nịnh bợ Tống Dịch Thành nữa mà trở thói quen cũ ăn xong là phòng chơi game đến khuya.
Hễ con ồn, lập tức gào lên, bảo bế con ngoài cho khuất mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-chong-con-sep/chuong-6.html.]
Anh cũng ngừng đưa tiền sinh hoạt.
Căn nhà dần trở nên ngột ngạt và mệt mỏi.
khổ sở, còn Tống Dịch Thành thì thương hại, nhiều khuyên:
“Em nên ly hôn .”
Ly hôn dễ.
tiền, việc , học vấn cũng thấp.
Ly hôn , lấy gì mà sống?
buồn bã đáp:
“Nếu ly hôn, em chỉ cách ăn gió uống sương mà sống thôi?”
Anh giận dữ vì nhu nhược, ánh mắt hiện rõ sự thất vọng.
Cuối cùng, thẳng:
“Nếu em ly hôn và dành quyền nuôi con, sẽ chu cấp cho hai con. Anh sẽ chịu bộ trách nhiệm.”
Để chứng minh lời , chuyển ngay 2 triệu tệ tài khoản của .
run run tự nghĩ:
“… nếu ly hôn chồng chịu trả tiền nuôi con ? Mình chia lương của ?”
Mang theo những thắc mắc , tìm đến luật sư.
Rồi lặng lẽ nộp đơn ly hôn đơn phương, với chồng một lời ôm con chuyển đến biệt thự của Tống Dịch Thành.
Anh thật sự giàu nhà rộng, yên tĩnh, như mơ.\Dù , vẫn tự nhủ:
“ kiểu phụ nữ vật chất…”
Tối hôm đó, chồng gọi điện. Giọng gầm gừ trong điện thoại:
“Triệu Viện Viện! Cô hả? Sao trong nhà cơm nấu?!”
đáp khẽ, giọng run run:
“Anh … là của em. Em thể sinh con trai, nên em dẫn con gái . Anh đúng, em xứng với , xứng đáng với hơn.”
Anh gào lên:
“Cô cái gì hả?! Cô điên ?!”
nghẹn ngào, nước mắt chực rơi:
“Mình ly hôn . Em kéo chân nữa…”
Nói xong, lặng lẽ cúp máy, xuống tiếp tục ăn cơm, trong lòng chỉ còn một trống mênh mông.
Biệt thự của Tống Dịch Thành cả giúp việc, nên cần nấu nướng gì nữa.
một quen tay như , giờ nhàn rỗi quá thấy khó chịu.
Chuyển đến biệt thự, và đường đường chính chính ngủ chung phòng cùng con.
Trước đây, khi còn chồng, chúng vẫn kiêng dè.
Dù mỗi chồng công tác, đều lặng lẽ qua ngủ cùng trong phòng chính, nhưng “lén lút” dù vẫn khác hẳn “công khai”.
Luật sư của nhanh chóng nộp đơn kiện Giang Hạo tòa.
Trong phiên xử, chồng giận dữ đến mức mặt phồng lên như cá nóc:
“Triệu Viện Viện! Cô còn mặt mũi mà đòi chia tiền ?! Cô ở nhà ăn , dám đòi trả 2 triệu rưỡi cho cô?! Cô điên điên?!”
mím môi, bình tĩnh :
“Có gì cứ với luật sư của em. Em chỉ một câu: em ly hôn là vì trách em thể sinh con trai.”
Anh sững , đổi giọng, trở nên dịu dàng:
“Chúng còn trẻ, cần vội thế. Anh đây nóng tính, em tổn thương. Về , sẽ đổi. Vợ , sai .”
vẫn kiên quyết đòi ly hôn.
Anh chịu, sang với thẩm phán rằng chúng hết tình cảm.