Cánh cửa mở , tiên thấy một chiếc đèn lồng hình tròn, con thỏ trắng đó ánh đèn chiếu , đôi mắt đỏ long lanh, sống động như thật, khỏi sững sờ, khuôn mặt của tiểu nương tử ló từ bên cạnh đèn lồng, vẻ mặt tươi lấy lòng, nụ còn hơn cả ánh trăng trời, hỏi: "Lang quân thích ?"
Tiểu nương tử xinh ai mà thích chứ, ánh mắt dừng một lúc, hồn, vội vàng mặt : "Tay tiểu nương tử quả nhiên khéo léo, xong một chiếc đèn lồng nhanh như , chắc là sẽ sớm xong đèn lồng trong sân thôi."
Nụ mặt Ôn Thù Sắc suýt nữa thì giữ , may mà chuẩn tâm lý từ , "Chuyện khác để hãy , chỉ cho lang quân một cái , đợi ngày mai lang quân trở về là thể dùng ."
Nghe nàng , nghiêng đầu chiếc đèn lồng thỏ bằng vải sa tanh trong tay nàng, sự lấy lòng đột ngột khiến lòng khỏi chút đắc ý.
Đẹp thì đấy, nhưng là con thỏ?
Tiểu nương tử sự nghi ngờ trong lòng , bèn giải thích: "Sinh tiêu của là con thỏ, nên vẽ nó lên cho lang quân, lang quân xách đèn lồng, cứ coi như là ở bên cạnh lang quân, soi sáng đường cho lang quân ." Nói đưa đèn lồng qua, "Lang quân xem thử ?"
So với vẻ mặt giận dữ trừng mắt lúc nãy, thái độ lúc thật sự dễ thương hơn nhiều.
Thấy sắc mặt chút động lòng, tiểu nương tử mở nắp đèn, chu đáo thổi tắt ngọn nến bên trong, hai tay đưa đèn lồng đến mặt , tự khen : "Từ nhỏ học đèn lồng với nương, chắc là thiên phú cũng di truyền , bà nội đèn lồng còn hơn cả đèn lồng bán ở chợ hoa..."
Có đến ?
Hắn đưa tay nhận lấy, còn kịp kỹ, ngón tay bỗng vật gì đó đ.â.m , hơn nữa còn đ.â.m khá mạnh, đau đến tận tâm can, khiến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng ném xuống đất, hai mắt long lên sòng sọc khỏi nghi ngờ mục đích của nàng, "Ôn nhị, nàng cố ý trả thù, g.i.ế.c phu quân đấy ?"
Ôn Thù Sắc sững sờ, hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng thấy lang quân đối diện lộ vẻ đau đớn, chiếc đèn lồng trong tay giống như bát thuốc cứu mạng đang nóng hổi, vứt cũng , cầm cũng xong.
Nhìn kỹ, ôi trời, ngón tay chảy m.á.u .
Thật sự là oan uổng mà, nàng lời khuyên của Tường Vân, ở mái hiên thể cúi đầu, nghĩ rằng dỗ dành vui vẻ thì chuyện sẽ thôi.
Thấy ngón tay ngừng chảy máu, nhuộm đỏ cả con thỏ, nàng lập tức hoảng sợ, vội vàng nhận lấy đèn lồng, đặt sang một bên, liên tục xin : "Lang quân xin , lẽ là xử lý sạch gai tre, cố ý đ.â.m , là nhỏ nhen như ."
Hắn quan tâm nàng cố ý , bây giờ xử lý vết thương .
Mẫn Chương cũng hoảng sợ, vội vàng lấy hộp thuốc .
Chắc là đau quá mất khôn , Tạ Thiệu giật lấy miếng gạc, định quấn lên, tiểu nương tử bên cạnh kịp thời ngăn , "Không thể quấn, bên trong sợ là còn gai, rửa sạch , giúp lang quân lấy gai ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-106.html.]
Sợ lang quân cử động lung tung, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y , đầu dặn Mẫn Chương chuẩn nước muối.
Mẫn Chương hành động nhanh, nước muối chuẩn xong, tiểu nương tử nắm tay lang quân, tự rửa cho , "Ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng, lang quân chịu khó một chút, đây cũng từng gai đâm, là đau, nhưng lấy gai là sẽ thôi."
Muộn thế , chỉ là vết thương nhỏ như , chắc chắn thể mời đại phu, lòng bàn tay tiểu nương tử nắm chặt, cũng tự nhiên dựa sát , hai vai kề vai, cúi đầu là thể thấy mái tóc đen nhánh của nàng, bình thường nàng dùng thứ gì gội đầu mà, mùi hương giống hệt hoa bạch ngọc lan trong sân, thể khỏi rướn xuống, kết quả đầu ngón tay bỗng nước muối xộc , chỗ thương nhói lên đau đớn, ý nghĩ đều tan biến, nhắm mắt nghiến răng chịu đựng.
Vết m.á.u rửa sạch, quả nhiên thấy trong đầu ngón tay còn dính nửa đoạn gai tre, khá sâu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhìn đúng là đau, Ôn Thù Sắc thấy áy náy, "Lang quân, cố thêm chút nữa, lấy gai cho ."
Lại bảo Mẫn Chương lấy kim bạc , hơ lửa, nắm lấy ngón tay , bỗng phát hiện cách đèn quá xa, rõ, bèn dậy quỳ xuống bên cạnh . Hai cánh tay quấn , cứ xê dịch qua như , đến khi nàng điều chỉnh xong tư thế, nhoài đùi .
Thân thể lang quân cứng đờ từ lâu.
Đêm khuya thanh vắng, tư thế kiểu gì cũng thấy mờ ám, từ khi thành đến nay, đừng là tiếp xúc mật như , ngay cả tay cũng nắm .
Bây giờ chỉ tiểu nương tử nắm tay, còn nàng chủ động ôm ấp, nhoài đùi .
Hắn thái giám, là thể yên loạn, suy nghĩ càng lúc càng bay xa, kim bạc đ.â.m , cơn đau ở ngón tay ập đến bất ngờ, kịp phòng , "hự" một tiếng, tay còn kịp rút tiểu nương tử ấn xuống kéo về phía , phần bực bội, "Lang quân đừng cử động."
Bị kéo như , chóp mũi vùi mái tóc nàng, đầu óc choáng váng, thật sự dám động đậy nữa.
Kim bạc khều thịt, cũng thấy kêu lên tiếng nào nữa, ngược khiến Ôn Thù Sắc nhẹ nhõm hơn ít, nắm chặt ngón tay , cẩn thận lấy đoạn gai tre bên trong .
Gai tre to lắm, mảnh và dài, đ.â.m thịt, nhưng cũng đủ đau c.h.ế.t .
Kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, xác nhận bên trong còn gì nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm, buông tay , đầu lang quân mặt đỏ bừng phía , "Lang quân thử bóp xem, bên trong còn đau ?"
Khoảnh khắc nàng đầu , thẳng dậy, đầu ngón tay khẽ cọ xát vết thương, "Không đau nữa, nhưng tiểu nương tử định nhoài đến bao giờ?"
Lúc nàng mới nhận tư thế của cực kỳ , nhưng càng hoảng hốt nàng càng tỏ bình tĩnh, thản nhiên bò dậy khỏi đầu gối , vẻ chính trực: "Lang quân đừng suy nghĩ lung tung, thương là lớn nhất, phân biệt nam nữ, hôm nay đổi là khác, cũng sẽ như ."
Lời chướng tai lắm, chỉnh vạt áo nàng xộc xệch, truy hỏi: "Thật , tiểu nương tử còn chữa thương cho ai nữa?"