Bà còn kịp thở phào nhẹ nhõm, Ôn Thù Sắc bên cạnh đột nhiên tiến lên, giật lấy con d.a.o trong tay Mẫn Chương, kịp để Đại phu nhân phản ứng, liền dí mạnh cổ bà .
Trên cái cổ trắng nõn của Đại phu nhân lập tức xuất hiện một hàng máu, từng giọt từng giọt dính lưỡi dao.
Cảm giác đau đớn truyền đến, Đại phu nhân mới hồn, sợ đến mức suýt ngất xỉu, run rẩy : "Cứu, cứu..."
Tối nay ngươi c.h.ế.t thì vong.
Ôn Thù Sắc sống.
Nàng còn tổ mẫu, phụ và trưởng ở bên ngoài, tuyệt đối thể Tạ phó sứ giam cầm đến c.h.ế.t ở đây.
Nàng hề nới lỏng tay cầm dao, nghiến răng : "Bá mẫu là trưởng bối của lang quân, lang quân tuyệt đối thể g.i.ế.c hại mạng bà, nhưng thì khác, họ Tạ, vốn ưa bà Ngô thị, từ ngày gả đây, bà luôn chế giễu , hề dáng vẻ của một trưởng bối, thậm chí còn ngấm ngầm hãm hại , lang quân hưu , để trở thành trò cho cả Phượng Thành. Bà còn tính kế tiền tài của lang quân, sai khiến con cái xin tiền lang quân, mấy năm nay bà dùng tiền lừa từ nhị phòng, lén lút mua hơn trăm mẫu ruộng , để nhà đẻ bà thu tô, còn mua tám căn nhà ở ven sông Huệ Dân."
Tim Đại phu nhân đập thình thịch, sự kinh ngạc trong lòng thậm chí còn lấn át cả cơn đau ở cổ.
Ôn Thù Sắc hất hàm về phía lang quân cửa: "Bà voi đòi tiên, còn chê là kẻ vô dụng, mong sống cô độc đến già, để bộ gia sản của nhị phòng rơi túi bà. Sau đó lương thực thâm hụt, bà mắng là kẻ phá gia chi tử, sống chỉ ăn chơi hưởng lạc, chẳng ích gì, còn bằng c.h.ế.t sớm siêu sinh."
Tạ Thiệu: ...
Đây là lời lẽ ác độc đến mức nào, ngay cả Mẫn Chương bên cạnh cũng hối hận, hận tay.
Ôn Thù Sắc tiếp tục : "Sau khi và lang quân phá sản, bà những giúp đỡ, còn bớt xén chi tiêu trong phủ, đem thức ăn thừa của đưa đến chỗ lão phu nhân..."
Tạ Thiệu nhíu mày.
"Lão phu nhân ăn thừa, mấy vị tiểu thư công tử ăn thừa, bà sai mang xuống hâm nóng , vì tham rẻ, còn ngoài mua gà vịt ôi thiu, trộn canh rau, cho hầu và nha trong viện ăn."
Sau khi Đại phu nhân uy hiếp, hầu và nha trong viện đều theo ngoài, nhân cơ hội cứu chủ mẫu.
Kết quả những lời Tam thiếu phu nhân , câu nào cũng kinh ngạc, còn liên quan đến bản , nhớ , hình như thức ăn hai tháng gần đây quả thực gì đó .
Có mấy mùi vị đúng, còn hỏi nha cận của Đại phu nhân là tỷ tỷ Bích Vân, Bích Vân là do thời tiết, chút mùi vị là bình thường. Bây giờ sự thật, mấy hầu tại chỗ buồn nôn, lặng lẽ lùi về .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đây đều là bí mật trong phòng bà , nàng , Ngô thị lạnh sống lưng, há hốc mồm: "Ngươi, ngươi..."
"Bá mẫu hỏi ." Ôn Thù Sắc : "Ta thông linh với Bồ Tát, bà sẽ cho chuyện." Nói xong buông một câu chấn động: "Cho nên, chuyện bà sai nhặt rau trong thùng nước bẩn, nấu cho thị vệ ăn, cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-124.html.]
Tuy hiểu rõ ý đồ của Ôn Thù Sắc lúc , phần lớn là đang ly gián, nhưng sắc mặt mấy thị vệ cửa quả thực cho lắm.
Không khí xung quanh bỗng chốc yên tĩnh.
Một tràng , quả thực kinh thiên động địa, còn chấn động hơn cả con d.a.o cổ.
Ngô thị rốt cuộc cũng phản ứng , mặc kệ con d.a.o cổ, đầu mắng: "Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ."
"Bá mẫu cẩn thận lưỡi dao, đừng đ.â.m ." Ôn Thù Sắc siết chặt d.a.o trong tay, kịp thời ép bà : "Ta dối , bắt mấy tên nô tài hỏi là ngay."
Ngô thị đau điếng cổ, sợ hãi: "Ngươi… ngươi đừng bừa."
Ôn Thù Sắc lắc đầu: "Ta còn trẻ, tính tình cũng , nặng nhẹ, lỡ tay cũng xin bá mẫu thứ . bá mẫu yên tâm, đợi Tạ phó sứ công thành danh toại, phong quan tiến chức, cưới thêm một mỹ nhân về, nhất định sẽ chăm sóc phu quân và con cái bà."
Cơn đau cổ ngày càng rõ ràng, Đại phu nhân cảm nhận m.á.u chảy xuống cổ, càng lúc càng sợ hãi.
Làm bà cam tâm chết.
Phu quân bà mới khởi sự, con trai Đông đô quan, bà còn hưởng phúc , cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn nỡ bỏ mạng , khàn giọng với thị vệ: "Thả ."
Thị vệ nhận lệnh của Đại gia, hai ngoài sẽ , nhất thời động đậy.
Ôn Thù Sắc thêm gì nữa, nghiến răng đẩy mạnh d.a.o lên, m.á.u tươi lập tức nhuộm đỏ cả cổ Đại phu nhân, nàng cao giọng : "Mở cửa!"
Tất cả đều hành động tàn nhẫn đột ngột của nàng cho sững sờ.
Sắc mặt thị vệ đổi: "Tam thiếu phu nhân chớ manh động!"
Lang quân cũng ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt tiểu nương tử đỏ hoe, thấy qua, khoé miệng nàng đột nhiên giật giật, cố gắng kìm nén, che giấu sự sợ hãi trong mắt.
Tim như thứ gì đó kéo mạnh.
Vừa đau chua xót.