CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 126
Cập nhật lúc: 2024-11-09 06:29:26
Lượt xem: 2,827
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại phu nhân tức giận đến mức hít sâu một , thể thoát, bà nhắm mắt ngơ.
Tiếng vó ngựa phía mãi đến khi tới cửa Vương phủ mới dừng .
Nhìn thấy mấy áp giải Đại phu nhân Vương phủ, tên lính canh mới đầu ngựa, phi nước đại về báo tin: "Nhanh chóng bẩm báo với Phó sứ, Tam công tử phản bội, Đại phu nhân bắt cóc, đưa đến Vương phủ !"
—
Là chủ nhân của phiên vương, Chu phu nhân và Chu thế tử thể chuyện náo loạn ở cổng thành.
"Tạ Đạo Viễn xưa nay vốn ngay thẳng, hôm nay dám phản chủ, đúng là chán sống !" Chu thế tử lập tức cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, định dẫn quân bắt , Chu phu nhân lên tiếng ngăn cản: "Sao , con thật sự tạo phản ?"
Chu thế tử đầu , vẻ mặt phẫn nộ: "Người tạo phản là Tạ phó sứ kìa!"
"Người theo Thánh chỉ để xóa phiên, tạo phản ở chỗ nào?"
"Thánh chỉ? Thánh chỉ nào? Hộ vệ bên cạnh phụ vương hôm qua mới trở về, Bệ hạ phái một vị công công tín đến báo tin, chuyện kho vũ khí là hiểu lầm, phụ vương an tâm trở về Phượng Thành phiên vương của , còn khen ngợi phụ vương thương dân như con, đích đến Khánh Châu đưa tiễn, còn kịp thời chuẩn lương thảo cho Lạc An."
Chu thế tử kiên quyết tin: "Bệ hạ thật sự xóa phiên, tại chứ!"
Chương 49 - Chương 49 - Lên Đông Đô
Chương thứ bốn mươi chín
Những gì Chu thế tử cũng chính là điều Chu phu nhân nghi ngờ.
Mối quan hệ giữa Vương gia và Hoàng thượng là mối quan hệ cha con nuôi thông thường.
Ba mươi năm , khi giang sơn của Chu thị Triệu thị cướp đoạt, thiên hạ bắt đầu đại loạn, trải qua vài phen tranh giành, giang sơn cuối cùng trở về tay Chu thị.
cũng vì thế mà yên , các phe phái của Chu thị bắt đầu tranh giành nội bộ, mấy đời Chu thị hoàng đế như nước chảy, thậm chí chỉ ngai vàng một ngày đuổi xuống.
Bao gồm cả giang sơn của Hoàng thượng hiện nay, cũng là cướp từ tay cháu trai của .
cho cùng, hai cách vài đời huyết thống.
Hoàng thượng là dòng dõi xa của Chu thị lưu lạc bên ngoài từ sớm, lớn lên ở Đông Đô, sinh ở Kinh Châu, trong nhà hai trưởng, chính là hai vị phiên vương của Hà Tây và Hà Bắc tước phiên cách đây lâu.
Ngoài , còn một .
Và nữ tử duy nhất của nhà họ Chu chính là ruột của Vương gia, nhưng vì gặp kẻ , khi kết hôn mang thai, chịu nổi cú sốc, mắc bệnh nặng.
Khi Vương gia hai tuổi thì bà qua đời.
Có lẽ vì thương Vương gia cha , ai chăm sóc, Hoàng thượng nhận ngài con nuôi, nuôi dưỡng bên cạnh .
Vì , Hoàng thượng tuy là cha nuôi của Vương gia, nhưng cũng là ruột thịt.
Hơn nữa, Hoàng thượng bồi dưỡng và quan tâm Vương gia thua kém gì mấy đứa con trai ruột của , thậm chí so với các hoàng tử khác, thời gian Vương gia ở bên cạnh Hoàng thượng còn lâu hơn.
Thuở nhỏ, Hoàng thượng đích dạy Vương gia chữ, lớn lên đưa ngài theo bên , chinh chiến khắp nơi, tình nghĩa cha con còn sâu đậm hơn cả con trai ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-126.html.]
Mà thiên hạ ngày nay, là hai cha con cùng đánh hạ cũng ngoa.
Sau Hoàng thượng đăng cơ, để củng cố giang sơn, Vương gia trấn thủ biên cương mười năm cho Hoàng thượng, mãi đến khi triều đình định, binh mã dần dần hùng mạnh, mới rút về Đông Đô.
Hoàng thượng niệm tình ngài công, mặt văn võ bá quan, đích ban vùng đất Trung Châu, phong Vương gia Tiết độ sứ Trung Châu.
Đóng quân ở Trung Châu mười mấy năm, Vương gia một lòng chỉ lo việc trị dân, trung thành với Hoàng thượng, việc lớn nhỏ đều tấu lên.
Hai vị phiên vương Hà Bắc, Hà Tây tước phiên là vì bọn họ đều nắm chứng cứ, còn Tĩnh vương, ai ở Phượng Thành mà ngài nghèo. Một đôi giày ống cả năm cũng nỡ vứt, lấy chứng cứ để nắm thóp.
Cho dù bịa đặt, vu oan giá họa, Hà Bắc, Hà Tây tước phiên, phái đều là của triều đình, Hoàng thượng hạ chỉ cho một phó sứ ở Trung Châu, Phượng Thành đến tước phiên vương của chính .
Không hợp lý.
Chu phu nhân bình tĩnh hơn Chu thế tử, đứa con trai hận thể xông ngoài c.h.é.m g.i.ế.c , bất lực thở dài.
Đầu óc cũng ngốc, chỉ là dễ dàng kích động khi gặp chuyện, bà gọi đến bên cạnh, “Ngồi cho ngay ngắn.”
Chu Khoáng yên , từ lâu Tạ Đạo Viễn mắt, dám mặt thả Bùi Nguyên Khâu , bộc lộ dã tâm ăn cả hai bên.
Sau đó đưa con trai cả của đến Đông Đô, kể từ khi Tạ bộc xạ từ quan, mấy vị đại nhân lên đều tại vị lâu, hoặc là bệnh chết, hoặc là c.h.ế.t ngang.
Môn hạ tỉnh sớm là vật trong tay Hữu tướng, Tạ đại công tử đến Môn hạ tỉnh nhậm chức, chẳng khác nào tự nguyện đưa một con tin qua đó, thể hiện rõ lập trường của ?
Hai chú lượt tước phiên, hiện tại thể cản đường Thái tử, chỉ còn phụ vương.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mục đích là gì, rõ như ban ngày, khó khiến nghi ngờ.
Hắn hận thể đến cửa thành túm Tạ Đạo Viễn , hỏi lương tâm ở , nhưng cuối cùng vẫn lời Chu phu nhân, ngoan ngoãn xuống.
Mông chỉ đặt một nửa lên ghế, rõ ràng là yên.
Chu phu nhân cũng lười , phân tích tỉ mỉ cho : “Bất kể Thánh chỉ là thật giả, chúng đều manh động, Hoàng thượng thật sự tước phiên của phụ vương con, chúng là thần tử, đây chờ là . Nếu là giả, càng thể manh động, giả thành thật, chẳng đúng ý , tặng cho một niềm vui bất ngờ .”
“Niềm vui bất ngờ?” Chu thế tử sững sờ, nhíu mày, sang hỏi Chu phu nhân: “Vậy... mục đích là gì?”
Chu phu nhân thấy lạ là hiểu, bèn hỏi ngược : “Sau chuyện , ai sẽ gặp họa?”
Chu Khoáng nhanh hiểu , trong lòng chấn động, “Mẹ đang Tạ gia ?”
Chu phu nhân gật đầu, “Thánh chỉ của triều đình, ngoài Tạ gia , ai thấy.” Nói đến đây khỏi thán phục, “Nếu thật sự như , quả là một kế sách . Nhất tiễn hạ song điêu, thành công thì nhất, thể trừ bỏ phụ vương con, mối họa lớn . Không thành công, chỉ với tội danh phản nghịch, cũng đủ để diệt trừ cả nhà họ Tạ, khiến phụ vương con mất một cánh tay đắc lực.”
Dù thế nào cũng lợi.
Trước đó cũng là dấu hiệu, Bùi Nguyên Khâu trở về Phượng Thành, e là nhắm Tạ gia.
Tạ phó sứ thật sự để đập vỡ một khe hở quả trứng sắt nhà họ Tạ .
Chu Khoáng cho là , “Tạ phó sứ cũng tính là cánh tay đắc lực ? Tư chất tầm thường, đáng trọng dụng, con còn đang thắc mắc năm đó phụ vương thế nào mà coi trọng , cứ tưởng là trúng chữ ‘trung’, giờ thì , đừng trung thành, dám đầu chĩa d.a.o về phía phiên chủ của , Tạ gia sinh một kẻ bất trung bất nghĩa như , quả thực là Phật đầu dán phân, tự quý trọng , cứ nhất quyết cho là nhân vật.”
Theo Tạ Thiệu lăn lộn ở Phượng Thành mười mấy năm, nhiều , giờ chửi cũng chút e dè.