CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 18
Cập nhật lúc: 2024-11-09 02:35:22
Lượt xem: 3,647
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gặp , sẽ bao nhiêu lời mắng chửi , ở đây tiện, dậy : "Ta ngoài , nàng thu dọn xong thì gọi một tiếng, phòng là của , rộn rãi, mà thật sự là tật trở khi ngủ, chỗ khác ngủ quen, phiền nàng bảo trải chiếu đất, trải chỗ nào cũng , ngại."
Ôn Thù Sắc kiểm soát lực tay, giật mạnh một lọn tóc, nhất thời hoa mắt chóng mặt.
"Cạch", cửa mở , bỏ .
Thanh cô cô, Thu Oanh, Tường Vân lập tức xông , Tường Vân chạy nhanh nhất, "phịch" một tiếng quỳ mặt Ôn Thù Sắc, nàng từ xuống , hỏi: "Tiểu thư, bắt nạt ..."
Thanh cô cô và Thu Oanh cũng quỳ xuống, lau nước mắt : "Tiểu thư, là nô tỳ vô dụng."
Ôn Thù Sắc gì, đợi cho cơn sóng cuộn trào trong lòng lắng xuống, mới đầu dặn dò Tường Vân: "Cô đến thôn trang, cạo lớp vàng tượng Bồ Tát cho ."
[Tác giả lời ]
Bồ Tát: Thí chủ, khoan ! Đây là hiển linh nhanh nhất .
Chương 8 - Chàng tuấn tú phi phàm, mê mẩn
Chương 8
Nàng bỏ tiền lớn cúng bái, thành tâm thành ý những mong ước về lang quân tương lai của với tượng Phật, thậm chí tiếc dát vàng lên tượng, mà hãy xem Phật tổ báo đáp nàng như thế nào.
Phật tổ vô dụng, tư cách hưởng thụ lớp vàng của nàng.
Tường Vân liên tục gật đầu: "Cô nương yên tâm, ngày mai nô tỳ sẽ phái cạo lớp vàng đó, nếu cô nương vẫn còn tức giận, chúng sẽ ném nó lò hương cho nó ăn tro."
Thanh cô cô thì bảo Thu Oanh đóng cửa, chặn đám hầu nhà họ Tạ ở bên ngoài, chỉ còn nhà họ Ôn, mới lo lắng hỏi Ôn Thù Sắc: "Nhị cô nương, chúng bây giờ?"
"Còn đường lui nào ?" Ôn Thù Sắc cố gắng vùng vẫy.
Thanh cô cô vội vàng ghé sát : "Có, nô tỳ sẽ lập tức đưa cô nương về, rằng hôm nay nhà họ Ôn gả là Đại cô nương, chỉ cần Nhị cô nương trốn , ngày mai nhà họ Tạ đến đòi , đòi cũng là đòi Đại cô nương..."
Thu Oanh một nửa, mắt tròn xoe, kinh ngạc ngắt lời: "Thanh cô cô, đây chẳng là hại Đại cô nương ?"
Thanh cô cô sững , đầu Thu Oanh, ánh mắt của nàng chằm chằm đến mức trong lòng run sợ, đầu chỗ khác. Bà quên mất, ở đây còn một thuộc phe địch.
Cách đúng là hại Đại cô nương, nhưng ngoài cách còn cách nào khác.
Trong chốc lát, đều chìm im lặng.
Ôn Thù Sắc vốn cũng ôm nhiều hy vọng, nàng chui đầu ngõ cụt một nữa, đành chấp nhận phận: "Ta nghĩ kỹ , Tạ Tam thì là Tạ Tam , cũng đồng ý ."
"Nhị cô nương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-18.html.]
"Cô nương..."
Nhìn phản ứng của ba , còn tưởng nàng sắp chịu chết. Ôn Thù Sắc nhớ đến lời cha với nàng, sống hòa thuận với một thì nghĩ nhiều đến ưu điểm của đó. Nàng gạt bỏ gặp mặt đầu tiên của hai khỏi đầu, coi như đêm nay là khởi đầu mới của hai : "Thật Tam công tử , các ngươi xem trai bao, dáng cao ráo, vai rộng eo thon, lông mày, mắt, mũi, miệng, chỗ nào qua loa, da thịt trắng nõn còn hơn cả nữ tử bình thường, đừng là Trung Châu Phượng Thành, dung mạo như , e rằng cả Đại Phong cũng khó tìm mấy . Hơn nữa, tuy Tạ thừa tướng từ quan, nhưng cũng là xuất từ Tể tướng, lạc đà gầy còn to hơn ngựa, con trai của Tể tướng, phận còn cao hơn cả Đại công tử, cả tòa nhà , cũng là do Thánh thượng ban cho Tạ thừa tướng đấy, giàu trai, quả là một mối nhân duyên hảo, lời to ."
Nuốt hoàng liên mà ngọt, đại khái là như .
Không là đang an ủi họ đang an ủi chính , khi xong, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn nhen nhóm vài phần hy vọng.
Quả nhiên, con một trái tim khai quật cái , vì điều gì khác, vui lòng chính cũng .
Chỉ cần mở miệng chuyện với nàng, xuất hiện mặt nàng, dựa những hình ảnh đẽ mà nàng tự vẽ trong đầu, về nàng thật sự thể sống hạnh phúc ở nhà họ Tạ cả đời.
Nghĩ thông suốt , nàng liền an tâm ở .
Tối hôm qua, khi từ trang trại trở về, bước cửa trở thành tân nương, cả đêm chợp mắt, trời sáng lên kiệu hoa, mệt mỏi từ khắp nơi ập đến. Ôn Thù Sắc ngáp một cái, bất kể sắc mặt của ba thế nào, nàng dậy phân phó: "Thay quần áo ."
---
Sau khi Tạ Thiệu ngoài, liền đến viện của Tạ lão phu nhân.
Đến cửa, trong phòng náo loạn cả lên, một đám vây quanh, đại phu cũng đến , mới bắt mạch cho lão phu nhân xong, bảo một nha theo ông bốc thuốc.
Đi đến cửa, suýt chút nữa đụng Tạ Thiệu đang mặc hỷ phục, sắc mặt ông sững , chắp tay chào: "Tam công tử."
Tạ Thiệu liếc mắt trong, hỏi: "Lão tổ tông thế nào ?"
"Khí huyết thông, tổn thương tinh thần, sẽ kê một đơn thuốc, cho lão phu nhân uống ngủ một giấc, ngày mai xem tình hình thế nào tính tiếp."
Tạ Thiệu gật đầu, bước .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong phòng trong, Tạ lão phu nhân dựa lưng giường, sắc mặt tiều tụy, thở hổn hển, Đại phu nhân Ngô thị đang bên cạnh bà, cẩn thận dùng thìa sứ đút nước cho bà: "Phải trách nhà họ Ôn giữ chữ tín, ngày mai chúng sẽ phái đến đó đòi công bằng, nương đừng vì tức giận mà hại sức khỏe..."
Nghe thấy tiếng rèm châu phía vang lên, Ngô thị đầu thấy Tạ Thiệu, giật : "Tân lang quan tới đây?"
"Bá mẫu ngoài , con vài lời với tổ mẫu." Tạ Thiệu bà, về phía giường, đợi Ngô thị nhường chỗ cho . Chàng cao lớn đột nhiên mặt, giống như một ngọn núi đè xuống, Ngô thị đành dậy: "Được, chuyện cho đàng hoàng với tổ mẫu của con, đừng để bà tức giận nữa."
Đám hầu trong phòng đều đuổi ngoài, Tạ Thiệu bê một chiếc ghế chỗ của Ngô thị , Tạ lão phu nhân đang tức giận đến mức nên lời, ghé sát bà, mỉm , đôi mắt đen dài hẹp, khi lên trông phong độ ngời ngời, quyến rũ lòng . Khuôn mặt đáng tiếc là Ôn Thù Sắc thấy, nếu thấy, lẽ đêm nay nàng sẽ bớt đau lòng hơn một chút.
"Tổ mẫu, thật, Ôn nhị tiểu thư chính là trong lòng của tôn nhi..."