CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 26

Cập nhật lúc: 2024-11-09 02:40:51
Lượt xem: 4,041

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên văn lời của Tạ lão phu nhân: “Một cuộc hôn nhân âm kém dương sai, tân lang tân lang, tân nương cũng tân nương, ồn ào đến mức , hai nhà đều mất mặt, đều đang giả vờ ngốc nghếch chờ đối phương đến cửa . Hiền tôn để an ủi , một mực khẳng định Ôn Nhị nương tử là trong lòng nó, thì hoang đường, nhưng nhỡ là thật. Bên thả Nhị nương tử về, dựa theo tính toán của lão hồ ly nhà họ Ôn, Nhị nương tử còn thể ? Bà già đó chỉ một đứa cháu gái ruột, thể tính toán nữa, chắc giờ đang mong về nhà lắm đấy. Đợi về Ôn gia, danh tiếng mặt mũi gì đó, bà sợ là đến mạng cũng cần, giấu , đến lúc đó chẳng nhà họ Tạ cưới hụt ?”

“Phải hầu hạ cho , cần gì thì đáp ứng hết, chỉ là về Ôn gia.”

Ôn Thù Sắc về , từ chỗ Thu Oanh rằng lão phu nhân quả nhiên ngã bệnh, trong lòng lo lắng, bèn mời họa sĩ đến phủ, dùng tranh vẽ ghi cuộc sống hạnh phúc mỗi ngày của , đưa cho Ôn lão phu nhân xem.

Quả thực là phong phú, nhưng tai Tạ Thiệu thì là vô công rỗi nghề.

Sáng sớm hôm , Ôn Thù Sắc tỉnh dậy, vén màn lên thì thấy Tạ Thiệu từ tấm rèm châu ở phòng trong chui : “Ôn Nhị, thu dọn xong thì ngoài một chút, chuyện với nàng.”

Hai gần mười ngày chuyện, Ôn Thù Sắc sống vui vẻ, sáng sớm đột nhiên tìm đến cửa, linh cảm chuyện lớn sắp xảy , trong lòng cảnh giác, cũng dám chậm trễ, vội vàng rửa mặt quần áo ngoài, Tạ Thiệu ở bàn cạnh cửa sổ phòng ngoài.

Ôn Thù Sắc vuốt ve dải lụa màu hồng phấn cánh tay, tiến lên hỏi han: “Tam công tử chuyện gì ?”

Từ hôm qua, khi nàng đầu , chỉ để cho một cái gáy lạnh lùng, Tạ Thiệu nàng vẫn còn ghi hận chuyện .

Sau đó, cũng hiểu rõ nàng đến đây vì lý do gì, về nhà. xưa nay thích ứng phó với những chuyện vụn vặt trong nhà, lòng mà sức, cũng giúp gì.

Cũng truy cứu thái độ của nàng, Tạ Thiệu bảo nàng xuống đối diện , hỏi thẳng: “Nàng quản lý ?”

Ôn Thù Sắc ngẩn .

“Ôn gia là dòng dõi thư hương nổi tiếng ở Phượng Thành, Trung Châu, chắc chắn sẽ lơ là việc dạy dỗ nữ nhi trong nhà, cầm kỳ thi họa cần , quản lý gia đình chắc chắn cũng thành vấn đề.” Liếc mắt tiểu nương tử đang ngơ ngác đối diện, nhíu mày: “Ôn lão phu nhân mời dạy nàng ?”

Quả nhiên là chuyện lớn.

Ôn Thù Sắc bỗng chốc tỉnh táo, chẳng bàn bạc xong là hai sẽ sống qua ngày , tại đó còn khâu kiểm tra hàng nữa? Nàng tranh luận với , nhưng tuyệt đối sẽ thừa nhận giáo dục, bèn đáp: “Đã từng mời.”

“Biết ?”

Hắn ý gì? Trả lời một câu “ từng mời”, chẳng ? Hắn coi thường nàng, là nghi ngờ nàng đang dối? Vẻ mặt Ôn Thù Sắc chút mất kiên nhẫn: “Tự nhiên là , rốt cuộc Tam công tử chuyện gì?”

“Biết là .” Tạ Thiệu đẩy chồng sổ sách mà An thúc đưa cho tối qua nguyên si đến mặt nàng: “Từ hôm nay trở , sổ sách trong phủ do nàng quản.”

Ôn Thù Sắc trợn tròn mắt.

Tường Vân và Tình cô cô bên cạnh cũng đồng loạt hít một thật sâu.

Ôn Thù Sắc kịp phản ứng: “Tam công tử gì cơ?”

Tạ Thiệu : “Nàng quản lý.”

Hắn đang chữa cháy bằng cách ? Nàng bao nhiêu cân lượng, nàng vẫn tự rõ, kim cương thì đừng mong ôm đồ sứ. Ôn Thù Sắc khéo léo từ chối: “Công việc quan trọng như , Tam công tử vẫn nên suy nghĩ kỹ càng thì hơn…”

“Ở trong viện của , ăn của , dùng của , cũng chút việc chứ.” Tạ Thiệu một mực cho rằng nàng chính là thế nhất: “Chuyện bà con Cố di nương, thấy nàng cũng vô dụng như lời đồn. Nếu danh tiếng hiền thê như Đại nương tử, tiếp xúc nhiều, Ôn Nhị nàng cũng kém đến .”

Tường Vân dùng sức véo tay , cùng Tình cô cô gồng lên, nghiến răng nghiến lợi, sợ rằng sơ ý một chút sẽ để lộ âm thanh nên .

Chiếc mũ cao đội lên, Ôn Thù Sắc đang mỉa mai đang khen ngợi, im lặng một lúc hỏi: “Tam công tử quản như thế nào?”

“Tùy nàng, mỗi tháng đối chiếu sổ sách với An thúc là .”

Ôn Thù Sắc thăm dò: “Vậy chi tiêu của …”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-26.html.]

“Tùy ý.”

Quả nhiên là một chuyện lớn, ở trong viện mười mấy ngày, nàng chứng kiến thực lực tài chính của Tạ Tam, đúng là giàu nhất Phượng Thành.

Bảo nàng chưởng quản, chẳng lẽ là tiền đều do nàng quyết định ?

Trong lòng nàng bỗng nhiên đập thình thịch, nhưng dù phấn khích đến cũng thể để , cúi đầu cắn môi suy nghĩ một hồi, vẻ mặt miễn cưỡng : “Thôi , thử xem.” Sau đó ngó đầu lang quân đối diện, mặc cả với : “Chưởng quản là chuyện dễ dàng, e rằng sẽ bận rộn, tính , đến Tạ gia mười hai ngày , mà còn về nhà…”

Chỉ cần nàng chịu chia sẻ gánh nặng cho , chuyện khác dễ , Tạ Thiệu đồng ý với nàng: “Ngày mai cuối giờ Thìn, chờ ở cửa.”

Việc bàn xong, Tạ Thiệu lập tức bảo Mẫn Chương giao chìa khóa kho bạc cho Ôn Thù Sắc.

Sau khi ăn sáng, chủ tớ ba một chuyến đến kho bạc, trở về ai nấy đều kinh ngạc, đó lật xem con khổng lồ sổ sách, Ôn Thù Sắc mãi hồn, ngẩng đầu thở dài: “Chúng nên tiêu thế nào đây?”

Biết chủ tử như thế nào, Tình cô cô vội vàng giúp nàng gập sổ sách : “Nương tử, bạc cất trong , nó cũng cắn , chúng cứ từ từ…”

---

Trở ngại duy nhất của còn, Tạ Thiệu cảm thấy nhẹ nhõm, lúc ngoài gặp An thúc, phất tay: “Tìm Tam thiếu phu nhân, nàng chưởng quản.”

Hôm nay, mấy hẹn đến nhà Bùi Khanh uống rượu, Tạ Thiệu khỏi cửa liền thẳng đến nhà họ Bùi.

Gia chủ nhà họ Bùi đến Đông Đô từ mấy năm , hiện tại quan đến chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh, để phủ ở Phượng Thành , chỉ một Bùi Khanh ở. Trong phủ trưởng bối nào quản thúc, trẻ tuổi thoải mái thế nào thì thoải mái thế . Tuy Bùi Khanh bề ngoài vẻ uy nghiêm, khiến các tiểu nương tử thấy đều run rẩy, nhưng bài trí viện nên thơ, những năm gần đây, nơi trở thành nơi tụ tập thường xuyên của mấy bọn họ.

Trước , khi cửa, cổng phủ chỉ một gác cổng.

Hôm nay xuống ngựa, thấy hai bên cổng phủ thẳng hai thị vệ, Tạ Thiệu đang nghi ngờ thì Bùi Khanh từ trong chào đón cửa: “Tạ .”

Không đợi chủ động hỏi, Bùi Khanh dẫn lên hành lang, hiệu về phía chính sảnh, hạ giọng : “Một nén nhang đột nhiên về, đó hề tin tức gì.”

Tạ Thiệu trong, cửa chính sảnh mở toang, rèm cuốn bốn phía đều kéo lên, bàn một đàn ông trung niên bốn mươi tuổi đang , chính là cha của Bùi Khanh, Bùi Nguyên Khâu, Đại Lý Tự Thiếu Khanh ở Đông Đô.

Đã gặp , Tạ Thiệu tiến lên hành lễ: “Bùi bá phụ.”

“Ồ, đây là Hiền Tôn ?” Bùi đại nhân Tạ Thiệu, mắt sáng lên, nhiệt tình : “Lâu ngày gặp, càng ngày càng tuấn tú.”

“Bá phụ quá khen.”

“Lúc rời Đông Đô, con mới mười hai tuổi, chớp mắt thành , cưới nương tử nhà họ Ôn?”

, Ôn Nhị nương tử.”

“Tốt lắm, Ôn gia ở Phúc Châu cũng kiếm chút tiền.”

“Cha ôn chuyện với Tạ , là hẹn hôm khác, hôm nay là khách của con.” Bùi Khanh xen , : “Cha cứ bận việc của .” Rồi kéo Tạ Thiệu sân .

Ở sân , Thôi Liêm và Châu Quảng đến. Phủ họ Bùi cũng là một viện năm gian năm cửa, sân và sân tách biệt, hai bên thấy động tĩnh của , ai bận việc nấy.

Uống vài chén rượu, Tạ Thiệu đến nhà xí bên cạnh, lúc ngoài thấy Bùi Nguyên Khâu chắp tay lưng, phiến đá xanh ở hành lang, lưng về phía .

Rõ ràng là đang đợi .

 

Loading...