Ngụy đô giám né tránh ánh mắt nàng, cúi đầu : "Ta là đô giám của Trung Châu, chính bát phẩm."
Tiểu nương tử quả nhiên thất vọng, ngây một lúc, thu hồi ánh mắt từ mặt , êm ái : "Ồ..."
Giọng điệu kéo dài, tràn đầy thất vọng, như đ.â.m lòng , Ngụy đô giám trong lòng nóng vội, ma xui quỷ khiến : "Bất quá, ngoại tổ phụ trong nhà là Trấn quân đại tướng quân, Dương tướng quân đương triều."
Trước kiêng kỵ nhất là khác cho rằng nỗ lực của là nhờ gia tộc, cho nên, ở Đông Đô, mà đến Đông Châu Lạc An, mặt khác từng nhắc đến phận của , bao gồm mặt Chu phu nhân, cũng dùng danh nghĩa của tướng lĩnh, ngoại tổ phụ của . Lúc rõ ràng tiểu nương tử mặt leo lên quyền quý, cam tâm tình nguyện gia thế của .
Quả nhiên, mắt tiểu nương tử sáng lên: "Quan mấy phẩm?"
Ngụy đô giám mỉm : "Chính nhị phẩm."
Tiểu nương tử cũng là thẳng thắn: "Ta còn kha khá lương thực."
Ngụy đô giám nghiêm mặt : "Nếu tiểu nương tử thể giải quyết nỗi lo mắt của tướng sĩ, trong quân nhất định sẽ cảm kích, đợi ngày khải , mạt tướng nhất định sẽ tâu lên triều đình, ghi nhớ công lao của tiểu nương tử."
"Thật ?" Ôn Thù Sắc hề khách sáo: "Ngươi tính ?"
Ngụy đô giám ý tứ trong lời nàng, nghiêm túc : "Ngụy mỗ là trưởng tử Ngụy Duẫn của Ngụy gia Đông Đô, nếu ngày nào đó nuốt lời, tiểu nương tử cứ việc tìm đến cửa."
Được ghi nhớ công lao là chuyện ngoài ý , mắt cứ lo chuyện mắt , Ôn Thù Sắc : "Lương thực tuy là của , nhưng nơi là Phụng Thành, đất phong của Tĩnh Vương, Ngụy tướng quân vận chuyển lương thực , còn theo tìm Chu phu nhân một chuyến, Ngụy tướng quân yên tâm, Trung Châu và Đông Châu vốn là một nhà, đều là đất đai của Đại Phong , Vương gia một lòng vì dân, sẽ để tướng sĩ vây khốn chiến trường vì lương thảo."
Hơn một canh giờ , Ôn Thù Sắc khỏi Vương phủ.
Trời tối đen, Ôn Thù Sắc trong xe ngựa, trải ba tờ công văn , soi ánh đèn, từng chữ từng chữ một lượt, càng xem càng hài lòng.
Tường Vân chữ, thấy khóe miệng nương tử nhà sắp toe toét đến mang tai, cũng theo, nhịn cảm thán: "Trước hai vị Đại phu nhân luôn trong nhà thể thiếu quan, sợ chúng bảo vệ gia sản, nào ngờ bạc còn thể đổi lấy chức quan, giờ thì , nương tử một ba cái, chúng cần dựa ai nữa, tự quan tự chủ, đợi Nhị gia và Tam lang trở về, cũng cần đến Phúc Châu nữa."
Một tờ giấy tuyên thành, thêm vài chữ, đóng dấu đỏ chói, khác biệt.
Năm đó khi giấy bổ nhiệm của Ôn đại gia gửi đến, Đại phòng giấu như báu vật, cho nàng một cái, nàng còn trách keo kiệt, bây giờ thì hiểu .
Chẳng là quý giá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-67.html.]
Mười ngày qua, Ôn Thù Sắc hề bình tĩnh như bề ngoài, mỗi ngày đều sống trong lo lắng, bây giờ chuyện như ý nguyện, tâm trạng như bay lên mây, hỏi Tường Vân: "Ngươi xem, bọn họ thích ?"
"Nhị gia và Tam lang nhất định sẽ thích." Còn về lão gia... Tường Vân rõ tính cách của lão gia lắm, nhưng quan trọng: "Ai mà chẳng thích quan chứ, lão gia cũng sẽ thích."
Về phần Tạ Tam, Ôn Thù Sắc cũng lo lắng lắm, đó nàng hỏi Tạ lão phu nhân, Tạ lão phu nhân : "Sao mà thích? Ngươi xem nó suốt ngày bận rộn, chân chạm đất, chẳng là cái quan bán mạng ?"
Còn cha và Tam ca, sở thích của hai đều ở ngoài biển cả, tính tình phóng khoáng quen , bọn họ cứ ở mãi Phụng Thành , cũng bằng lòng .
Tổ mẫu tuổi cao, nhà Đại bá đến Đông Đô, trở về vốn cũng thể , cho bọn họ một chức quan, an phận ở Phụng Thành, cũng .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chương 29: Chương 29 - Lang quân, vui chứ?
Chương hai mươi chín
Nếu nhờ Tam thiếu phu nhân nhà họ Tạ , Chu phu nhân thật sự phận của .
Lần chuyện kho binh khí, Tĩnh vương phủ nợ Dương gia một ân tình, coi như cũng trả.
Ngoài lương thực mà Ôn Thù Sắc quyên góp, Chu phu nhân còn chuẩn thêm cỏ khô cho ngựa, tổng cộng hơn vạn thạch, chỉ dựa mấy tên lính mà Ngụy đô giám mang đến thì thể nào chuyển đến Lạc An .
Chu phu nhân đích điều động một nửa binh lính trong Phụng Thành, tập trung ở cổng thành, hỗ trợ áp tải.
Đông Châu tuy thuộc quyền quản lý của Thái tử, nhưng chiến sự bùng nổ, chịu thiệt thòi chính là bá tánh Đại Phong. Lương thảo vận chuyển đến đó tiên thể giải quyết cơn khát cháy bỏng, về phần , đợi Vương gia trở về sẽ từ từ thương nghị với triều đình.
Đội ngũ chuẩn sẵn sàng, trì hoãn thêm một khắc, đối với các tướng sĩ phía đều là sự dày vò. Chu phu nhân níu kéo Ngụy đô giám chuyện thêm, thúc giục lên xe, "Mau chóng lên đường ."
Ngụy đô giám lên xe ngựa, Chu Khoáng liền dẫn theo Tạ Thiệu và Bùi Khanh đến mặt Chu phu nhân.
Nhìn đoàn xe dần dần khởi hành, ba cùng xuống ngựa, Chu Khoáng , vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi Chu phu nhân, "Mẫu , đây là vì ?"
Chu phu nhân cũng thấy ba , ánh mắt dừng Tạ Thiệu nhiều hơn. Bây giờ là nửa đêm, ba lặn lội đường xa, đều lộ vẻ mệt mỏi, duy chỉ Tạ Thiệu vẫn giữ vẻ mặt kiên nghị.