CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 73

Cập nhật lúc: 2024-11-09 05:35:57
Lượt xem: 3,216

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quán của nhà họ Ôn chủ yếu bán món ăn và thủy sản, chủ yếu là ăn uống, tiếng đàn tỳ bà, cũng cô nương, Tạ Thiệu từng ghé qua.

Sau khi thành với Ôn Thù Sắc, cũng đến một , chưởng quầy thấy toe toét, đầu hét lớn với bên trong: "Cô gia đến ." Tiếng "cô gia" liên tiếp vang lên, quá mức nhiệt tình, chút quen, đó đến nữa.

Hôm nay cửa thấy vắng vẻ, chưởng quầy cũng thấy , bằng một gương mặt mới, cúi đầu khom lưng với Thôi Niên bên cạnh, vô cùng cung kính.

Đổi chưởng quầy, quen cũng là chuyện bình thường.

Mấy lên lầu hai, Thôi Niên gọi tiểu nhị lên món: "Lấy những món ngon nhất đây, tiếp đãi Tạ công tử thật , còn rượu ngon, đều mang lên hết, nhanh lên."

Tiểu nhị cúi đầu gật đầu: "Vâng."

Y như dáng vẻ của ông chủ, ngày thường Thôi Niên vốn là bộ dạng , Tạ Thiệu cũng để ý, hỏi : "Lương thực là ngươi bán cho Ôn Nhị?"

Chuyện đến cũng sẽ đến, Thôi Niên vén áo xuống đối diện , sợ chịu nổi những lời tiếp theo của , liền : "Tạ , hôm đó chính ngươi , nhà họ Tạ bây giờ do tẩu tử chủ, bảo chuyện gì thì tìm tẩu tử."

Đấy, một bước sai, dùng đúng, tự chặn hết đường lui của .

Tạ Thiệu nên lời.

"Nàng dùng bao nhiêu bạc?" Kho hàng và của hồi môn đều lấy hết , chắc là nhà họ Thôi còn một hạt gạo nào, Thôi Niên chắc cũng ít ép giá nàng .

Thôi Niên nuốt nước bọt, thẳng cho , mà từ từ kể cuộc chiến lương thực : "Đầu óc của tẩu tử thật thông minh..."

"Phì~" Tạ Thiệu lập tức đầu .

Nàng thông minh, thể khiến bản còn một xu dính túi ?

Thôi Niên thể phản bác, chậm rãi với : "Lương thực mà tẩu tử mua lúc đầu, quả thật hời, một trăm đồng một đấu gạo, mua hết cả tiệm gạo trong đêm, ngay cả gạo cũ cũng tha, suýt chút nữa cướp mất chén cơm của , chuyện Tạ cũng , còn đến cửa, tẩu tử tự tìm đến, cửa mua lương thực nhà họ Thôi, Tạ lên tiếng , chuyện trong nhà do tẩu tử chủ, thấy nàng nhất quyết mua, nể tình chúng , chỉ đành miễn cưỡng bán."

Cũng đến nỗi miễn cưỡng như , cửa hàng thế chấp cho với giá tám phần trăm, cần, Ôn Thù Sắc liền tìm khác.

Thôi Niên Tạ Thiệu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, "Sau đó giá lương thực tăng vùn vùn, lúc ở Phượng Thành nên , gạo từ một trăm đồng tăng lên sáu trăm đồng! Chỉ trong vòng tám chín ngày, tăng gấp sáu , lúa mì và các loại đậu còn tăng gấp mười . Đủ thấy tam thiếu phu nhân là đầu óc kinh doanh, trúng cơ hội ăn lớn, mới dốc hết bạc và cửa tiệm của cả Tạ gia lẫn Ôn gia mua lương thực. Vốn là một vụ ăn chỉ lãi chứ lỗ, hỏng là hỏng ở chỗ quân lính Lạc An…"

"Khoan ." Tạ Thiệu giật nảy , theo lời mà suy nghĩ , "Huynh gì cơ, cửa tiệm nào?"

Nhát d.a.o cuối cùng cũng đ.â.m xuống, Thôi Niên vòng vo nữa, "Tam thiếu phu nhân mua lương thực ở chỗ , đưa bạc." Ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn gỗ hai , "Trà lâu là của ."

Nói xong nghiêng đầu, chỉ tiệm son phấn của Tạ gia ở phía đối diện, "Cái ." Rồi cả tiệm phấn nước, "Cái nữa." Còn mấy tiệm ở đầu phố và cuối phố thấy, tóm , "Cửa tiệm của cả Tạ gia và Ôn gia, tam thiếu phu nhân đều cầm cố cho ."

Thôi Niên công tử mặt mày cứng đờ ở đối diện, nở nụ hòa thiện, "Cho nên, Tạ bây giờ, lẽ khuynh gia bại sản ."

Bạc hết, cửa tiệm cũng hết… Không là khuynh gia bại sản thì là gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-73.html.]

Ánh mắt Tạ Thiệu đờ đẫn, hồi lâu vẫn phản ứng.

Thôi Niên nhất thời khó lòng chấp nhận, bản cũng an ủi thế nào, "Yên tâm, bữa cơm hôm nay, mời . Ai mà chẳng lúc khó khăn sa cơ lỡ vận, đời vô thường, quan trọng là chúng học cách thích nghi. Huynh quan , từ nay về chính là Tạ viên ngoại lang , một con đường mới…"

Tạ Thiệu đột nhiên dậy, động tác quá nhanh, suýt nữa tự vấp ngã, vươn tay kịp thời vịn góc bàn.

Thôi Niên vội vàng dậy đỡ, đầy thương cảm , "Tạ , chia buồn cùng ."

Tạ Thiệu chẳng để ý đến , nghiến chặt răng, lảo đảo xuống lầu. Chu Khoáng và Bùi Khanh cũng tới, hai nhảy xuống ngựa, thấy từ bên trong xông , sắc mặt xám ngoét, liền chắc chuyện.

Hai cùng bước lên an ủi.

"Tạ ."

"Tạ …"

Tạ Thiệu giơ tay lên, chẳng gì cả, lúc vội vội vàng vàng từ phủ , thì giờ cũng vội vội vàng vàng về phủ như .

Chu Khoáng lo lắng, đuổi theo ngựa hô lớn, "Tạ , đừng đau lòng như , nhậm chức , chẳng hàng tháng còn bổng lộc ?"

Tạ Thiệu m.ô.n.g ngựa cho , vội vã chạy về Tạ gia. Người gác cổng thấy về, liền đưa cho một bức thư, "Tam công tử, nhị gia sai đưa về ạ."

Hắn tiện tay nhận lấy xé , giấy chỉ mấy chữ to, "Nhi tử ý chí kiên định, vi phụ sợ."

Là hồi âm về chuyện Bùi Nguyên Khâu tới khuyên .

Không đến việc câu chẳng khác gì đánh rắm, chẳng tác dụng gì, lúc mới gửi về, lúc cần nhờ vả , chắc hoa cúc vàng cũng tàn hết .

Tạ Thiệu nhớ điều gì đó, đầu đưa thư cho Mẫn Chương, "Ngươi với ông , con dâu ông tiêu hết đống vàng dưỡng lão của ông , với nhị phu nhân, cửa tiệm của bà cũng hết ."

Mẫn Chương luôn lời răm rắp, lập tức gật đầu .

"Khoan ." Hắn gọi nàng , "Cứ là nàng mua hết lương thực , đem quyên góp hết ."

"Vâng."

Một tân nương gả đến, còn gặp mặt, mách lẻo nàng , dù là lý do gì, hai lão già xong ấn tượng chắc chắn sẽ , đứa phá gia chi tử còn gặp mặt cha chồng mất danh tiếng, vững mặt trưởng bối.

Tai họa một nàng gây , cũng trách nhiệm, day trán với Mẫn Chương, "Thôi, ngươi đây."

Đứa phá gia chi tử , đúng là thể chọc thủng trời, nhất định hỏi cho lẽ, xem Tạ gia giờ còn những gì.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Loading...