Ôn Thù Sắc sợ rõ, dí văn thư sát mắt , "Huynh xem, là tên của , sai."
Hắn thấy , nếu lúc cứ biển, sớm thi đậu tú tài, cũng chữ, rõ ràng, đúng là tên của .
Ôn Hoài, tự Văn Bác.
Viên ngoại lang, kiêm Tư lục tham quân.
Không tâm trạng hỏi Tư lục tham quân rốt cuộc là chức quan gì, chỉ chăm chăm văn thư mặt.
Không cần nàng , trong lòng cũng rõ ràng, mua một chức quan, dễ dàng như .
Mọi triều đại đều mua quan, nhưng theo , ai cũng mua , thứ nhất là xem lượng tiền, thứ hai còn xem danh tiếng và uy vọng của gia tộc và cá nhân.
Danh tiếng của Tạ gia thì đấy, cho dù là Tạ phó tướng cáo lão về quê Tạ đại gia đang Phó sứ Phụng Thành, đều uy vọng, danh tiếng của Tạ Thiệu tuy kém một chút, nhưng vinh dự của gia tộc lớn, cũng đáng kể.
Ôn gia cũng , uy vọng của ông nội và Ôn đại bá quan, chỉ cần đưa đủ tiền, quả thật thể mua quan.
Hắn chỉ , rốt cuộc nàng tiêu bao nhiêu tiền, một mua ba cái. Ôn Hoài tiên để bản bình tĩnh , bình tĩnh hỏi nàng, "Tiêu hết bao nhiêu tiền?"
"Cái của Tạ tam công tử đắt hơn." Ôn Thù Sắc , cầm chén úp úp mở mở, "Gia sản của Tạ gia đều bỏ đấy ."
Ôn Hoài kinh ngạc, nàng chằm chằm, "Tất cả gia sản?"
Ôn Thù Sắc buồn bã gật đầu, "Tiền mặt trong kho, mấy cửa hàng ở Phụng Thành đều đem cầm cố..." kể chuyện mua lương thực từ đầu cho , hối hận cảm động, "Bây giờ Tạ gia nhị phòng chẳng còn gì cả, mấy ngày ba bữa cơm còn là vấn đề, còn thể đây bình an vô sự, xem lòng tam công tử rộng rãi ?"
Lúc Tạ phó tướng mang về những năm vạn lượng hoàng kim, cộng thêm cửa hàng hương liệu của nhị phu nhân Nguyễn thị ở Phụng Thành những năm nay.
Nàng sai, nàng còn thể đây bình an vô sự, lòng Tạ tam công tử quả thật tầm thường.
Ôn Hoài mà kinh hãi, hồi lâu mới lên tiếng, "Vậy còn của Ôn gia thì ?"
"Ôn gia tương đối rẻ hơn một chút, đều là bán hết gia sản, nhưng chúng đổi hai chức quan."
Ôn Hoài: ...
Nàng thật chuyện.
Biết tính tình cố hữu của nàng, Ôn Hoài tức đến mức m.á.u dồn lên não, mấy cửa hàng ở Phụng Thành đều là và cha vất vả lắm mới tích góp cho nàng của hồi môn, nàng thì , một tay, mất sạch.
Ôn gia đại bá quan là , và cha cần chức quan gì.
Ôn Hoài tức đến hoa mắt, vẻ ôn hòa lúc còn nữa, chỉ tiểu thư mặt, dậy qua , "Muội cứ đợi đấy, chờ cha về, xem ông đánh gãy chân ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-89.html.]
Ôn Thù Sắc hề sợ hãi sự giả vờ hung dữ của , giả vờ rụt cổ .
Đợi cơn giận của Ôn Hoài nguôi ngoai, Ôn Thù Sắc mới len lén , cẩn thận hỏi, "Huynh , Tư lục tham quân là chức quan gì ?"
Quan tâm nó là chức quan gì chứ, thèm.
Lại sang nàng, kết quả liền thấy một khuôn mặt đáng thương tội nghiệp, cơn giận đầy bụng bỗng chốc tan biến, hít sâu một hỏi, "Chức quan gì?"
"Quản hộ tịch, còn cả hôn nhân."
Ôn Hoài giật khóe miệng, một còn định , xử lý chuyện hôn nhân của khác.
Nàng , "Chờ nhận chức quan , nếu cãi với Tạ tam công tử, thể chủ cho ."
Đã chọc trời , thể để nàng vênh váo thêm nữa, "Muội đừng cãi nữa, tìm chịu thiệt thòi như Tạ tam, nên đến miếu thắp hương tạ ơn."
Ôn Thù Sắc: ...
"Huynh, mang theo tiền về ?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện , Ôn Hoài liền đau đầu, vì nhanh chóng về nhà, quá vội vàng, mang theo nhiều tiền, nghĩ đến cha mới gửi về nhà ít đồ, cho dù đại thêm của hồi môn, cũng dùng hết, còn cửa hàng , ngày nào cũng tiền , chỉ cần đường đủ dùng, đến Phụng Thành nhất định sẽ thiếu tiền.
Ai ngờ...
Vô thức sờ soạng túi tiền bên hông, mỏng đến thể mỏng hơn.
Ôn Thù Sắc thở phào nhẹ nhõm, gọi Tường Vân , "Huynh mới về, chắc còn ăn cơm, Ôn gia phá sản , tiền của bà nội cũng bỏ đấy, chắc về nhà cũng cơm cho ăn , tiên cứ xào sò mang về , tính thì tính."
Niềm vui trở về nhà, trong phút chốc tan biến.
So với Tạ Thiệu lúc , Ôn Hoài chịu đả kích nặng nề hơn.
Chỉ trong nửa canh giờ, từng tiếng sấm sét ập đến, cho cơ hội thở dốc, cuối cùng ghế bành, hồi lâu lấy tinh thần.
Mọi chuyện xảy trong sân đều tiểu tư thuật sót một chữ cho Tạ Thiệu, "Hình như Ôn tam công tử đả kích nặng lắm."
Tạ Thiệu cùng Bùi Khanh một tảng đá ven đường, chiếc bánh bao khô khan trong tay bỗng trở nên thơm phức.