CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 90

Cập nhật lúc: 2024-11-09 05:54:23
Lượt xem: 3,271

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 37: Ép Dân Làm Quan

Chương 37

Buổi trưa, Ôn Hoài mới từ Tạ gia trở . Lại qua con phố quen thuộc, còn chút hứng khởi như lúc mới về, cả cứ như quả cà sương muối, chẳng còn chút tinh thần nào.

Quán đổi chủ, túi tiền trống rỗng, ngay cả thùng sò lưng ngựa cũng chẳng cánh mà bay.

Trở về Ôn gia với khuôn mặt tối sầm, gác cổng lúc đầu còn nhận , kỹ một hồi mới kinh ngạc kêu lên: "Tam công tử về!"

Sau khi Ôn gia phá sản, Đại phu nhân còn bước chân đến phòng Ôn lão phu nhân nữa. Đại phòng chuyển đến Đông Đô, phủ trở nên vắng vẻ, tĩnh mịch đến mức chẳng thấy lấy một tiếng .

Ôn Hoài hề , hỏi gác cổng: "Sao yên tĩnh thế ?"

"Tam công tử e là nhận tin, nửa tháng , Đại gia dẫn theo các công tử và tiểu thư đến Đông Đô , hiện tại chỉ còn Lão phu nhân và Đại phu nhân ở phủ, đang chờ Nhị gia và Tam công tử trở về đấy ạ."

Tuy rằng hôm nay chịu đủ kinh hãi, nhưng lúc tin tức như , vẫn khỏi sững sờ. Chưa kịp y phục, Ôn Hoài vội đến phòng Ôn lão phu nhân.

Ôn lão phu nhân đang dùng bữa trưa, nha bên ngoài thấy , vội bẩm báo: "Lão phu nhân, Tam công tử về."

Lão phu nhân kịp hồn: "Ai về?"

Nha vui mừng lặp : "Tam công tử ạ."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tào ma ma là đầu tiên phản ứng , : "Cuối cùng cũng về, lão phu nhân hôm qua còn nhắc đến ..."

Vừa dứt lời, liền thấy tiếng từ hành lang đối diện: "Tổ mẫu."

Giọng hào sảng chẳng là Tam công tử Ôn Hoài thì còn ai đây nữa. Ôn lão phu nhân liếc đĩa thức ăn mặt, vội vàng phân phó nha : "Nhanh, dọn , cái cũng dọn..."

Mấy nha nhanh tay nhanh mắt, mới dọn mấy đĩa thức ăn mặn bàn, Ôn Hoài bước cửa: "Tổ mẫu."

Ôn lão phu nhân trai mặt đến lộ cả hàm răng trắng, ngạc nhiên : "Con đây là từ trong đống tro tàn chui đấy ?"

"Tổ mẫu hiểu , cháu đây gọi là khỏe mạnh." Ôn Hoài tiến lên quỳ xuống dập đầu: "Cháu thể ở bên cạnh phụng dưỡng tổ mẫu, xin tổ mẫu thứ tội."

Vẫn là cái tính thật thà đó, Ôn lão phu nhân rưng rưng nước mắt, đưa tay đỡ : "Mau dậy."

Ôn Hoài dậy bên cạnh Ôn lão phu nhân, cẩn thận quan sát bà, thấy bà vẫn còn tinh thần, liền kể một hồi chuyện cũ. Ánh mắt bỗng nhiên quét đến đồ ăn mặt bà, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Một đĩa đậu phộng, một đĩa rau luộc.

Thế thì ăn ?

Tuy Ôn gia phá sản, nhưng tận mắt thấy đồ ăn của lão phu nhân, vẫn chút chịu nổi, n.g.ự.c đau thắt .

Hắn và cha thường xuyên xa, chính là vì nhà cuộc sống , bây giờ thấy tổ mẫu sống như , còn ý nghĩa gì nữa.

Ôn lão phu nhân thấy vẻ mặt của , hỏi ăn cơm 。”

Ôn Hoài ăn , một đĩa sò và một cái bánh bao trắng, gây tất cả chuyện , cũng chẳng sống gì.

Ôn lão phu nhân chuyện, cho rằng trở về, chính là một miếng thịt béo bở, nhẫn tâm thì nên chuyện, bèn nháy mắt với Tào ma ma.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-90.html.]

Tào ma ma nhanh chóng hiểu ý, liền kể khổ với Ôn Hoài: "May mà Tam công tử về kịp lúc, Nhị phu nhân đem bộ gia sản của Ôn gia tích trữ lương thực, đem bộ quyên góp cho Lạc An, Ôn gia phá sản, Lão phu nhân lâm bệnh một trận, tiền bạc mua thuốc, đem hết đồ trang sức cầm cố, mới miễn cưỡng đủ chi tiêu cho trong viện..."

Ôn Hoài mà ruột gan như d.a.o cắt, trở về Phượng Thành chỉ trong nửa ngày, hối hận, hối hận đến xanh cả ruột, tại mang thêm chút bạc về.

Hắn lấy nén bạc cuối cùng trong túi đưa cho lão phu nhân: "Tổ mẫu cứ cầm lấy xoay sở ."

Ôn lão phu nhân chằm chằm mười lượng bạc trong tay, vẻ mặt nghi hoặc: "Chỉ bấy nhiêu thôi ?"

Ôn Hoài đỏ mặt: "Cháu vội vàng về dự hôn lễ, gấp, mang theo bạc."

Thùng sò duy nhất, đưa cho Cẩm Tiên .

Sợ tổ mẫu lo lắng, vội vàng an ủi: "Tổ mẫu yên tâm, cha sẽ về nhà trong vài ngày nữa, năm nay thuyền bè khơi nhiều hơn năm, hải sản cũng nhiều, chúng kiếm ít bạc, tạm thời để tổ mẫu chịu khổ mấy ngày."

---

Tin tức Tam công tử trở về nhanh chóng truyền đến tai Đại phu nhân An thị.

Chịu đựng mấy ngày nay, chi tiêu trong phủ đều là móc từ túi bà , cứ tiếp tục như , e là bà sẽ khánh kiệt, đến Đông Đô xin Đại gia bạc mất.

Hy vọng duy nhất chính là chờ nhị phòng trở về, mong như ý, cuối cùng cũng mong về, vội vàng chạy đến, Ôn Hoài từ phòng lão phu nhân , một xu dính túi, túi tiền còn sạch hơn cả mặt.

Vài câu chào hỏi xong, Ôn Hoài liền khách sáo với Đại phu nhân: "Trước đó A Uyển đem hết cửa hàng quyên góp, trở về, con cũng mang theo bạc, chi tiêu trong phủ và chi phí của tổ mẫu, tạm thời vẫn phiền Đại bá mẫu lo liệu."

Sắc mặt Đại phu nhân lập tức đổi, ngoài nửa năm trời, chẳng lẽ cái gì cũng ?

Đại phu nhân tin, sai nha dò la, tin tức báo : "Nhị công tử trở về, mang theo thứ gì, chỉ cưỡi một con ngựa."

Đại phu nhân ngã phịch xuống trường kỷ, bụng đầy oán hận: "Cậu là chuyên ngoài kiếm tiền , một xu dính túi, còn mặt mũi mà về..."

Ban đêm tin đồn, năm nay chỉ Khánh Châu thiên tai, hải sản cũng khan hiếm, Nhị gia điều động hết thuyền bè khơi, e là lỗ vốn .

Đại phu nhân như rơi xuống vực thẳm, ngày hôm thấy Tào ma ma đến xin bạc chi tiêu cho lão phu nhân, chẳng còn chút hy vọng nào, nhịn nghiến răng mắng: "Tiền kiếm , nhà cũng chẳng lo, chẳng đứa nào hồn..."

Khổ Ôn Hoài, vốn đang theo Tào ma ma, còn chủ cho lão phu nhân, để Đại bá mẫu cho bà thêm chút bạc chi tiêu, thấy câu , lập tức đỏ mặt tía tai, hổ tức giận, lòng cũng nguội lạnh một nửa.

Trước đây mỗi khi trở về, nhà đại phòng đều tươi chào đón, mở tiệc chiêu đãi và cha, từng thái độ như , còn tưởng đều là một nhà, thật lòng quan tâm bọn họ vất vả bên ngoài.

Hôm nay mới hiểu , thứ khiến bọn họ tươi chào đón, e là túi tiền của .

Chỉ trong một đêm, trải qua cảnh nhà tan cửa nát, tận mắt chứng kiến sự ấm lạnh của tình , sự đổi trắng đen của lòng . Mấy cú sốc liên tiếp ập đến, trai trẻ tuổi trong sáng chẳng còn chút ngây thơ nào.

Tinh thần tổn thương, thể cũng theo đó mà suy yếu.

Hôm qua đưa hết bạc duy nhất cho Ôn lão phu nhân, đến nhà bếp cũng tìm thấy đồ ăn, bản thể mặt dày đến phòng lão phu nhân xin ăn.

Bữa vẫn còn đang ở nhà Ôn Thù Sắc ăn sò xào.

Cả thể xác lẫn tinh thần đều dày vò, kiên trì đến sáng ngày thứ ba, Ôn Hoài cuối cùng cũng lết thể mệt mỏi, cầm lấy tờ văn thư mà Ôn Thù Sắc bán cho, tìm đến Chu phu nhân.

 

Loading...