Ôn Thù Sắc thấy tiếng đầu , lúc mới vén lớp lụa trắng mũ che mặt lên, thấy vị công tử đang bước , cũng ngạc nhiên: "Lang quân ở đây?"
"Đi ngang qua."
Chủ tiệm hai , chợt hiểu : "Hóa là tam thiếu phu nhân, đang đùa tiểu nhân đấy ."
Chuyện Tạ gia phá sản trong Phượng Thành đều , nhưng lạc đà gầy còn to hơn ngựa béo, ai nhà còn bao nhiêu của cải, cách khác, ai ngu ngốc đến mức đem hết gia sản quyên góp.
Ôn Thù Sắc đầu : "Ta thật sự mua, đùa."
Chủ tiệm liếc Tạ Thiệu phía nàng, vẻ mặt ngại ngùng: "Cái ... Tam thiếu phu nhân, thật sự là giá thấp nhất ."
"Vậy , sang tiệm khác xem thử." Nói xong xoay bước ngoài, mũi chân Tạ Thiệu cũng theo đó xoay .
Tạ gia dù cũng là đại gia tộc ở Phượng Thành, hiện giờ Tạ Thiệu quan, ít nhiều cũng nể mặt, chủ tiệm : "Thế nhé, bớt cho tam thiếu phu nhân mười văn nữa, nếu tam thiếu phu nhân còn chê đắt, thì tiểu nhân cũng hết cách ."
Giá cả gần như , Ôn Thù Sắc cũng dây dưa nữa, bảo Tường Vân lấy tiền.
Tạ Thiệu bên cạnh nàng từ trong túi tiền lấy từng đồng xu, đếm từng đồng từng đồng, dáng vẻ chăm chú nghiêm túc, thế nào cũng thấy là một hiền thê vun vén gia đình.
Sau khi khuynh gia bại sản, bản còn thể đổi, tiểu thư nếm trải gian khổ của cuộc sống, cách sống tằn tiện, là chuyện .
Một bên giao tiền một bên giao hàng, chủ tiệm gói củ thiên ma , Tạ Thiệu tiến lên nhận lấy, một bước, tới cửa, bỗng nhiên thấy phía "ợ" một tiếng, vô cùng vang dội.
Tạ Thiệu sững , đầu .
Tiểu thư phía vẻ mặt ngẩn ngơ, một lát mới chậm rãi , hỏi chủ tiệm: "Hay là chủ tiệm bắt mạch cho , gần đây cứ thấy bụng đầy ."
Chủ tiệm chỉ là bán thuốc, nào bắt mạch, ấp úng : "Tam thiếu phu nhân khó tiêu ?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ôn Thù Sắc cúi đầu suy tư: "Hôm nay hình như ăn mấy cái bánh bao bột kiều mạch."
Tạ Thiệu: "..."
Chủ tiệm : "Ngũ cốc thô thì , nhưng cũng thể ăn quá nhiều, tam thiếu phu nhân về nhà nhiều hơn, uống thêm nước ấm, sẽ nhanh khỏi thôi."
"Đa tạ chủ tiệm." Nói xong bước ngoài, tiếng ợ cứ liên tiếp vang lên, một lúc lâu mới dừng .
Tạ Thiệu mấy đầu tiểu thư đang co rúm bên cạnh, dáng vẻ thật sự đáng thương, bản tuy nhận chức, nhưng bổng lộc vẫn phát, hiện tại trong phủ cũng chỉ cháo trắng và bánh bao mà thôi.
Hắn thì , tiểu thư yếu đuối e là chịu nổi, xoay đưa gói thuốc cho nàng: "Lên xe ngựa đợi một lát."
Người , Ôn Thù Sắc liền ôm ngực, hít sâu mấy , trời nàng hoảng sợ đến mức nào, bụng no căng , còn vội vàng chạy xuống, ợ mới lạ.
"Cô nương, để nô tỳ mua cho chén nước uống ." Tiếng ợ , cũng thấy khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-93.html.]
Ôn Thù Sắc lắc đầu: "Không... ợ ~ thể manh động."
Tường Vân vẻ mặt xót xa lo lắng, đỡ nàng: "Trên xe ngựa nước, chúng lên xe ."
Ôn Thù Sắc gật đầu, ợ về phía xe ngựa, trong xe ôm túi nước uống gần hết nửa túi, tiếng ợ mới dần dần chậm .
Thật sự là dọa quá nhiều, đến giờ vẫn còn sợ hãi, hai mắt đờ đẫn, hồn .
Tường Vân cũng còn sợ hãi, ghé cửa sổ xe ngựa: "Cô nương, quá nguy hiểm." Lại : "Cô gia buổi sáng còn ăn mấy cái bánh bao bột kiều mạch, còn hình như chỉ uống một bát cháo trắng."
Ôn Thù Sắc: "..."
Con nha đầu , chuyện càng ngày càng thâm sâu.
Người nhanh đến gần, chủ tớ hai đều im bặt.
Tạ Thiệu chui xe ngựa, tiểu thư bên trong, hình như bình tĩnh : "Khỏe hơn ?"
Ôn Thù Sắc gật đầu, ánh mắt chằm chằm hộp thức ăn tay : "Lang quân mua gì ?"
Tạ Thiệu trả lời, xuống bên cạnh nàng mới hỏi: "Ôn gia cho nàng ăn cơm ?"
Ôn Thù Sắc bĩu môi: "Đừng nữa, con gái xuất giá như bát nước hắt , câu quả sai, Ôn viên ngoại lang nuôi nổi , bảo về nhà ăn bổng lộc của lang quân." Lại sang hộp thức ăn bên cạnh : "Lang quân cũng ăn cơm ?"
Tạ Thiệu cũng hiểu, cái miệng của nàng, đúng là khó nuôi, nhất là Ôn Hoài hiện tại đang trong tình cảnh khó khăn, đưa hộp thức ăn bên cạnh cho nàng: "Ăn ."
Ôn Thù Sắc sững sờ.
Tạ Thiệu giải thích: "Mấy hôm chép sách, kiếm hơn một lượng bạc, món đắt tiền thì mua nổi, nàng tạm thời nhịn một chút, đợi cuối tháng phát bổng lộc, sẽ sống dễ chịu hơn."
Ôn Thù Sắc mở hộp thức ăn , bên trong là một đĩa thịt kho tàu, màu sắc bắt mắt, hương thơm ngào ngạt, còn đang bốc khói nghi ngút.
Trong gian chật hẹp, mùi thơm nhanh chóng lan tỏa. Dù bản ngấy mỡ đến mức nôn, nhưng Ôn Thù Sắc vẫn cảm thấy đĩa thịt còn quý giá hơn cả bàn tiệc đầy cá thịt mà nàng ăn lúc nãy.
Bởi vì nó chỉ là một đĩa thịt mỡ, mà còn chứa đựng tấm lòng của lang quân dành cho nàng. Chính thì ăn cháo trắng, mua thịt cho nàng, tình cảm như thể khiến cảm động.
Nói là cảm động trời đất quỷ thần cũng ngoa, nàng còn gì hài lòng nữa chứ? Trong lúc cảm động, nàng khỏi thốt một câu đầy tình cảm: "Lang quân, đột nhiên cảm thấy, gả cho hề hối hận chút nào."
Hoạn nạn mới thấy chân tình, lang quân như thể xa chứ? Thậm chí nàng còn cảm thấy, cả đời theo cũng là .
Lang quân bên cạnh đột nhiên địa vị cao như trong lòng tiểu nương tử, chỉ cảm thấy lời nàng quá dư thừa.
Hối hận thì còn kịp ?