Giây tiếp theo, Giang Mộc Viễn ôm thằng bé, vượt qua đám đông  về phía .
Trong lúc , chiếc đao bên hông  va  áo giáp, phát  tiếng kêu nhẹ.
Ta ngây ngốc  đôi lông mày sắc lẹm của , ý nghĩ đầu tiên là  mà tuấn tú quá, chẳng trách Tô Cẩm  gả.
Ý nghĩ thứ hai. Ta toi , mẫu  ơi! Cứu con với…
5.
"Về nhà  ." Giang Mộc Viễn lạnh lùng liếc  một cái, trong mắt  sát khí.
Ta lập tức rụt cổ , ngoan ngoãn  theo  . Xong  xong , lẽ nào  sắp  đánh ?
Về đến nhà, đóng cửa sân , Giang Thời lập tức bắt đầu mách tội: "Cái nữ nhân  xa  mỗi ngày đều cho con mặc y phục rách,  cho con ăn no!"
Giang Mộc Viễn nhíu mày: "Con gọi bộ y phục    là y phục rách ?"
Giang Thời đang mặc bộ y phục mới mà   mua cho thằng bé, chiếc áo tay hẹp màu xanh biếc, lót bông mỏng, ở tay áo còn thêu hình mây,   giống trẻ con trong thôn, ngược  giống một tiểu công tử nhà giàu.
Gia đình của nguyên chủ vốn là phú hộ ở trấn bên, khi gả nữ nhi , cha  sợ  chịu khổ nên  bù thêm  ít của hồi môn. Ta  luôn để dành mà  dùng đến.
Khó khăn lắm mới  ngoài mua sắm, những bộ y phục xám xịt  đều   mắt, đương nhiên  chọn những bộ  mà mua.
Giang Thời cúi đầu  bộ y phục mới của , mặt thằng bé lập tức đỏ bừng, thằng bé vặn   khỏi vòng tay của Giang Mộc Viễn: "Đây là nữ nhân  xa   phụ  trở về, mới cố ý mua cho con! Trước đây con  mặc cái , con lấy cho phụ  xem!"
Nói xong, thằng bé dong dong dong chạy  phòng ngủ, lục lọi một lúc,  bĩu môi giận dỗi  , lườm  một cái: "Nữ nhân  xa  đốt y phục của con , phụ , nàng  quá xảo quyệt!"
Ừm? Đốt  ?
Lúc   mới nhớ , tối qua  khi tắm rửa  y phục cho thằng bé xong,  chê mấy bộ y phục cũ  bẩn  rách, nên  vứt hết  bếp lửa đốt sạch.
Ha ha ha ha, Tô Cẩm, ngươi quả là một tiểu quỷ cơ linh!
Lưng  lập tức thẳng lên, ủy khuất liếc  Giang Mộc Viễn, giả vờ lau nước mắt: "Thời Nhi luôn  thích nương—!"
Giang Thời tức đến phát điên, giậm chân tại chỗ, gào lên: "Đồ nữ nhân độc ác âm hiểm! Phụ , Người đừng tin nàng !"
Giang Mộc Viễn trầm ngâm   một cái, đột nhiên     phòng ngủ, lục lọi trong hòm đồ.
Nếu hôm nay  cố tình mua đồ mới cho Giang Thời, chắc chắn chỉ mua đồ mặc mùa Thu.  khi hòm đồ  mở , bên trong  áo lót, áo bông dày mùa Đông, thậm chí cả áo lụa mùa Hè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-tay-trang-cua-ke-mau-doc-ac-puoh/chap-3.html.]
Sắc mặt Giang Mộc Viễn tối sầm ,  chỉ tay  chiếc hòm đầy ắp y phục: "Thời Nhi, giải thích cho  rõ ràng."
Ta  bên cạnh hả hê: "Thời Nhi, con  ghét nương đến thế , hức hức hức—!"
Thật may vì  là một  nghiện mua sắm, y phục của trẻ con đáng yêu quá, nên  nhịn   mua vài bộ cho cả bốn mùa.
6.
Giang Thời tức đến nổ tung: "Đây là do nàng  mới mua hôm qua!"là Nàng   phụ  sắp về đến, nên cố tình chuẩn  đấy!"
Mặt Giang Mộc Viễn càng đen hơn: "Không ai   sẽ trở về. Chuyến   áp tải quân nhu  ngang qua Nghi Huyện, nên mới ghé về xem con."
Trạm Én Đêm
Ta lập tức nắm  trọng điểm, mắt sáng lên: "Vậy Ngài sẽ rời  sớm ?"
Giang Mộc Viễn gật đầu: "Ừm, ngày mai sẽ ."
"A? Gấp  , thật đáng tiếc quá —!" Ta mím môi, cố gắng hết sức  để  bật  thành tiếng.
Hề hề hề,  , đợi   Ngài trở về, Thời Thời    tẩy não xong xuôi, sẽ  còn mắng  là nữ nhân  xa nữa!
Giang Thời tủi  đến mắt đỏ hoe: "Con   mà,  kế mẫu thì  cả kế phụ, Người  còn là phụ  của con nữa!" Nói xong, thằng bé  lau nước mắt  chạy .
Giang Mộc Viễn  đuổi theo, chỉ  tại chỗ  bóng lưng Giang Thời, khẽ thở dài: "Sau  Thời Nhi,  nhờ nàng chăm sóc !"
"Ôi chao,  một nhà  chuyện   gì, để   nấu cơm cho hai ." Giang Mộc Viễn trở về,  đặc biệt đến nhà Giang đồ tể trong thôn mua hai cân thịt, lúc  móc tiền , Giang đồ tể và thê tử  cùng  chằm chằm  .
"Lại   đánh ?"
" , lẽ nào là vì thấy Tô Cẩm xinh ,  nỡ đánh nàng ? Xem  nam nhân  thê tử  thì đến nhi tử của  cũng  còn quan trọng nữa."
Ta ho khan hai tiếng: "Xin ,   thấy đấy,  thể đợi    hãy bàn tán ?"
Thê tử của Giang đồ tể đặt con d.a.o xuống thớt, chống nạnh : "Sao, ngươi  chuyện  thì , mà  khác  thì   , cái miệng mọc   của  , thì ngươi quản  chắc? Cái đồ ác phụ như ngươi, Giang Mộc Viễn đáng lẽ  tát cho ngươi một cái!"
Hầy, hình tượng ác phụ của nguyên chủ thật sự  ăn sâu  lòng  .
7.
Buổi tối dùng cơm, Giang Thời  ăn thịt kho tàu một cách ngấu nghiến, mắt chớp chớp,  bắt đầu rơi lệ: "Huhu, nữ nhân  xa ,  đây  bao giờ cho con ăn no!"
Nói xong, sợ Giang Mộc Viễn  tin, thằng bé kéo ống tay áo lên cho  xem cánh tay : "Cha xem, con  gầy ? Đây đều là bằng chứng!"