Sau mấy   nặng, đợi khi Giang Mộc Viễn dẫn đại phu về, Giang Thời    giường ngủ  .
Đại phu bắt mạch cho thằng bé,  vui : "Tích thực  tiêu, may mà ứng phó kịp thời. Thằng bé  tỳ vị yếu,  cha    nên cứ một mực bắt nó ăn nhiều."
"Muốn nhi tử  bình an,   ba phần đói và lạnh, buổi tối vẫn nên uống chút cháo loãng là ,  cần ăn quá nhiều. Tỳ vị của thằng bé  cần  từ từ điều dưỡng,  nên vội vã."
Giang Thời mơ màng mở mắt,     câu , mắt thằng bé lập tức mở to, cơn buồn ngủ chạy   mất.
Giang Thời sững sờ như  sét đánh trúng,  nắm lấy thời cơ, thành thạo giơ tay áo lên lau khóe mắt, ủy khuất liếc  Giang Mộc Viễn một cái: "Ta    cần mời đại phu, nhưng cuối cùng  vẫn  tin !"
"Hai cha con vô lương tâm, tấm chân tình của , rốt cuộc cũng  trao nhầm  , hức hức hức—!"
10.
Giang Mộc Viễn tiễn đại phu về huyện thành, Giang Thời còn nhỏ,  chịu đựng  nên  ngủ  .
Ta đắp chăn cho thằng bé,   rửa mặt  về phòng ngủ. Trong lúc mơ màng,  bỗng cảm thấy bên cạnh  trũng xuống, một  thể nóng bỏng kề sát .
Toàn   lập tức cứng đờ.
Giang Mộc Viễn vươn tay ôm lấy eo : "Tô Cẩm, mấy năm nay nàng vất vả ."
Hơi thở nóng rực ở ngay bên tai, da đầu  tê dại.
Tuy rằng Giang Mộc Viễn thực sự  tuấn tú, nhưng chúng  mới gặp   đầu mà,  thật sự  thể  gì !
Ta giả vờ giận dỗi, hất tay  : "Đừng chạm  !"
Giang Mộc Viễn bỗng nhiên trở  đè  xuống , một tay  kìm chặt cánh tay  khiến   thể nhúc nhích, một tay chậm rãi vuốt lên mặt ,  đó men theo má trượt xuống, dùng sức bóp chặt cổ : "Tô Cẩm, nếu còn lừa gạt  một  nữa,  sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nàng!"
Ánh mắt Giang Mộc Viễn hung tợn, lóe lên tia sáng u ám trong bóng đêm,  lập tức sợ đến phát : "Chàng đang  gì ,  buông —!"
"Ta hiểu nhi tử của , Thời Nhi  bao giờ   dối." Tay Giang Mộc Viễn siết ngày càng chặt,    bóp đến trắng mắt, gần như  thở nổi.
"Trước khi  thôn,   cho    ngóng rõ ràng , mấy năm nay nàng  hành hạ Thời Nhi như thế nào."
"Tuy rằng   tại  nàng đột nhiên  trở nên  bụng, Tô Cẩm,  chỉ cho nàng cơ hội cuối cùng. Nếu nàng còn dám phạm  một  nữa,  sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nàng!" Giang Mộc Viễn trở  xuống giường,  sang phòng bên cạnh ngủ cùng Giang Thời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-tay-trang-cua-ke-mau-doc-ac-puoh/chap-5.html.]
Ta ôm chăn   giường,  thút thít. Mẹ kiếp sợ quá, Giang Thời   lột da rút gân , phụ  thằng bé cũng chẳng  hạng  lành gì!
Không ngờ Giang Mộc Viễn  mẫn cảm và khó lừa dối như , nhỡ   ngày      Tô Cẩm thật, liệu  coi  là yêu ma quỷ quái mà phóng hỏa thiêu c.h.ế.t ?
Ta rùng , trong lòng lập tức đưa  quyết định.
Ta  kiếm thật nhiều tiền, đợi khi hóa giải mối thù hận của Giang Thời với , sẽ ôm bạc bỏ chạy.
11.
Ngày hôm , khi  thức dậy, Giang Mộc Viễn   , Giang Thời  ở cửa .
Thấy   , thằng bé lau nước mắt, bĩu môi: "Phụ    , nữ nhân  xa, ngươi đừng giả vờ nữa! Ta   nhặt củi , ngươi đừng hòng tìm cơ hội đánh !"
Ta  đến một cái cốc  đầu thằng bé: "Nhặt củi gì! Hôm nay là ngày  học, con quên  ? Mau   sách cho !"
Giang Thời quên cả , kinh ngạc  về phía cửa: "Ngươi thật sự chịu cho   học ? Phụ    , ngươi đừng diễn nữa."
"Khụ, cái đồ nhóc con vô ơn, lấy lòng   lòng lang  sói, kiếp    gây  tội nghiệt gì mà  gặp  hai  cha con các  chứ?" Ta từ trong nhà lôi  một cái bọc vải, giúp thằng bé đựng sách vở và bút mực ,  kéo tay nó: "Đi thôi, còn lề mề nữa là muộn học đấy!"
Trên đường  đến thôn bên, Giang Thời luôn cúi đầu, thỉnh thoảng  lén  ,   vội vàng cúi xuống, miệng  ngừng lẩm bẩm: "Không cho ăn là  cho , đánh  là vì , cho mặc y phục rách cũng là  cho ?"
"Lẽ nào  thật sự  trách lầm nàng ?" Giang Thời nhỏ bé gõ tự  đầu , rơi  sự m.ô.n.g lung và bối rối tột độ.
Trường tư thục  học cả ngày, đến trưa, con dâu của Chu phu tử sẽ  vài món ăn đưa đến trường, cho các hài tử cùng dùng bữa. Tiền cũng  tính  học phí.
Tuy  cơm trắng ăn no bụng, nhưng thịt thì đừng hòng .
Bây giờ Giang Thời đang tuổi ăn tuổi lớn,    thịt kho và trứng rán, buổi trưa mang đến trường tư thục cho thằng bé.
Vừa bước  sân nhà họ Chu,   cảm thấy tình hình  .
Trạm Én Đêm
Vài hài tử vây quanh reo hò, Chu phu tử mặt mày đen sầm, một tay nắm chặt roi mây, một tay đang giằng co y phục của Giang Hạo: "Mau đưa bạc ngươi  trộm  đây!"
Giang Thời dán chặt  tường ,  mặt  vài vết roi, vẻ mặt quật cường: "Con  lấy đồ của !"
Có hài tử khác  thấy , phấn khích vỗ tay: "Giang Thời, ngươi xong đời ! Kế mẫu độc ác của ngươi đến  kìa, để nàng   ngươi trộm đồ, nàng  sẽ đánh c.h.ế.t ngươi!"
"Này, Giang Thời nhà các ngươi trộm đồ của Chu Hạo đó!"